Quý Nữ Khó Cầu

Chương 135: Chương 135: Cùng quân gặp lại




Hàn Nhạn không gì nữa mà chỉ bảo: "Huynh chỉ cần nói có bằng lòng hợp tác với ta hay không?"

Vẻ mặt nàng không chút cảm xúc, chỉ có sự lạnh lùng khi bàn việc. Trác Thất bỗng cười khẽ: "Hợp tác với nàng, đương nhiên vui lòng." Hắn nói: "Có điều ta có một điều kiện, tới cuối cùng mà Phó Vân Tịch không sao thật thì nàng phải tới Tây Nhung với ta."

"Được." Hàn Nhạn đáp một cách thoải mái.

Lần này tới lượt Trác Thất kinh ngạc. Nhìn vẻ mặt của Hàn Nhạn, hắn còn tưởng rằng nàng sẽ từ chối không chút nể tình nhưng lại nhận lời một cách khinh địch như vậy. Đầu tiên Trác Thất còn hơi nghi ngờ nhưng Hàn Nhạn cũng được coi là người giữ chữ tín, chuyện đã nói sẽ làm được. Tuy hơi nghi ngờ nhưng trong lòng Trác Thất vẫn thoáng thả lỏng, gật đầu, nói: "Một lời đã định."

Hàn Nhạn từ chối cho ý kiến. Trác Thất dựa theo tình tình trước kia của Hàn Nhạn mà suy đoán cách làm của nàng, nhưng lại không biết câu hứa hẹn này của nàng cũng chỉ là thuận miệng mà nói. Ai có thể biết được tương lai thế nào. Tới cuối cùng Phó Vân Tịch có thể tránh thoát một kiếp hay không vẫn còn là ẩn số. Huống hồ hàn độc trên người chàng...Nói những lời này với Trác Thất chẳng qua cũng chỉ là ngộ biến tùng quyền. Gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ, nếu Trác Thất muốn làm thật thì Hàn Nhạn cũng chỉ có thể thầm nói tiếng xin lỗi.

"Bây giờ phải làm thế nào?" Trác Thất hỏi. Hắn biết trong lòng Hàn Nhạn đã có tính toán, mình chỉ cần hết sức phối hợp với nàng là được rồi.

Hàn Nhạn nói: "Đi Huyền Thanh vương phủ." Tuy chuyện bị làm lớn nhưng còn chút vấn đề phải lấy được chứng thực. Phó Vân Tịch cũng không nói thật với mình. Có lẽ bây giờ hẳn nên nói ra mới đúng. Trong lòng nàng âm ỷ đau đớn. Nếu không còn cách nào thật thì phải làm sao bây giờ?

Trác Thất không thể không cau mày. Hàn Nhạn nghĩ tới chuyện đi Huyền Thanh vương phủ ngay lập tức khiến hắn vô cùng không vui. Nhưng trong lòng hắn lại biết muốn ngăn cản Hàn Nhạn là chuyện không thể nào. Hắn không thể bắt buộc nàng, nên đành miễn cưỡng nói: "Đi thôi."

Không biết có phải Hàn Nhạn không nhận ra sự thay đổi tâm trạng của Trác Thất không mà không chút nào cảm thấy, nói theo: "Được."

Huyền Thanh vương phủ.

Hôm nay Huyền Thanh vương phủ hết sức yên tĩnh. Ngay trong sự yên tĩnh này dường như lại lộ ra chút lo lắng, một bầu không khí sốt ruột khó hiểu đang dâng lên. Cửa thư phòng đóng chặt, hai thị vệ canh giữ thật nghiêm ngặt bên ngoài. Một nữ tử xinh đẹp đứng trước cửa, dường như đang mắng gì đó. Nữ tử này cầm một cái roi thép trong tay, quấn thật mạnh lên người hai thị vệ, hình như muốn vào cửa nhưng thị vệ lại bất vi sở động, để mặc roi thép quấn vào người, không cho người khác bước vào một bước.

"Các ngươi tránh ra. Ta là vào cứu chàng!" Nữ tử xinh đẹp thấy mình có làm gì cũng không xông vào được, thở hổn hển mà nói.

"Xin lỗi, công chúa, đây là mệnh lệnh của vương gia." Một thị vệ nói.

Nữ tử này chính là Y Lâm Na. Vừa nghe thế, nàng liền giận dữ mà nói: "Ta là vương phi của các ngươi! Vương phi! Thậm chí ngay cả lời của ta mà các ngươi cũng không nghe!"

Hai thị vệ đều bất vi sở động. Có vài thị nữ vẩy nước quét sân đứng bên cạnh, trao cho nhau một ánh mắt. Tuy nói là công chúa Tây Nhung này vào Huyền Thanh vương phủ, cũng tự cho mình là Huyền Thanh d'đ'l'q'đ vương phi, nhưng vương gia căn bản rất ít gặp mặt nàng ta. Rất hay thấy công chúa Tây Nhung này nổi giận đùng đùng mà hỏi hạ nhân xem vương gia đi đâu. Vương gia cũng chẳng quan tâm gì công chúa Tây Nhung này, gần như không bao giờ cùng xuất hiện. Đúng thật là kém xa lúc đối xử với tứ tiểu thư nhà họ Trang trước kia. Những thị nữ này quanh năm sống trong đại trạch viện, đương nhiên biết vương gia tỏ ra vô tâm với Y Lâm Na rồi.

Chỉ cần là người, nhất là hạ nhân, đa số đều có bản lĩnh gió chiều nào xoay chiều đó. Thấy vị công chúa Tây Nhung này không được cưng chiều, cộng thêm tính tình Y Lâm Na vô cùng không tốt, hơi một tí là đánh chửi những hạ nhân này có thêm nên bọn họ liền phê bình nàng kín đáo, thậm chí còn lén lút chỉnh nàng. Đừng xem thường những hạ nhân trong nhà. Tuy nhìn có vẻ tầm thường nhưng bàn về ngáng chân thì không biết cho đối phương bao nhiêu thiệt thòi ngầm.

Y Lâm Na càng ngày càng cảm thấy lo lắng trong hoàn cảnh này. Thái độ của Phó Vân Tịch lạnh nhạt với nàng ta thì cũng thôi đi, hạ nhân cũng liên kết lại mà ăn hiếp nàng ta. Lúc còn ở Tây Nhung, người người nhìn thấy nàng ta đều khen ngợi nịnh nọt. Nàng cao quý xinh đẹp, đâu có như bây giờ. Bọn hạ nhân nói sau lưng nàng ta là quà tặng của quốc gia thua trận. Trong lòng nàng ta căm giận nhưng ngoài trừng trị người truyền tin đồn nhảm một trận thì còn có cách gì khác? Lời đồn vẫn sẽ được truyền tiếp, cũng không thể giết hết hạ nhân được. Cho dù nàng ta muốn thì căn bản ở Huyền Thanh vương phủ cũng không có quyền lợi này. Bởi vì Phó Vân Tịch sẽ không cho nàng ta chỗ dựa.

Y Lâm Na biết sở dĩ mình có thể vào Huyền Thanh vương phủ, thay thế Hàn Nhạn là bởi vì mình có thể chữa trị hàn độc của Phó Vân Tịch. Tuy không thể chữa khỏi hoàn toàn nhưng ít nhất có thể thoáng giảm bớt. Nhưng Phó Vân Tịch lại từ chối. Y Lâm Na biết Phó Vân Tịch không chỉ là từ chối cổ của mình mà chàng còn từ chối mình. Chàng thà rằng chết đi cũng không muốn ở bên mình. Nghĩ tới Trang Hàn Nhạn, trong lòng nàng ta tràn đầy ghen tụ và không cam lòng. Rõ ràng nàng ta cũng đã rời khỏi Huyền Thanh vương phủ, rõ ràng cũng đã truyền ra tin đồn với hoàng huynh mình, thanh danh đã bị phá hỏng nhưng tại sao ở đâu cũng có bóng dáng của nàng?

Từ sau khi bị thương trên đường thì bệnh tình của Phó Vân Tịch càng nặng thêm, mấy ngày nay vẫn luôn d.đ.l.q.đ nằm trên giường bệnh. Thái y kia tới đây nhiều lần, sau đó dứt khoái ở lại Huyền Thanh vương phủ. Có thể ngày còn lại của Phó Vân Tịch không nhiều lắm. Nếu từ chối sâu độc của mình nữa thì rất có thể Phó Vân Tịch sẽ cứ như vậy mà chết đi. Nhưng Phó Vân Tịch thậm chí ngay cả mặt mình cũng không muốn nhìn, chỉ để thị vệ chặn mình ngoài cửa.

Nàng ta hận, không cam lòng, đau khổ nhưng cũng không thể tránh được.

"Phó Vân Tịch, chàng sẽ hối hận!" Nói xong câu đó, Y Lâm Na liền nổi giận đùng đùng mà chạy ra khỏi viện, thị nữ xung quanh liếc mắt nhìn nhau, không tình nguyện mà đi theo.

Trong thư phòng.

Thành Lỗi ngồi trước bàn đọc sách, trên mặt không biết là vui hay giận: "Nàng ta đi rồi."

"Ừ." Người trên giường lạnh nhạt nói.

"Đây là huynh chặt đứt tất cả hy vọng." Thành Lỗi hơi kích động. Ngô thái y đang giã dược thảo bên cạnh. Trong thư phòng ngập tràn mùi thuốc. Chỉ có người nào đó tà tà dựa vào giường, chỉ mặc áo lót thật dài. Áo lót màu trắng càng làm nổi bật sắc mặt tái nhợt của chàng, vạt áo trải xuống đất, nhìn thấy thêm ài phần gầy gò.

Thấy Phó Vân Tịch đáp lời. Thành Lỗi lại nói: "Tội gì huynh phải làm vậy? Nàng ấy không biết gì cả. Huynh cần gì phải chặn công chúa Tây Nhung này ngoài cửa? Cho dù không thích nàng ta thì để lqđ nàng chữa khỏi bệnh rồi tìm cách đối phó khác cũng không muộn." Việc cấp bách bây giờ là chữa khỏi bệnh, công chúa Tây Nhung đó có khả năng. Thành Lỗi nghĩ vậy, không dùng nguyên tắc bất cứ lúc nào cũng phải giữ vững nữa.

"Nàng ta không chữa khỏi được cho ta." Phó Vân Tịch nói. Ánh mắt chàng rất bình tĩnh, tựa như không có chút bi thương nào.

"Sao huynh biết không chữa khỏi được? Chưa từng thử thì sao biết?" Thành Lỗi không kiềm được mà cao giọng. Hắn không thích Phó Vân Tịch bình tĩnh tiếp nhận cái chết như vậy. Chuyện này không thể nào xuất hiện trên người Phó Vân Tịch. Lúc trước tình hình trên chiến trường nguy hiểm như vậy nhưng cũng không nghe thấy chàng nói thế.

"Người là sợ sẽ lệ thuộc vào sâu độc chứ gì?" Ngô thái y bỗng nói. Phó Vân Tịch hơi khựng lại, không nói gì. Nhưng Thành Lỗi ở bên cạnh lại tò mò mà hỏi: "Lệ thuộc gì chứ?"

"Sâu độc của công chúa Tây Nhung có thể đối phó với hàn độc, vốn là dùng cách lấy độc trị độc. Nhưng bản thân sâu độc vẫn sống trong người, phải được nuôi, sẽ hút máu của vật chủ, càng ngày càng vào sâu trong người. Nhưng sâu độc loại này cũng không phải hoàn toàn không có hại. Dùng nhiều lần thì người ta sẽ có tính ỷ lại vào nó, sẽ nghiện. Nếu không dùng một lần thì sẽ đau đớn khó chịu toàn thân, quan trọng hơn là, loại sâu độc này còn có thể từ từ tổn hại tới ý thức con người." Nói tới đây, Ngô thái y liếc nhìn Phó Vân Tịch: "Người là sợ sau khi dùng sâu độc thì sẽ nghiện nó, càng sợ sau này hồ đồ, làm ra chuyện gì không nên làm đúng không?"

Phó Vân Tịch từ chối cho ý kiến nhưng cũng không phủ nhận, đây là chấp nhận.

Lần đầu tiên Thành Lỗi nghe thấy cách nói này, không khỏi ngạc nhiên, sau khi suy nghĩ một chút thì lập tức như đưa đám: "Nói vậy là không thể dùng sâu độc này. Nếu ngày nào một đại nam nhân cũng lệ thuộc vào một con sâu độc nho nhỏ thì chẳng phải là công chúa Tây Nhung có thủ đoạn uy hiếp Vân Tịch à? Sau này thần chí Vân Tịch mơ hồ, biết đâu còn có thể bị công chúa kia khống chế." Hắn hơi nổi nóng mà nói: "Sao người Tây Nhung lại làm hết những chuyện không chính đáng thương thiên hại lý như thế chứ!"

Nhưng dù không chính đáng, ít nhất cũng có thể cứu một Phó Vân Tịch. Bây giờ không dùng được sâu độc này, chẳng lẽ Phó Vân Tịch định ngồi chờ chết như vậy? Tình hình của chàng đã ngày càng không tốt, mấy ngày nay thèm ngủ, đã ngủ là ngủ cả ngày. Thành Lỗi đều lo có khi nào chàng ngủ tới mức không tỉnh lại luôn không. Nhưng Phó Vân Tịch lại rất hờ hững với chuyện này, như thể căn bản không biết tình hình của mình nguy cấp bao nhiêu. Còn dặn dò Thành Lỗi sắp xếp làm đủ mọi chuyện. Chàng là người làm việc giọt nước không lọt, cho dù có một ngày chàng không còn ở đây thật thì sau khi chết mọi chuyện sẽ không bị bao vây trong rối loạn. Người nên giết thì phải giết.

"Huynh hối hận không?" Thành Lỗi hỏi chàng: "Với Trang Hàn Nhạn?" Mình không nói gì, hại nàng hiểu lầm, cho dù bởi vì không thể nói nhưng vậy cũng thật quá khổ. Chính Phó Vân Tịch cũng không sao thật chứ?"

"Ta nợ nàng." Phó Vân Tịch nói.

Lời này vừa nói ra, trong phòng lập tức lặng ngắt như tờ một lúc. Đúng lúc này, một giọng nói lạnh như băng quen thuộc truyền vào: "Ta chưa bao giờ biết chàng nợ ta cái gì? Tình cảm, thanh danh hay là...Ngai vàng?"

Chỉ nghe "ầm" một tiếng, cửa bị người đẩy hẳn ra từ bên ngoài, đèn lòng đo đỏ khiến quần áo Hàn Nhạn nhiễm màu đỏ như máu. Nàng đứng ở cửa, lẳng lặng nhìn Phó Vân Tịch, ánh mắt yên tĩnh không sóng. Nhưng trong đồng tử trong veo có thêm thứ không diễn tả được, dường như là bi thương, lại gần như là hiểu rõ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.