Cung nữ dẫn đường đi phía trước, Hàn Nhạn và Trang Ngữ Sơn đi phía sau.
Trên mặt Trang Ngữ Sơn vẫn mỉm cười ôn hòa, nhưng Hàn Nhạn luôn cảnh
giác như cũ. Rốt cuộc là nàng ta muốn gì, nàng âm thầm nắm chặt chiếc
trâm giấu trong tay áo.
Chiếc trâm hoa mai bằng gỗ này là quà sinh thần năm nàng mười tuổi, lúc
đó Trang Hàn Minh chính tay mài dũa rồi tặng nó cho nàng. Tuy hoa văn
trên trâm không hề tinh xảo, nhưng mà cũng nhìn ra được người làm trâm
rất có thành ý. Mới đầu nàng cảm động đến mức không dám dùng, huống chi
nàng là một tiểu thư con nhà quan, nếu dùng cây trâm này e là không hợp
lắm. Cho nên mới bỏ vào trong hộp để cất giữ. Sau khi nàng sống lại,
trong lúc thu dọn vật phẩm vô tình nhìn thấy cây trâm này. Nàng nhận ra
chiếc trâm vẫn còn mới như ban đầu, có thể thấy Trang Hàn Minh đã dùng
loại gỗ rất tốt để làm ra chiếc trâm này.
Vật gì cũng có chỗ dùng, nàng mài một đầu trên trâm nên nó vô cùng bén
nhọn, rồi biến nó thành con dao găm cho chính mình. Có thể chém gọt,
đánh quyền để làm vật phòng thân. Tuy trong lúc bất trắc, cây trăm này
cũng không dùng được nhiều, nhưng mà có nó phòng thân cũng khiến nàng
yên tâm một chút.
Trang Ngữ Sơn vốn dĩ không có ý tốt gì, nàng tốt nhất cũng phải thật cẩn thận. Chỉ là... trong cung này Trang Ngữ Sơn cũng không có quen bất kỳ
ai, cho nên nàng ta sẽ không dám làm chuyện ngu ngốc gì. Trừ phi là có
người trong cung làm chỗ dựa. Hàn Nhạn nghĩ tới vị tiểu thư vừa rồi,
nhìn qua thì có địa vị cao, chẳng lẽ nàng ta là người trong cung?
Trang Ngữ Sơn muốn đối phó với nàng, tất nhiên sẽ có người khác hỗ trợ.
Hàn Nhạn cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng vẫn tiếp tục đi theo.
Đường đi trong cung khá phức tạp, cung nữ kia dẫn Hàn Nhạn và Trang Ngữ
Sơn đi qua rất nhiều nơi, vòng qua nhiều hành lang dài. Lúc Hàn Nhạn cảm thấy hai chân đều đau nhức, cung nữ kia mới dừng lại, "Trang tiểu thư,
đã tới nơi."
Trang Ngữ Sơn cầm tay của Hàn Nhạn đi vào, Tịnh phòng của Hoàng gia quả
thật là cũng được làm bằng ngói đỏ tường hồng, khí thế bất phàm. Hàn
Nhạn thầm nghĩ trong lòng, Tịnh phòng bình thường còn tốt hơn cả Trang
phủ. Hàn Nhạn vừa mới nghĩ vậy, ngay sau đó lập tức chửi chính mình. Bây giờ đã là lúc nào rồi, mà con đem Tịnh phòng và Trang phủ ra so sánh.
Tịnh phòng có tổng cộng ba gian, Trang Ngữ Sơn và Hàn Nhạn mỗi người vào một gian. Từ lúc bắt đầu Hạn Nhạn đã cảnh giác, cảm thấy được Trang Ngữ Sơn sẽ làm gì đó, nên nàng lúc nào cũng nhìn chằm chằm vào cửa, phòng
ngừa Trang Ngữ Sơn đột nhiên phá cửa mà xông vào.
[Truyện được đăng chính thức và miễn phía tại dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don]
Chờ đợi đến mỏi mòn, Hàn Nhạn cảm thấy Trang Ngữ Sơn không có động tĩnh
gì, cảm thấy có chút kỳ quái. Đẩy cửa đi ra, gọi một tiếng: "Ngữ Sơn tỷ
tỷ."
Trả lời lại nàng chỉ là tiếng gió lạnh lẽo.
Hàn Nhạn rùng mình, chợt nghĩ ra điều gì, vội vàng bước tới hai gian
phòng còn lại. Tất cả đều trống không, chẳng có một bóng người.
Đứng một hồi lâu, nàng mới bắt đắc dĩ cười. Nàng mãi đề phòng Trang Ngữ
Sơn hại nàng, hoặc làm khó dễ, không ngờ nàng ta lại dùng chiêu này.
Họ bỏ rơi nàng ở đây!
Đây là lần đầu tiên Hàn Nhạn tiến cung, cũng không biết rõ đường đi
trong cung thế nào. Giờ phút này tỉnh ngộ lại, cung nữ vừa rồi đưa nàng
đi qua rất nhiều nơi, dọc đường đi đều không có thái giám hay cung nữ
nào. Điều này hoàn toàn không hợp lý.
Trong cung có rất nhiều nơi kiêng kị, cũng có nơi rất bí mật, có thể làm cấm địa. Bây giờ Hàn Nhạn đứng ở chỗ này, ở đây không có một bóng
người. Không nhịn được mà nghi ngờ, có khi nào nơi này là cấm địa không?
[Truyện được đăng chính thức và miễn phía tại dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don]
Nếu thực sự là cấm địa, mà nàng cứ đứng chờ ở đây. Đợi lát nữa Trang Ngữ Sơn trở về có thể nói nàng đột nhiên mất tích, sau đó sẽ nhờ người đi
tìm, lúc đó phát hiện ra nàng đang ở cấm địa. Không cần biết là vô tình
hay cố ý, nhất định Hoàng Thượng sẽ trách tội, đối với một khuê nữ mà
nói, chỉ có thể ban cho nàng cái chết. Không ngờ Trang Ngữ Sơn lại độc
ác đến như vậy, tuy tuổi còn nhỏ mà thủ đoạn tàn nhẫn rồi.
Nhưng mà bây giờ muốn rời khỏi, Hàn Nhạn cũng không biết nên đi như thế
nào. Nơi này không có một bóng người, nếu nơi này đúng thật là nơi cấm
địa, chỉ cần đi nhầm một bước, hậu quả e là khó lường.
Nghĩ tới đây Hàn Nhạn không khỏi chán chường, nếu lúc đó để cho Cấp Lam
đi theo thì tốt rồi. Đáng tiếc bây giờ nàng ta đang ở quá xa, có gọi
cũng không ai nghe.
Nàng cắn chặt răng, đến nước này chỉ còn cách là phải liều thôi. Hàn
Nhạn cứ đi thẳng về phía đông, băng qua một cánh rừng rộng lớn.
Theo lý thuyết thì, con người sẽ lần theo đường đất mà đi, nhưng mà Hàn Nhạn lại không dám làm như vậy.
Nếu như nàng đang ở cấm địa, thì ít ra đi trong rừng cây cối rậm rập may ra còn có thể trốn được. Những công trình kiến trúc bên kia, tuyện đối
không được bước vào.
Nàng vừa đi vừa để ý xung quanh, rất nhanh Hàn Nhạn phát hiện, xung quanh đây không có một bóng người nào cả.
[Truyện được đăng chính thức và miễn phía tại dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don]
Nơi này chắc chắn là chỗ không thầm thường, cho nên mới không có thái
giám hay cung nữ. Hàn Nhạn cũng thầm cảm thấy may mắn vừa rồi mình đã
chọn đi đúng đường, nếu đi về phía đất trống kia, lỡ như có chuyện gì
cũng chưa chắc có chỗ để trốn! Nếu có ai tìm tới, chỉ cần liếc mắt là sẽ nhìn thấy nàng.
Nhưng mà cứ đi như vậy, khi nào mới tới được Mai Viên?
Không biết đi bao lâu, Hàn Nhạn vẫn không tìm được lối ra, dường như
cánh rừng này không có lối thoát. Lúc nàng đang lo lắng, thì ngửi thấy
một mùi hương bay tới. Mùi thơm ngào ngạt, thấm nhuyễn vào lòng người.
Hàn Nhạn không khỏi ngẩn người, trước mặt nàng là cả một khu rừng toàn
hoa mai màu đỏ.
Nếu như ví hoa mai trắng ở nơi Hoàng Hậu đang ngắm cảnh là một thắng cảnh, thì nơi này chính là tiên cảnh.
[Truyện được đăng chính thức và miễn phía tại dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don]
Hàng ngàn đó hoa mai cùng nhau nở rộ, cả một mảnh rừng ngập tràn sắc đỏ. Còn có mang theo mùi thơm ngào ngạt. Màu của hoa chói mắt, mang theo vẻ đẹp cao ngạo mà quý phái. Hoa nở trên cành cây cao ngất, không hề run
sợ tuyết lạnh. Trong nhất thời Hàn Nhạn mới hiểu được thế nào là sắc
xuân.
Mười dặm hoa mai, tuyết phủ đầy đất, vừa diễm lệ lại vừa mộc mạc, vừa
náo nhiệt lại thêm cô quạnh. Tựa như một khuê nữ phương hoa đang bi
thương được bước ra ngoài, mang theo vẻ đẹp rực rỡ huy hoàng. Đẹp nhất
cũng là ở đây, thảm nhất cũng là ở đây, vì người mà khép vì người mà nở, chỉ tiếc rằng không có ai đến thưởng thức.
Những bông hoa mai này đến cũng vội vàng mà đi cũng vội vàng. Sắc đỏ rực rỡ như lửa. Khiến Hàn Nhạn ngây ngốc cả người. Cuộc đời quá ngắn ngủi,
hoa chóng nở sớm tàn, giống như nàng ở kiếp trước, chết vào tuổi thanh
xuân, đẹp nhất cũng chỉ một ngày.
Hàn Nhạn cảm nhận được những đóa hoa mai kia như là chính mình, nàng
cũng chết vào một ngày như mai nở rộ như vậy. Nàng cũng bi ai khi không
ai thưởng thức. Vẻ đẹp của nàng, người kia không thấy được.
Hoa mai nở vào mùa đông, cho nên tất yếu sẽ chịu cơn bão tuyết đến thanh tẩy cho chúng. Cuộc đời của nàng, vĩnh viễn không có từ 'bằng phẳng'.
Cho nên cả đời này, dù là mưa gió bão táp, cũng không có ai thương tiếc
cho nàng. Có ai hiểu được nàng, thưởng thức vẻ đẹp của nàng, đồng ý săn
sóc cho nàng? Nàng giống như một chiến binh, sống đầy kiêu ngạo rồi lại
thương tâm, mà nàng cũng chỉ có thể đi trên con đường này thôi!
Nước mắt của Hàn Nhạn trào ra, đi về phía trước vài bước thì thấy ở xa
xa đằng trước có một ánh mắt dò xét nàng, cả người nàng lạnh đi, tinh
thần liền tỉnh táo lại, giương mắt lên nhìn về phía trước. Chỉ nhìn thấy một bóng dáng thon dài, đang đứng dưới tán cây hoa mai đỏ, dường như cả người hắn đang hòa với tuyết trắng, đứng lẳng lặng nhìn vào nàng.