Hàn Nhạn nhìn chằm chằm Trang Ngữ Sơn nở nụ cười, rốt cục Trang Ngữ Sơn
chịu không nổi thái độ này, gương mặt biến sắc nói: "Nhạn nhi muội muội
cười gì vậy?"
Hàn Nhạn vô tội, buôn tay ra, "Hôm nay là cung yến. Hoàng Thượng và
Hoàng Hậu mời các tỷ tỷ muội muội tham dự, cung yến này lớn nhỏ đều là
nương nương căn dặn người làm. Bao gồm việc bố trí rượu và thức ăn." Hàn Nhạn cầm cốc trà trong tay, nhấm nháp nhẹ nhàng, nói: "Nương nương bố
trí có tỉ mỉ hay không. Bây giờ chỉ cần nhìn là biết, Hàn Nhạn cảm thấy
điểm tâm này vô cùng ngon miệng. Mới khen vài câu, đó là trên mặt Hoàng
Thượng và nương nương có hào quang. Cái này có gì mà không tốt? Hàn Nhạn chỉ biểu đạt sự vui sướng trong lòng. Không lẻ tỷ tỷ bắt Hàn Nhạn phải
khóc? Vậy tại sao Ngữ Sơn tỷ tỷ lại nói Hàn Nhạn không biết lễ nghi."
Nàng ngồi ngay ngắn, gương mặt tươi cười như gió xuân: "Cười không thể
quá, ăn không thể gấp, giống như cây tùng mộc, ngôn ngữ phải ôn nhu, đó
mới là thục nữ. Xin hỏi Ngữ Sơn tỷ tỷ, Hàn Nhạn đã phạm vào điều gì?"
Trang Ngữ Sơn không ngờ Hàn Nhạn lại dám trước mặt nhiều người phản bác
lại, trong lúc này vừa giận vừa hận, đối phương còn nói đang dự tiệc. Ở
nơi này nhiều người nhìn như vậy, chính mình cũng cảm thấy khó xử. Miễn
cưỡng nhìn xuống, nàng ngồi xuống, từ kẽ răng phun ra hai chữ: "Không
có."
Các vị tiểu thư xung quanh không khỏi cảm thấy rét run. Vừa rồi Thái Hậu và Hoàng Hậu khen thưởng, đã làm cho các nàng cảm thấy ghen tị với vị
tiểu thư này. Về sau Trang Ngữ Sơn lại châm ngòi, Lý Giai Kỳ đối kháng
lại, các nàng cũng muốn áp bức Hàn Nhạn. Không nghĩ tới vị tiểu thư cười tít mắt kia lại không dễ trêu chọc, mới vừa nói có mấy lời mà nàng lại
làm cho Trang Ngữ Sơn phải im lặng. Nàng ta có thể đem nữ đức ra nói,
nhưng mà đối với một đứa bé chỉ mới mười hai tuổi, mà có thể nói những
lời này, thì chắc chắn không thể xem thường.
Hàn Nhạn mỉm cười, kiếp trước sống trong phủ, việc tiêu khiển duy nhất
của nàng chính là đọc sách. Phòng sách của Trang phủ có nhiều sách cổ,
Trang Ngữ Sơn không thích xem, chuyện này rất hợp ý nàng. Tuy là lú đó
trong lòng của nàng có chút phiền chán, nhưng mà vì để làm một thê tử
tốt, trông cậy vào việc làm cho Vệ Như Phong vui vẻ. Nàng đã cố gắng học nữ đức từ đầu tới đuôi.
Chỉ là lần này sẽ không như vậy, Hàn Nhạn cúi đầu, che giấu đi đôi mắt
đầy xâu xa. Sau khi ngẩng đầu lên thì đã nhìn thầy gương mặt tươi cười
của Lý Giai Kỳ, âm thanh trong veo rất êm tai vang lên: "Nếu như Hàn
Nhạn không có vi phạm lễ nghi, nói vậy thì Ngữ Sơn tỷ tỷ nhìn lầm rồi.
Hàn Nhạn cảm thấy khối bánh ngọt này rất ngon, Lý tiểu thư cảm thấy thế
nào?"
Lý Giai Kỳ liếc nhìn nàng đầy hèn mọn: "Hẹp hòi, chỉ là một miếng bánh. Cho chó nhà ta chúng cũng không thèm."
Lời vừa nói ra, không khí xung quanh liền trở nên cứng ngắt. Lý Giai Kỳ
cũng có chút hối hận về lời nói của mình, vốn chỉ nghĩ là đả kích Hàn
Nhạn nhân tiện khoe khoan phủ Thừa tướng của mình. Nhưng mà nàng quên
mất mình đang ngồi cùng các vị tiểu thư khác, nếu như mà theo nàng nói
thì các nàng cả chó cũng không bằng. Nhưng suy nghĩ lại, thân phận của
nàng là cao quý nhất, những người này còn ra sức nịnh bợ nàng, chính
mình phải sợ cái gì. Lý Giai Kỳ lập tức lấy lại tinh thần.
Hàn Nhạn lạnh nhạt nhìn nàng ta, cho Đặng Thiền một ánh mắt an tâm. Lý
Giai Kỳ không phải là kẻ ngốc, ít ra còn có chút đầu óc, nàng nhìn thấy
rõ biểu tình hối hận của nàng ta. Chỉ là nàng ta đã tìm lầm đối thủ, bây giờ Hàn Nhạn tính toán tìm cách chụp mũ lại.
"Thì ra chó nhà Lý tiểu thư lại ăn điểm tâm của Hoàng gia." Xung quanh
vốn dĩ đã im lặng. Hàn Nhạn vừa mở miệng nói, thì tất cả mọi người đều
kinh ngạc.
"Ngươi đang nói bậy bạ gì đó? Ta nói như vậy hồi nào? Trang Hàn Nhạn,
ngươi đừng ngậm máu phun người." Lý Giai Kỳ kích động, âm thanh đầy bén
nhọn mà lên tiếng. Nhũng vị phu nhân và các nam quyến ngồi bên kia, cũng tò mò nhìn qua bên này.
Lý Giai Kỳ bị mọi người chú ý, vội vàng ngồi xuống. Gương mặt đỏ lên,
trừng mắt nhìn Hàn Nhạn, ánh mắt của nàng ta dường như đang muốn giết
người. Chỉ là các vị tiểu thư xung quanh, bây giờ ai cũng không dám nói
lời nào.
Thu Hồng đứng bên cạnh Hàn Nhạn, thay nàng chỉnh lại váy áo. Hàn Nhạn
cũng không biểu hiện gì, vẻ mặt vẫn như cũ, trên mặt vẫn nở nụ cười,
dáng vẻ đầy vui sướng, từ từ nói: "Có nhiều người nhìn như vậy. Lý tiểu
thư muốn tự làm mình xấu hổ hay sao? Ta cho rằng phủ Thừa Tướng dạy dỗ
tiểu thư rất tốt, nhất là phải dám làm dám chịu. Dù sao thì Lý Thừa
Tướng cũng là trụ cột của quốc gia." Nói xong nàng thở dài, dáng vẻ
dường như rất hối tiếc.
Lý Thừa Tưởng giữ chức quan rất quan trọng, nhưng mà lại dạy dỗ con gái
nhà mình không dám làm dám chịu, làm cho mọi người nghi ngờ nhân phẩm
của Lý Thừa Tướng. Hoàng Thượng và các vị đại thần cũng nhìn thấy, không cần nói cũng biết.
Lý Giai Kỳ cười lạnh một tiếng: "Trang Hàn Nhạn, ngươi cũng đừng nên đe
dọa ta. Ta chỉ nói là điểm tâm này ta cho chó nhà ta ăn, bởi vì ta yêu
thương chúng nên mới cho chúng ăn. Người là người ngoài mà vẫn còn muốn
nhúng tay vào à?"
Hàn Nhạn dùng một tay chống cằm, trên mặt hiện lên vẻ ngây thơ, cười
nói: "Thì ra là thế. Lý tiểu thư là con nhà phú quý, phụ thân là Hữu
tướng ở trong triều, Hoàng Thượng cũng phải nể mặt ba phần. Dĩ nhiên là
không đem điểm tâm trong cung để vào mắt, là Nhạn nhi có lỗi. Thật xin
lỗi."
Giọng nói của nàng vừa vui vừa ấm áp, lời vừa nói ra khiến cho người khác động lòng, không có một chút hàn khí nào.
Lý Giai Kỳ cảm thấy lời nói của nàng có chút kỳ lạ, nhưng mà không nghĩ
ra được gì, nhìn thấy nàng ta thoải mái nhận sai. Bản thân mình còn đang muốn làm khó làm dễ, nhưng mà vừa rồi nghe thấy âm thanh của nàng đầy
lạnh lùng phản bác lại, làm cho ánh mắt mọi người đều nhìn về phía này,
cho nên Lý Giai Kỳ cố gắng nhịn xuống, oán hận nói: " Không có việc gì.
Trang tiểu thư không cần đa lễ. "
Hàn Nhàn không thèm để ý, cúi đầu tiếc tục dùng trà, nhưng trong lòng lại cười lạnh một tiếng.
Dạ yến trong cung, tự nhiên sẽ có tai mắt của Hoàng Thượng ở khắp mọi
nơi, mấy chuyện như thế này ở trong phủ đã có rồi. Kiếp trước, lúc bên
viện của nàng có chuyện gì, chưa tới một phân (1) thì bên Cũng Đồng Uyển đã biết hết mọi chuyện. Có đôi khi nàng cảm thấy nhức đầu, thì một khắc (2) sau Chu thị đã mang thuốc tới. Lúc đó nàng cho rằng Chu thị quan
tâm mình, cảm động đến rơi nước mắt. Bây giờ nghĩ lại, sợ là bên trong
và bên ngoài Thanh Thu Uyển đề có người của Chu thị sắp đặt vào.
Hoàng Cung cũng giống như vậy, thậm chí là hơn chứ không kém. Trong cung này chỉ cần nhìn đại một thái giám hay cung nữ nào thì cũng có thể là
tai mắt của Hoàng Thượng. Lời nói vừa rồi không phải để cho Lý Giai Kỳ
nghe, cũng không phải để cho các vị tiểu thư ngồi ở đây nghe, mà là cho
các tai mắt của Hoàng Thượng nghe.
Quyền lực trong tay của Lý Thừa Tướng cực kỳ lớn, bây giờ cả con gái
cũng không đem điểm tâm để vào mắt. Vậy tiếp theo có phải sẽ không đêm
Hoàng Thượng bỏ vào mắt rồi không?
Các tai mắt sẽ tự động đem chuyện này nói với Hoàng Thượng, còn về Hoàng Thượng nghĩ thế nào thì là chuyện của người. Từ xưa đến này Đế Vương
luôn rất đa nghi, đừng nói chi đến việc đụng tới ngôi vị cửu ngũ chí tôn và tôn nghiêm của mình. Có khả năng, những ngày kế tiếp của Hữu Tướng
sẽ không dễ chịu rồi.
Nàng bày mưu tính kế với người trong Trang phủ, trong phủ thì có thể cố
gắng chịu đựng. Còn ở bên ngoài, nếu như muốn hại nàng thì nàng cũng
không có tốt bụng đâu, khẳng định nàng nhất định sẽ trả lại gấp mười
lần.
Hàn Nhạn vui vẻ cười nói với Đặng Thiền, cũng không ngờ rằng nhất cử
nhất động của mình toàn bộ đều rơi vào đôi mắt đày lạnh lùng của một
người ngồi ở dãy của nam quyến.
Chú thích:
(1): 1 nhật = 12 canh = 96 khắc = 1 ngày (24 h)
1 canh = 8 khắc = 2 giờ
1 khắc = 60 phân = 15 phút
1 phân = 15 giây