Trong hoàng cung.
Thái hậu nhìn con mèo già cuộn thành một cục, cười nhạt: "Sao rồi?"
Cô cô bên cạnh khẽ nói: "Huyền Thanh vương sắp không xong."
Lần trước cuối cùng ngự tiền thị vệ Hoàng thượng phái đi ám sát Hàn Nhạn chết trong tay Phó Vân Tịch, nhưng lqđ chàng cũng cản một đao vì Hàn Nhạn. Có lẽ trước đây một đao này chẳng gây nên tổn thương lo lớn gì nhưng bây giờ thì chính là họa vô đơn chí. Thân thể Phó Vân Tịch không chịu được giày vò như vậy.
"Hoàng thượng chỉ đổ tất cả sai lầm lên người Hàn Nhạn, Phó Vân Tịch chỉ có thể oán hận Hoàng thượng. Cứ oán hận như vậy tiếp đi." Thái hậu vuốt ve bộ lông trơn mượt của con mèo già: "Thân tình hoàng gia, ai gia đã thấy nhiều, dù sao cũng không qua được hai chữ ích kỷ."
Cô cô nói: "Công chúa Tây Nhung này...Nếu chữa trị khỏi cho hắn thật..."
"Chỉ là một kẻ không có não," Thái hậu khoát tay: "Nếu chữa khỏi được thật thì đã sớm chữa. Tính tình của hài tử vương gia này rất lớn lối, ai gia nhìn nó lớn lên từ nhỏ nên nó sẽ không chấp nhận đâu."
"Nương nương, vậy làm sao bây giờ..." Cô cô dường như vẫn hơi lo lắng.
Thái hậu mỉm cười: "Bây giờ? Chỉ có thể để bọn họ chui vào hết thì chuyện này cũng xong rồi. Đại Tông chúng ta cũng nên thay đổi bầu trời." Nói tới đây mắt bà bỗng trở nên dữ tợn, mâu quang trở nên thê lương. Con mèo già gào lên một tiếng, quẹt móng trên mu bàn tay Thái hậu tạo thành một vết đỏ ngay lập tức.
Thái hậu cũng không tức giận mà lại còn dịu dàng gọi "Mễ Mễ", đùa với nó. Cái lưng cong lên của con mèo từ từ thẳng ra, chần chừ một chút, rốt cuộc vẫn nhích tới gần Thái hậu, ngửa mặt lên cọ cọ đầu lên mu bàn tay bà. Thái hậu liếc mắt, cung nữ bên cạnh sợ hết hồn hết vía, vội vàng đi qua ôm lấy con mèo.
"Giết." Nữ nhân mặc quần áo màu vàng sáng ra lệnh không mang theo chút tình cảm nào, đâu còn dáng vẻ dịu dàng khi gọi con mèo vừa nãy nữa.
"Dạ." Cung nữ khẽ run vài cái, vội vàng ôm con mèo bước nhanh ra cửa.
Thái hậu vuốt ve vết đỏ trên mu bàn tay mình, khóe môi bật ra tiếng cười lạnh. Dám đả thương bà chắc chắn sẽ phải trả giá thật nhiều. Mười mấy năm trước là vậy, mười mấy năm sau cũng thế.
Lại nói về thiên lao tối nay, thị vệ canh giữ nhà giam đều ngủ gật một bên, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, vậy mà không có chút tiếng động nào. Hàn Nhạn nhìn Trác Thất mặc áo đen, hơi bất đắc dĩ mà nói: "Huynh đánh thuốc mê bọn họ làm gì?" Vậy lại càng khiến người nghi ngờ hơn.
Trác Thất nói một cách vô tội: "Không đánh thuốc mê tất cả bọn họ sao bảo đảm không sở hở tí nào được? Nàng xem huân hương của Tây Nhung chúng ta có lợi hại không? Không tới ba canh giờ thì bọn họ không tỉnh được."
Ba canh giờ nữa thì trời sẽ sáng, e rằng ngày hôm say kinh thành sẽ truyền ra tin tức đêm qua có người nửa đêm dò xét thiên lao. Nhưng lúc này không chú ý được nhiều như vậy. Hàn Nhạn nhảy xuống từ bên trên: "Tìm người trước."
Tất cả mọi người trong thiên lao đều bị đánh thuốc mê, tìm được người lại càng tốn công. Cũng không thể kêu tên từng người để họ trả lời. Trác Thất đi phía trước, Hàn Nhạn cẩn thận nhìn từng người một, cho tới khi Trác Thất gọi: "Có phải người này không?"
Hàn Nhạn nhíu mày, bước nhanh tới phía trước. Một người nằm ngửa trên đất, mặt mũi đầy bẩn thỉu. Hàn Nhạn cẩn thận phân biệt một chút, nhận ra món quần áo quen thuộc. Tuy đã rách tươm nhưng rốt cuộc vẫn có chút đầu mối.
Người đó chính là Mị di nương.
Cách đây một năm, quả thực Mị di nương sống rất vất vả trong lao. Tuy biết thiên lao không phải chỗ để sống nhưng mắt thấy một nữ nhân có sắc đẹp bây giờ hoàn toàn khác hẳn, khoog khác gì kẻ ăn xin trên phố. Nhớ bộ dạng gọn gàng xinh đẹp của Mị di nương trước kia, thật sự là khác nhau một trời một vực, sự bùi ngùi dâng lên trong lòng. Nhưng rốt cuộc thì bùi ngùi chỉ là cảm xúc, không phải thông cảm.
"Bộ dạng như vậy mà huynh cũng nhìn ra, ánh mắt thật tốt." Hàn Nhạn nói với Trác Thất.
Trác Thất cười đầy đắc ý: "Ta quen thuộc với thân thể nữ nhân nhất. Trong lao có không ít phạm nhân, dung mạo hợp khẩu vị chỉ có phụ nhân này thôi. Nên ta nghĩ có lẽ là di nương của nàng."
Hàn Nhạn trừng mắt, liếc hắn, ý bảo Trác Thất làm việc. Hắn liền móc ra một cái bình nhỏ từ trong ngực, một tay vươn qua kéo người Mị di nương đang nằm gần song sắt tới, một cái tay khác thì đặt cái bình dưới mũi Mị di nương, quơ quơ, chỉ nghe Mị di nương rên rỉ một tiếng, từ từ tỉnh lại.
Khi Mị di nương mở hai mắt ra, thấy hai người mặc đồ đen đứng cạnh mình thì lập tức sợ hãi mà hét ầm lên: "Đừng giết ta, cứu mạng với, cứu mạng với!"
Tội nhân thân ở thiên lao, phần lớn là phạm tội không thể tha thứ hoặc là đắc tội mệnh quan triều đình, liền bị giam d4dl3q6lđ ở đây cả đời, sống cuộc sống không bằng chết. Nhưng cũng có lúc trở thàng dê con thế tội. Phần lớn những người này lúc ở trong lao đều chết một cách lạ lùng. Nói là chết lạ lùng, không bằng nói rằng bị người đứng sau giết người diệt khẩu. Chắc hẳn Mị di nương cũng gặp không ít chuyện như vậy nên mới sợ hai người áo đen bỗng nhiên xuất hiện này giết người diệt khẩu.
"Câm miệng," Trác Thất lạnh lùng nói: "Kêu nữa sẽ giết ngươi."
Mị di nương vẫn cầu xin, có lẽ thấy xung quanh không có tiếng động, bà ta biết người có thể động trong thiên lao này cũng chỉ có hai người trước mặt. Bà ta dập đầu thật mạnh: "Đừng giết ta, đừng giết ta, chỉ cần các người đừng giết ta." Dứt lời cũng kéo quần áo của mình. Bà ta ngay cả cái yếm cũng không có, để lộ da thịt ra. Tuy trên người Mị di nương bẩn thỉu không chịu được nhưng rốt cuộc làn da cũng coi như là trơn bóng mềm mại. Nhưng trên đó có nhiều đốm đỏ lốm đốm và vết hôn, tỏ rõ thân thể này bị chà đạp quá nhiều. Trong lao, nữ nhân có thể tùy ý bị ăn hiếp. Chắc chắn Mị di nương cũng vậy.
Hàn Nhạn nhớ bộ dạng đã từng vênh váo hung hăng của Mị di nương. Bà xinh đẹp quyến rũ, phong tình khiến tất cả nam nhân bị khuynh đảo bà coi nam nhân như đồ chơi. Cho dù là Trang Sĩ Dương chẳng qua cũng chỉ là một người thần phục dưới váy bà, bà đều mang theo sự khinh thường. Nhưng bây giờ, bà cầu xin, sống nhếch nhác, còn đâu phong tình xưa kia?
Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, câu nói này không hề sai. Hàn Nhạn thở dài, kéo khăn che mặt xuống: "Là ta, Mị di nương."
Nghe giọng nói quen thuộc này, đầu tiên là Mị di nương sửng sốt, từ từ ngẩng đầu lên, nhìn Hàn Nhạn. Ánh mắt bà hơi đờ đẫn. Bà híp mặt lại tựa như đang phân biệt xem nữ tử toàn thân quý khí trước mặt có thật là cô bé từng mặc cho người hiếp đáp ở Trang phủ không? Bỗng, bà ngẩng đầu cười ha hả: "Lại là ngươi, lại là ngươi!" Giọng bà vô cùng bi phẫn: "Ngươi tới làm gì? Xem ta làm trò cười à?"
Vừa rồi lúc không biết thân phận của Hàn Nhạn, Mị di nương quỳ trên đất cầu xin, thậm chí còn bán đứng thân thể của mình, chà đạp tôn nghiêm của mình. Nhưng một khi biết thân phận của Hàn Nhạn thì bà bắt đầu phản kháng, trong ánh mắt mang theo giễu cợt và không cam lòng, tựa như lại trở về một Mị di nương vênh váo hung hăng trước kia.
Đây có lẽ là bệnh chung của nữ nhân trong trạch viện. Lúc đối mặt với cố nhân của mình, nhất là người trước kia không bằng mình nhưng bây giờ sống tốt hơn mình, họ đều nhiệt tình ganh đua so dánh. Đây là một căn bệnh không chữa được. Hàn Nhạn lẳng lặng nhìn bà ta: "Mị di nương, một năm không gặp, bà đã già rồi."
Những lời này thật đúng là đả thương người, tổn thương tới mức lòng của Mị di nương đau đớn. Dung mạo là chuyện đáng để ý nhất của nữ nhân. Mị di nương đã từng kiêu ngạo vì sắc đẹp của mình, nhưng một câu của Hàn Nhạn lại đánh cho tự tin của bà tan rã không còn manh giáp.
Bà hếch mặt lên nhìn Hàn Nhạn. Tứ tiểu thư đã từng bị mình ức hiếp, khóc cũng không dám khóc, bất kỳ nha hoàn gã sai vặt nào trong Trang phủ cũng có thể tùy ý đánh mắng hôm nay đã biến thành dáng vẻ của một người khác. Cho dù hôm nay nàng chỉ mặc một bộ quần áo dạ hành lqđ nhưng quý khí trên người lại hồn nhiên thiên thành. Cuộc sống của nàng ta không chỉ tốt hơn mình mà thậm chí còn tốt hơn rất nhiều. Nhưng vì sao chứ! Rõ ràng là Hàn Nhạn không bằng bà! Khuôn mặt nhỏ nhắn có vẻ bình thường, không có gì lạ đã phát triển, trở nên thanh tú động lòng người. Làn da trắng nõn như vậy, tựa như đóa sen mới mọc trong nước. Nàng trẻ hơn mình nhiều lắm. Đó là điều Mị di nương ghen ghét đố kỵ!
Mị di nương bỗng cười lên ha hả: "Đúng thế thì sao? Ngươi trẻ tuổi nhưng lại thành một người bị chồng ruồng bỏ! Huyền Thanh vương không cần ngươi, muốn cưới công chúa Tây Nhung làm vương phi! Trang Hàn Nhạn, ngươi chẳng có gì cả!"
Người Trác Thất bên cạnh khựng lại, lập tức nổi nóng rút đao ra. Nữ nhân này nói chuyện quá đáng ghét. Hàn Nhạn khoát tay, ngăn cản hành động của hắn, thản nhiên nói: "Tin tức của Mị di nương linh thông như vậy, không phải là lúc hoan hảo với ngục tốt, hắn nói cho bà biết chứ?"
Lời này vừa nói ra thì Mị di nương lập tức im lặng. Trong lòng bà ta tràn ngập xấu hổ. Không sai, Hàn Nhạn nói không sao. Có lẽ bà đã trở thành kỹ nữ trong thiên lao. Bất kỳ một tên sai nha nhỏ nào cũn có thể đùa giỡn bà ta. Ban đầu bà phản kháng, sau này cũng quen dần. Tâm tình những sai nha này tốt còn có thể cho bà chút lợi ích. Nhưng bây giờ bị Hàn Nhạn nói trắng ra như vậy khiến Mị di nương có cảm giác vô lực khi bị người ta lột sạch quần áo giữa ban ngày, những lời trong miệng lập tức không nói ra được.
Trác Thất thầm khen một tiếng giỏi với Hàn Nhạn trong lòng. Phản kích gọn gàng linh hoạt như vậy, không mang theo chút chần chừ nào mới là Hàn Nhạn. Cho dù bây giờ tâm tư nàng hỗn loạn nhưng vẫn có thể bình tĩnh mà đánh trả. Nữ nhân này thật đáng sợ. Cuối cùng có thể liếc mắt liền phát hiện nhược điểm của đối phương, sau đó một cước đạp lên vết thương của người khác, còn không quên xoa muối lên đó. Rất đáng sợ nhưng cũng rất đáng yêu.
Hàn Nhạn không biết ý nghĩ trong lòng Trác Thất, Mị di nương lại từ từ tỉnh táo lại. Bà ta cười giễu cợt: "Trang Hàn Nhạn, hôm nay không phải hôm nay ngươi tới đây là để bộ dáng nhếch nhác của ta đấy chứ? Nếu mục đích của ngươi là vậy thì bây giờ đã đạt được rồi, khi nào thì đi?"
"Mị Di nương gấp làm gì?" Hàn Nhạn ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào Mị di nương qua song sắt. Ánh mắt của nàng bình tĩnh, kiên định, mang theo chút uy hiếp: "Hôm nay ta chỉ muốn làm một giao dịch với Mị di nương."
"Sao ta phải giao dịch với ngươi?" Mị di nương cười lạnh.
"Rất đơn giản, bà cần tự do." Hàn Nhạn nói.