Sau khi rời khỏi võ quán Thuận Xương, tâm trạng của Hàn Nhạn trở nên rất tốt, trên mặt còn lộ ra nụ cười, mọi chuyện đều thuận lợi hơn dự kiến.
Cấp Lam tò mò hỏi: "Tiểu thư thật sự muốn học võ sao?"
Hàn Nhạn sờ sờ mũi: "Học thêm chút võ để phòng than thôi." Lúc trước nàng lúc nào cũng ở trong khuê phòng, học thi từ ca phú. Nàng cho rằng nữ nhi chỉ cần học ngâm thơ thêu thùa là tốt lắm rồi. Học tốt thì có thể trở thành tài nữ. Nhưng mà những việc thuê thùa này nhìn thì diễm lệ nhưng thật ra chả có chút hữu dụng nào cả. Luyện võ để phòng thân, so với việc thuê thùa thì có ích hơn nhiều.
Giờ ngọ đã qua, bây giờ đã sắp chạng vạng. Những người bán rong hai bên đường đã bắt đầu dọn dẹp hàng của mình để trở về nhà, sau đó không lâu thì chợ đêm sẽ mở.
Đèn đốm sáng trưng cả chợ đêm, lúc mẫu thân còn sống chỉ vào ngày lễ tết nàng mới được ra ngoài dạo chơi. Đèn hoa treo đầy lộng lẫy, khiến nàng lưu luyến không muốn đi. Một ngày nào đó, nàng nhất định sẽ rời khỏi nhà giam hầu phủ đó, đi ra ngắm thế giới đầy cảnh đẹp bên ngoài.
Thu Hồng đi mua mấy món điểm tâm tinh xảo mang về. Mới vừa rồi lúc rời khỏi võ quán, Hàn Nhạn bảo Cấp Lam lén đưa bạc cho Tiểu Lý, để cậu ấy đưa cho Dương Kỳ. Mặc dù là nàng đưa ra chủ ý cho Dương Kỳ, mà ông cũng đồng ý dạy cho Minh Nhi, còn mình thì cũng phải vào võ quán học võ. Nhưng mà cũng không thể học không công. Hàn Nhạn đã tính toán rõ ràng, làm việc cũng rõ ràng. Cuối cùng còn lại một ít bạc vụn, bảo Thu Hồng đi mua một ít điểm tâm, buổi tối trở về có thể làm đồ ăn vặt.
Đang lúc bọc điểm tâm lại, Cấp Lam còn chưa kịp gói kỹ càng, thì đã nghe thấy tiếng ngựa hí từ xa. Ngay sau đó là một giọng nói thô ráp vang lên: "Tránh sang một bên! Không nhìn thấy xe ngựa hay sao?"
Hàn Nhạn vội vàng kéo Cấp Lam qua, vừa mới ổn định thì đã thấy một chiếc xe gỗ màu vàng đang đứng ở bên cạnh. Xe ngựa đi thêm một chút rồi dừng lại. Cấp Lam bị Hàn Nhạn kéo tới kéo lui, không cẩn thận làm rơi hết điểm tâm. Tính tình của Cấp Lam luôn nóng nảy, lập tức đi đến trước giận dữ nói: "Mấy người đi đường kiểu gì thế, đụng vào người khác thì làm sao?"
Xa phu (1) là một gã đàn ông rất hung dữ, lại mặc quần áo làm bằng tơ lụa tốt, nghe được câu hỏi của Cấp Lam thì cười lạnh nói: "Đụng? Nha đầu nhà nào mà không hề có phép tắc, đụng vào xe của Thế tử mà còn dám lớn giọng?"
Thế tử? Hàn Nhạn ngẩn người. Ngay sau đó nàng nghe thấy một giọng nói quen thuộc: "Chuyện gì?"
Dân chúng xung quanh đã quây quanh lại xem náo nhiệt, Hàn Nhạn cảm thấy toàn thân lạnh ngắt, ký ức trước kia tràn về, trong lúc nhất thời đứng bất động tại chỗ không nhúc nhích.
Một bàn tay vén màn che lên, lộ ra gương mặt tuấn tú. Đó từng là gương mặt nàng từng thầm thương trộm nhớ hàng đêm.Nhưng mà bây giờ nhìn thấy, chỉ có sự chua sót và thê lương.
Vệ Như Phong, rốt cuộc kiếp này nàng cũng thấy được hắn. Chẳng lẽ là nghiệt duyên? Hàn Nhạn cúi đầu, người này dung túng cho tỷ tỷ của nàng dùng thuốc độc để giết nàng. Lúc trước nàng thương hắn vì tưởng hắn là một chính nhân quân tử, bây giờ ngẫm lại, dưới lớp mặt kia cất dấu tâm tư thật đáng sợ.
Cấp Lam không nghĩ tới người ở trong xe ngựa lại có thân phận cao đến vậy. Trong lúc nhất thời nàng chỉ biết chết đứng tại chỗ. Nhưng mà họ đúng là người sai trước, muốn nàng cúi đầu nhận sai, nàng lại làm không được.
Thu Hồng đi đến bên cạnh Cấp Lam, hành lễ với người ngồi trong xe: "Muội muội của thảo dân không biết người trong xe chính là Thế tử, đụng phải Thế tử là thảo dân không đúng. Nay thay muội muội tạ lỗi với Thế tử, mong Thế tử đại nhân đại lượng bỏ qua cho tiểu muội."
[Truyện được đăng tại Dieendaanleequuydoon]
Vệ Như Phong nhíu mày, vô tình nhìn thấy một đôi mắt trong suốt. Ánh mắt đó chứa đầy ủy khuất, vừa vô lực lại vừa thê lương, cuối cùng là đầy tuyệt vọng. Đôi mắt đó đang nhìn chằm chằm vào hắn.
Vệ Như Phong sửng sốt, phát hiện ánh mắt đó là của một tiểu nha đầu, dung mạo chỉ bình thường. Trong lòng hắn suy nghĩ, cuối cùng xác định hắn không biết đối phương. Thiếu nữ xa lạ này, tại sao lại lộ ra vẻ mặt như vậy? Trong lòng có chút không hiểu, nghe thấy xa phu lên tiếng răn dạy nha đầu đụng vào xe ngựa: "Đúng là nha đầu không biết phép tắc, dám tức giận với Thế tử gia."
Vệ Như Phong nhíu mày. Ở đây là giữa đường phố, gặp nhiều chuyện thì không tốt, lập tức không vui nói: "Không có việc gì, các ngươi đi đi.". Sau đó quay đầu lại, đã không nhìn thấy thiếu nữ hồi nãy. Hắn cảm thấy buồn rầu, tay nắm màn che run lên. Sau đó hạ màn xuống, nói với xa phu: "Đi thôi."
Xa phu nghe được giọng điệu không vui của Thế tử, vội vàng đánh xe rời đi. Thu Hồng thở phào nhẹ nhõm, quay sang khiển trách Cấp Lam: "Tại sao lại thiếu kiên nhẫn đến vậy. Nhìn thấy chiếc xe sang trọng như vậy là biết người bên trong nhất định là nhà quyền quý, nhắm mắt nhắm mũi mà xông lên! Lỡ như gây khó khăn cho tiểu thư thì phải làm sao?"
Cấp Lam bĩu môi, ủy khuất nói: "Điểm tâm mới mua đều đã rơi hết. Xe ngựa kia thì chạy lung tung.Thế tử có thể không nói đạo lý sao? Rõ ràng là ngài ấy sai trước."
Thu Hồng lắc đầu: "Giờ mà còn nghĩ tới điểm tâm. Ủa tiểu thư đâurồi?"
Hàn Nhạn bước ra từ trong đám người. Khi nãy hình như Thế tử đã phát hiện ra nàng, lúc đó nàng cảm thấy không thích hợp mới lẫn vào trong đám người. Nàng chưa từng nghĩ tới hai người sẽ gặp lại nhau trong tình cảnh như thế này. Bây giờ nàng vẫn chưa chuẩn bị tốt, nhìn thấy cố nhân (2), thật sự có rất nhiều cảm xúc, lại sợ Vệ Như Phong phát hiện ra điều gì nên mới vội vã trốn đi.
Thu Hồng nhìn thấy sắc mặt của Hàn Nhạn lúc trắng lúc xanh, vội vàng la lên: "Tiểu thư có bị kinh động không?" Sau đó lập tức tự trách bản thân."Đều tại nô tỳ không tốt, nên chú ý một chút. Như vậy sẽ không gây ra chuyện."
Cấp Lam không đồng ý mở miệng nói: "Tại sao lại có thể trách tỷ, rõ ràng là Thế tử ỷ thế hiếp người."
Hàn Nhạn hơi mỉm cười, đúng là biết người biết mặt nhưng không biết lòng. Tên xa phu của Vệ Như Phong hung hãn như vậy, bản thân Vệ Nhu có chỗ nào tốt cơ chứ? Mới vừa rồi khi Thu Hồng giải thích, cũng không nghe được Vệ Như Phong nói lại gì, đúng thật là kiêu ngạo. Người như vậy, tại sao năm đó nàng lại bị hắn mê hoặc nhỉ?
Nhìn những người xung quanh, có không ít cô gái si mê nhìn chiếc xe ngựa rời đi. Đúng rồi, vẻ mặt đó nàng cũng từng có. Tình cảm của thiếu nữ, nhìn thấy đối phương đẹp trai tuấn tú liền âm thầm giao tâm cho người đó. Hơn nữa, trong miệng Trang Ngữ Sơn, vị Thế tử gia này phẩm chất cao thượng. Năm đó nàng lại ngu ngốc tin tưởng mà không hề nghi ngờ, cảm thấy trên đời này sao lại có người tốt đến thế.
Con ngươi của Hàn Nhạn trở nên tối sầm, quẳng tất cả những suy nghĩ ra đằng sau. "Đừng nói về chuyện này nữa, mau trở về phủ.Chuyện hôm nay không cần nói với người khác."
Cấp Lam và Thu Hồng đều gật đầu.
Lúc trở về phủ vẫn vào từ lỗ chó như cũ. Vừa mới vào phòng, quần áo còn chưa kịp thay, đã nghe thấy tiếng của Trần ma ma. Hàn Nhạn đầu tiên là sửng sốt, sao đó mới nhẹ nhõm đi: "Tiểu thư đã đi đâu vậy? Lão nô đến Thu Hương Uyển tìm mà không thấy. Sau đó lặng lẽ đi hỏi thăm, nghe nói hôm nay không có ai xuất phủ, còn tưởng rằng trong viện có kẻ xấu đến. Tìm mãi không thấy, lão nô định đi nói cho lão gia biết rồi."
Hàn Nhạn cười cười: "Ma ma không cần lo lắng, nếu mà nói cho phụ thân thì không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa." Trang Sĩ Dương hoàn toàn không để ý đến sống chết của nàng, nếu như mẹ con Chu thị thêm mắm dậm muối, chỉ sợ việc này sẽ càng rắc rối.
Lúc này Trần ma ma mới chú ý đến quần áo trên người của nàng: "Sao tiểu thư lại..." Hình như bà nghĩ đến điều gì đó, giật nảy mình: "Tiểu thư lén trốn ra khỏi phủ sao?"
Hàn Nhạn gật đầu: "Khoan hãy nói, trước tiên để ta đi thay quần áo đã."
Sau khi Hàn Nhạn thay quần áo, rồi ngồi xuống nói rõ sự tình cho Trần ma ma nghe, chẳng qua nàng không đề cập đến sự việc gặp phải Vệ Như Phong. Nghe xong mọi chuyện, Trần ma ma không thể không trách cứ: "Cô nương thật quá liều lĩnh, cả gan dám xuất phủ. Nếu bị người khác bắt gặp sau đó nói cho lão gia nghe, chắc chắn sẽ chịu phạt. Người bên ngoài không biết người là ai, lỡ như xảy ra chuyện gì, người bị khi dễ thì sao?"
Hàn Nhạn an ủi bà: "Ta đi cùng với Cấp Lam và Thu Hồng mà. Huống chi ta ăn mặc như một nha hoàn, người khác nhìn vào sẽ không chú ý đến ta. Ma ma yên tâm, sau này nếu gặp phải tình huống như thế này, cứ coi như không có việc gì. Đối với phụ thân của ta, không đụng tới càng tốt."
Miệng của Trần ma ma mở to: "Sau này? Cô nương vẫn còn muốn xuất phủ?"
Hàn Nhạn nhún vai: "Ta phải mang Minh nhi đi gặp Dương lão tiền bối. Huống chi về sau còn phải tới võ quán để học võ, chỉ sợ chỉ có thể âm thầm trốn đi."
"Cô nương muốn học võ?" Trần ma ma nhìn nàng: "Cô nương là khuê nữ, da thịt mềm yếu. Hà tất phải làm khổ chính mình."
Hàn Nhạn hơi tay trên lò than, "Bây giờ mọi chuyện đã không còn giống như xưa nữa. Không còn ai che chở cho chúng ta ở trong phủ này rồi. Chúng ta cũng chỉ có thể tự mình che chở cho chính mình mà thôi."
Trần ma ma đau xót nhìn nàng, trong lòng không biết nói gì. Đưa tay ôm lấy nàng vào lòng: "Tiểu thư phải chịu khổ rồi."
Hàn Nhạn gục đầu vào trong lòng Trần ma ma, cảm giác ấm áp làm nàng rất thoải mái, không tự chủ mà nhích gần hơn, nói: "Không khổ." So với mẫu thân và kiếp trước của mình, nàng không cảm thấy khổ tí nào cả.
Tình hình trước mắt tạm thời yên ổn, mẹ con Chu thị đã vào ở trong phủ. Có lẽ rất nhanh sẽ ầm ĩ trở lại.
"Cấp Lam." Hạn Nhạn kêu lên.
Cấp Lam vội vàng buông kim chỉ trong tay, đi lên phía trước.
"Em có quen biết với Mị di nương hay không?" Hàn Nhạn nhớ rõ, lúc mẫu thân chưa mất. Mỗi lần đều do Cấp Lam đi nghe ngóng chuyện của Mị di nương. Có tin tức gì, nàng đều là người đầu tiên biết trước.
"Tiểu thư nói quen biết, nô tỳ liền quen biết."Cấp Lam cười nói.
Hàn Nhạn xua tay: "Vậy em mau đi kể với mấy nha hoàn trong viện của Mị di nương, nói cho họ biết Chu thị đã vào phủ. Lão gia lại rất sủng ái bà ta, muốn đưa bà ta lên làm chính thê."
Cấp Lam ngẩn người, mặc dù không biết rõ Hàn Nhạn muốn gì nhưng vẫn gật đầu rồi lui xuống. Trần ma ma do dự một lát rồi hỏi: "Tiểu thư nói như vậy, lỡ như bị người khác biết được rồi truyền tới tai của lão gia...."
"Ma ma yên tâm." Hàn Nhạn hơ tay trên lò than, cả người thoải mái. Nàng nheo mắt lại: "Lão gia vốn rất coi trọng bà ta, sớm muộn gì Mị di nương cũng biết chuyện này. Nếu bây giờ biết, thì sẽ sớm chuẩn bị. Cấp Lam luôn làm việc có chừng mực, sẽ không nói rõ nguyên nhân. Nếu Mị di nương đã biết thì giấu diếm cũng không có ích gì, chi bằng sớm nói cho bà ta biết đi."
Trần ma ma giật mình, hiểu được ý của Hàn Nhạn. Cảm thấy điều này không thể nào là một cô nương chỉ mới mười hai tuổi nghĩ ra. Với trí thông minh như vậy, không biết là họa hay là phúc. Bà cảm nhận được khi Hàn Nhạn tỉnh lại thì đã không hề giống như lúc trước nữa rồi. Chu thị vào phủ mà nàng vẫn có thể bình tĩnh được như vậy, xem ra sau này Trang phủ sẽ thay đổi chủ nhân mới rồi.
Chú thích:
(1) Xa phu: người đánh xe ngựa
(2) Cố nhân: người xưa