Editor: SunniePham
Trần Quý Phi đã ngây dại ở trong thiên lao một ngày một đêm rồi.
Dược tính về sau càng giảm, nàng dần dần tỉnh táo lại, không có bất kỳ ấn tượng gì đối với chuyện mà mình đã làm ra. Những cai ngục kia nói nàng là nữ nhân bất trinh, hôm nay Hoàng Thượng đã bắt tại trận nàng đang gian díu với người khác, mặc dù không chết, nhưng nữa đời còn lại chỉ có thể bước vào lãnh cung thôi. Đương nhiên là nàng không cam lòng, liều mạng thét chói tai, lớn tiếng hô nói mình là bị người khác hãm hại, đáng tiếc những người này không có một người nào quan tâm tới nàng.
Chỉ là, người bên cạnh Thái Hậu đã tới rồi.
Cho tới nay, đều Thái Hậu đứng cùng một chiến tuyến với nàng. Tuy là không rõ, trong lúc đó Thái Hậu và Hoàng Hậu rốt cuộc đã xảy ra vấn đề gì, mà người đối đãi Hoàng Hậu, vĩnh viễn không bằng một Quý Phi như nàng. Nhưng mà Trần Quý Phi cũng biết, Thái Hậu đối với nàng như vậy, cũng không là bởi vì bà ấy yêu thích nàng thật lòng, không phải chỉ là muốn lợi dụng lẫn nhau thôi sao. Mà mình có thể bị lợi dụng, không phải đơn giản là vì Trần gia sau lưng sao. Trần Quý Phi cho tới bây giờ không cần những lo lắng này,nàng là viên minh châu của Trần gia, là nữ nhân Hoàng Thượng sủng ái nhất, Trần gia bởi vì nàng mà từng bước lên cao, hôm nay nàng vừa ngã ngựa, thì tất cả người của Trần gia đều sẽ bị liên quan. Thân là nữ nhân trong hoàng cung, đại biểu vĩnh viễn cũng sẽ là một thể. Cho nên người bên cạnh Thái Hậu nói cho nàng biết nên làm như thế nào vào lúc nào, Trần Quý Phi không hề nghĩ ngợi nên liền đồng ý.
Nàng cảm thấy trong miệng có chút khát, liền nói với ngục tốt của đại lao: "Bổn cung khát, mau bưng trà cho Bổn cung."
Tên ngục tốt này là một nam tử trung niên tai to mặt lớn, nghe nói vậy nhịn không được mà khẩy nói: "Tiểu nương tử này, rất dũng cảm mà dám bảo đản đại ca đây, trà không có, nước tiểu nha, ngược lại gia đây có thể cho ngươi một bình nước tiểu."
Trần Quý Phi chưa từng chịu qua sự sỉ nhục như vậy, lập tức giận không kềm được, dáng vẻ ngạo mạn nói: "To gan! Bổn cung là nữ nhân Hoàng Thượng yêu thương nhất, hôm nay ngươi dám làm vậy với Bổn cung, ngươi không sợ Hoàng Thượng sẽ một đao chém đầu của ngươi sao?"
Ngục tốt giống như lần đâu nghe được loại chuyện này, đi vào vài bước, cười to nói: "Trong đại lao này giam giữ quý nhân cũng có nhiều, tiểu nương tử còn tưởng rằng mình là nương nương sao? Bị nhốt vào thiên lào mà còn có thể trở mình, gia tại đây làm nhiều năm như vậy, còn chưa bao giờ thấy người nào có thể trở mình!"
Lời này thật cũng không giả, những người phàm là vào thiên lao, chỉ nửa bước nữa là vào pháp trường rồi, có bao nhiêu hoàng thân quốc thích đi vào nơi này, nhưng chẳng có một ai có thể đi ra. Trần Quý Phi nghe vậy thì có chút kinh hãi, nhưng vẫn mạnh miệng nói: "Ta bị hãm hại, Hoàng Thượng nhất định sẽ đón Bổn cung trở về."
Tên ngục tốt nghe như đầm rồng hang hổ, cười to nói: "Hãm hại? Nương nương gian díu với người khác còn có thể bị hãm hại, nghe nói là Hoàng Thượng tự mình bắt được, chậc chậc, dáng vẻ đúng thật là vô cùng xinh đẹp." Nói xong hắn liền sờ lên cằm, nheo đôi mắt háo hắc dò xét Trần Quý Phi. Trần Quý Phi cả kinh: "Ngươi muốn làm cái gì?"
Tên ngục tốt cười cười: "Trước mắt sợ là Quý Phi cũng không thể thoát ra được cái thiên lao này rồi, đại gia ta đây sống nửa đời người, còn chưa từng hưởng qua nữ nhân của Hoàng Đế. . ." Nói xong liền liếc nhìn cái chìa khóa bên hông, hình như là chuẩn bị đi vào. Trần Quý Phi sợ tới mức mặt không còn chút máu, liên tiếp lui về phía sau. Trong thiên lao nữ tử bị ngục tốt, thủ vệ, binh sĩ sỉ nhục nàng cũng từng nghe nói, nhưng thật không ngờ có một ngày chuyện này lại xảy ra với mình. Trong khoảng thời gian ngắn nàng càng hận thấu xương hai người Hàn Nhạn và Phó Vân Tịch, nóng lòng muốn lột da rút gân bọn chúng.
Lại nói lúc Hàn Nhạn nhận được thánh chỉ, thì thật sự là vô cùng kinh hãi.
Hoàng Thượng triệu Hàn Nhạn tiến cung, lúc này Phó Vân Tịch không có ở Huyền Thanh vương phủ, ý chỉ của Hoàng Thượng không thể cãi lại. Nhưng mà sau khi Trần Quý Phi bị bắt vào thiên lao thì sau đó mình được triệu tiến cung, cho dù là ai cũng sẽ nghĩ là mình bị khởi binh vấn tội rồi. Hoàng Thượng vô duyên vô cớ sẽ không nghi ngờ nàng, chuyện này đơn giản chính là có một người khác ở bên cạnh Hoàng Thượng suy tính, người kia ngoài Thái Hậu ra thì còn ai?
Cấp Lam lo lắng nhìn Hàn Nhạn: "Tiểu thư, người muốn đi sao?" Tuy không rõ tại sao Hoàng Thượng lại tuyên triệu tiểu thư tiến cung, nhưng nhìn Hàn Nhạn nhíu chân chặt mày như vậy, Cấp Lam vẫn không nhịn được mà lo lắng. Hôm trước tiểu thư mới thoát khỏi miệng hùmg từ trong cung, hoàng cung này, thật sự không phải là nơi tốt đẹp gì.
"Đương nhiên muốn đi, chẳng lẽ muội muốn kháng chỉ?" Hàn Nhạn cười cười: "Mau bảo người chuẩn bị ngựa xe a, tìm thêm mấy thị vệ biết võ công ở trong vương phủ." Hôm nay vô cùng kỳ lạ, Hàn Nhạn cũng không muốn phức tạp. Cũng may hạ nhân trong phủ này đối với nàng ngược lại vô cùng cung kính, điều động vài người thị vệ không phải việc khó. Suy nghĩ một chút, nàng kéo Cấp Lam đang muốn bước ra khỏi phòng: "Đúng rồi, phân phó xuống dưới, nếu Vương Gia đã trở lại, thì lặp tức nói cho ngày ấy biết ta đã vào hoàng cung rồi."
Nếu như mình thật sự xảy ra chuyện gì bất trắc, nếu Phó Vân Tịch tới kịp thì có lẽ sẽ không đến mức gây ra sai lầm gì. Thu Hồng bây giờ còn đang dưỡng thương, cũng không thể đi theo nàng, Hàn Nhạn thở dài, nghĩ đến cái Hoàng Cung kìa, thì lặp tức nhẹ nhàng nhíu mày.
Quả nhiên đó là nơi ăn thịt người.
Vách tường cao vút, kim ngói như bức rèm che.
Đây là lần đầu tiên một mình Hàn Nhạn bị Hoàng Thượng triệu kiến, khi nàng nhìn thấy Thái Hậu chỗ ngồi cao kia thì trong nội tâm liền hiểu rõ.
Hoàng Thượng nói: "Bình thân, ngẩng đầu lên cho trẫm nhìn xem."
Hàn Nhạn đứng người lên, theo lời Hoàng Thượng mà ngẩng mặt.
Hoàng Thượng nheo mắt lại, quan sát thiếu nữ chính là em dâu của mình. Ông vẫn thật sự không hiểu, Phó Vân Tịch xưa nay luôn lạnh lùng đạm bạc, bất luận là ai cún đều không để vào mắt, làm sao có thể vừa ý một tiểu cô nương bình thường không có gì lạ này. Đúng là nàng có vài phần lanh lợi và tài hoa, nhưng mà nếu thật như thế, thì Phó Vân Tịch vào mấy năm trước đã sớm tiếp nhận tài nữ Kinh Thành, hơn nữa gia thế bối cảnh Hàn Nhạn thật sự là cực kỳ bình thường. Đối Hàn Nhạn ngẩng mặt, Hoàng Thượng mới nhìn rõ ràng dáng vẻ của tiểu cô nương.
Tiểu cô nương trước mặt làn da tái nhợt, nhìn có chút suy nhược, nhưng mà đôi mắt đen bóng kia lại làm cho nàng tăng thêm sinh khí vô tận, như là một cây cỏ dại có sức sống bừng bừng. Người thiếu nữ này so với hai lần trước thì dáng vẻ hình như đã trưởng thành lên không ít, dường như đây mới là dáng vẻ thật sự của nàng. Ngũ quan thanh tú nhu thuận, nhưng là không biết tại sao, trong đôi mắt nhu thuận kia lại hiện lên một sự kiêu ngạo. Giống như một con ngựa hoang không cách nào phục tùng, rồi lại giả bộ gần gũi với ông.
Đôi mắt của ông híp lại, đột có chút không thấu tiểu cô nương gần mười ba tuổi này rồi.
Rất kỳ lạ, trước đó ông đã nghe Trang Sĩ Dương ngược đãi con gái dòng chính của mình, trong phủ cơ thiếp đều khi dễ tiểu cô nương này. Lúc đó Hoàng Thượng nghi ngờ, chẳng lẽ Phó Vân Tịch thương tiếc nàng nên mới quyết định lấy nàng làm phi tử. Nhưng mà hôm nay xem ra,tiểu cô nương này trầm ổn thong dong, có thêm sự nhạy bén, hoàn toàn không nhìn ra được nàng ngược đãi mà phải chịu ủy khuất. Trái lại, nàng hàm chứa một nụ cười thản nhiên, như là chưa từng trải qua chuyện không tốt gì, mắt cười cong cong, hạnh phúc vô cùng.
Có thể ngụy trang với người khác, mới là người thâm sâu khó lường nhất.
Ông có ý vị xâu xa nhìn liếc Hàn Nhạn: "Trang cô nương, lần này Trẫm tuyên ngươi tới, là nghe nói đêm sinh thẩn của Trần Quý Phi, ngươi trong ngự hoa viên vô cớ biến mất." Nhìn thấy Hàn Nhạn bất động thanh sắc, Hoàng Thượng cũng không đánh đổ, mở miệng nói: "Trang cô nương vì sao nửa đường rời tiệc?"
Hàn Nhạn hành lễ: "Hồi Hoàng Thượng, đêm đó thần nữ vốn dĩ là cùng với nương nương và các phu nhân ngồi một chỗ xem pháo hoa. Sau đó thần nữ muốn đi đến tịnh phòng, cho nên mới rời đi, ai ngờ trên đường thần nữ gặp phải thích khách."
"Thích khách?" Hoàng Thượng chưa bao giờ nghe chuyện này: "Cái gì thích khách?"
Hàn Nhạn sợ hãi lắc đầu: "Lúc ấy sắc trời đã tối, thần nữ cũng nhìn không có rõ ràng dáng vẻ của tên thích khách này. Chỉ là, nha hoàn của thần nữ vì cứu thần nữ mà lại bị thích khách đả thương, thần nữ bị kinh hãi, may mắn trong trốn lúc đi đã gặp được Vương Gia, về sau thần nữ hôn mê bất tỉnh, khi tỉnh lại thì đã nhìn thấy mình ở Huyền Thanh vương phủ rồi."
Thái Hậu nãy giờ im lặng lại đột nhiên nói chuyện: "Nếu Trang cô nương nói mình gặp thích khách, tại sao không cáo tố việc này cho Hoàng Thượng. Hoàng Thượng long thể quý giá, nếu có sơ xuất gì, thì ngươi làm sao mà đảm đương nổi! Cô nương này, chẳng lẽ là cố ý!"
Hàn Nhạn lại càng hoảng sợ, vội vàng quỳ xuống: "Thần nữ không dám lừa gạt bệ hạ, thần nữ té xỉu sau đó đã nói việc trong nội cung có thích khách chuyện kể lại chi tiết cho Vương Gia. Vương Gia cũng phái người đi điều tra thích khách trong nội cung, đồng thời cũng giúp thần nữ tìm hai nha hoàn của mình, nhưng lại bị Thái Hậu nương nương ngăn trở, nói là sinh thần của Quý Phi nương nương, không thể kinh động."Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Hàn Nhạn đã hiện lên tia kinh hoảng và ủy khuất: "Chắc hẳn là Vương Gia chính là sợ quấy nhiễu đến Quý Phi nương nương, cho nên mới trấn áp chuyện này xuống, không có truyền đi ra ngoài."
Hoàng Thượng như suy nghĩ gì đó rồi nhìn thoáng qua Thái Hậu: "Thì ra là thế."
Thái Hậu vẻ mặt không đổi sắc, hớp miếng trà: "Nếu vậy thì, ngược lại ai gia không phải rồi."
Hàn Nhạn lập tức nói: "Thần nữ không dám, Thái Hậu nương nương là Bồ Tát chuyển thế, sao có thể liên quan tới mấy chuyện này. Lỗi đều là ở tên thích khách, trên đời sao lại có người to gan như vậy,lại dám trà trộn vào hoàng cung, mưu toan tổn thương người trong Hoàng Thất. Sau khi chết nhất định sẽ bị đầy xuống mười tám tầng địa ngục, trọn đời không được siêu sinh."
Hoàng Thượng không nói, ngón tay của Thái Hậu run nhè nhẹ, trên mặt vẫn mỉm cười như thường: "Ngươi cũng đã biết, Trần Quý Phi bị giam vào thiên lao rồi phải không?"
Hàn Nhạn kinh ngạc mở to cái miệng nhỏ: "Thần nữ không biết. . ."
Thái Hậu bình tĩnh nhàn nhã nhìn nàng, mỉm cười nói: "Trần Quý Phi bị phát hiện là đã gian díu với người khác, bây giờ đã bị nhốt vào đại lao rồi."
Hàn Nhạn biểu tình lộ ra một tia kinh ngạc, lại có chút ít mê hoặc, nhưng mà dường như là e ngại uy nghiêm của hoàng gia, làm cho nàng không hỏi ra lời. Hoàng Thượng chú ý quan sát nét mặt của nàng, phản ứng của nàng rất bình thường, hoàn toàn lộ ra biểu tình của một thiếu nữ khi lần đầu nghe thấy chuyện này. Chỉ là, biểu hiện của nàng quá hoàn mỹ, không có lộ ra bất gì một tia sơ hỡ nào, ngược lại càng làm cho Hoàng Thượng có một tia nghi ngờ. Đơn giản là dường như Hàn Nhạn không biểu lộ ra vẻ mặt hoang mang như vậy, nàng nên biểu hiện ra vẻ mặt trầm ổn mà sáng tỏ.
"Trần Quý Phi nói, nàng ta bị người khác hãm hại. Nàng ta nói mình trúng xuân độc, mà người hạ xuân độc cho nàng ta chính là ngươi, Huyền Thanh vương phi."
Hàn Nhạn sững sờ, lập tức trả lời: "Thần nữ oan uổng, thần nữ không có làm chuyện như vậy."
Thái Hậu nói: "Ngươi không muốn nghe ai gia nói xong sao, tại sao Trần Quý Phi nói ngươi muốn hãm hại nàng ta?"
Hàn Nhạn sững sờ nhìn bà.
"Trần Quý Phi nói, nàng ta nhìn thấy ngươi gian díu với một nam tử xa lạ." Nói xong lời này, bên môi Thái Hậu liền hiện lên một nụ cười ẩn nấp, nụ này cười vừa tự tin vừa âm trầm, người khác nhìn thấy thì trong lòng không khỏi trở nên rét run.