Mặt trời đầu mùa đông mang theo một chút ấm áp, xuyên qua cửa sổ bằng gỗ lim khắc hoa chiếu vào trong phòng. Giữa sân là một tòa đình nhỏ phong cách cổ xưa, mái gác cong góc vểnh lên. Một hồ nước trong veo chảy vòng quanh đình, từng đóa hồng mai in bóng trên mặt hồ trong vắt như gương, giống như mấy viên hồng ngọc được khảm trên nền ngọc đẹp màu xanh biếc.
Sân vườn âm u, cây cối được cắt tỉa đan xen đẹp mắt, khiến lòng người vui vẻ phóng khoáng. Trang Sĩ Dương làm đại thần tam phẩm trong triều, bản thân ở trong phủ lại yêu thích vẻ đẹp tinh xảo lịch sự tao nhã, núi đá sân nhỏ, không chỗ nào mà không bài trí thỏa đáng.
Chỉ nhìn cảnh sắc của sân vườn này, liền biết tâm tư của người bài trí rất khéo léo nhanh nhẹn. Đáng tiếc người này đã không còn, để lại cảnh đẹp cô đơn như bức tranh, thật tiện nghi cho những người khác.
Hàn Nhạn ngồi ở trong đình nhỏ, mở ra một trang giấy tuyên thành trắng như tuyết đặt trên mặt bàn bằng đá xanh. Cấp Lam mài mực ở bên cạnh, Hàn Nhạn cầm bút nhúng mực, suy nghĩ hồi lâu, nhấc bút lên viết một chữ trên giấy.
Ánh mắt tò mò của Cấp Lam liếc qua, ngạc nhiên nói: "Là một chữ ‘tĩnh’."
Mùi mực vẫn còn lưu lại trên trang giấy trắng như tuyết, chữ viết cứng cáp có đậm có nhạt, phóng khoáng phong lưu. Cấp Lam không hiểu chữ, chỉ cảm thấy bình thường tiểu thư viết chữ ngay ngắn nho nhã, lần này lại hơi viết ngoáy một chút. Trông không giống như ngày thường, nhưng lại khiến người khác nhìn vào thấy thoải mái.
"Sao tiểu thư lại viết một chữ ‘tĩnh’?" Đè nén tò mò một lúc lâu, cuối cùng Cấp Lam cũng không nhịn được mở miệng hỏi.
Hàn Nhạn cười nói: "Chữ này là tặng cho muội, cũng là tặng cho chính ta." Theo như tính toán hôm nay chính là ngày hai mẫu tử kia vào phủ. Trang Sĩ Dương còn chưa cho người tới truyền lời, mình cũng không thể chủ động đi hỏi. Lấy tĩnh chế động mới đúng là cách làm thông minh.
Cấp Lam đỏ mặt: "Tiểu thư chê nô tỳ quá nhiều chuyện, ầm ĩ đến việc tiểu thư viết chữ sao?"
"Trên đời còn chuyện gì vừa lòng hơn ngoài hồng tụ thiêm hương (1), ta nào dám chê nha đầu Cấp Lam của chúng ta lắm chuyện chứ!" Hàn Nhạn cố ý nhìn lên nhìn xuống đánh giá nha đầu bên cạnh, giả vờ lộ ra vẻ si mê.
"Tiểu thư lại trêu ghẹo muội rồi." Cấp Lam lại càng thêm ngượng ngùng, kể từ sau khi tỉnh lại tính tình của tiểu thư thay đổi không ít, hành vi cũng to gan hơn rất nhiều so với trước kia. Mặc dù thường ngày cũng hay trêu ghẹo đùa giỡn với các nàng, nhưng cũng không đến mức không giới hạn như bây giờ. Chỉ là như vậy cũng chưa chắc đã không phải là chuyện tốt, tiểu thư có thể thoát ra khỏi bóng ma mất đi mẫu thân là điều không gì tốt hơn. Lại nói sau khi phu nhân qua đời, đây là lần đầu tiên nhìn thấy tiểu thư thật lòng mỉm cười như vậy. Chỉ cần tiểu thư vui mừng, mình bị trêu ghẹo mấy câu thì có tính là gì.
Hàn Nhạn đang muốn nói tiếp mấy câu, thì thấy Thù Hồng đang đi về phía bên này, liền vội vàng đứng lên.
Thù Hồng bước tới gần hơn, đưa cho nàng một túi tiền: "Tổng cộng đổi được hai trăm lượng ngân phiếu, còn cái vòng tay thạch anh kia, đổi được một chút bạc vụn."
Hàn Nhạn cầm miệng túi quan sát, sau đó cất vào trong tay áo, gật đầu một cái với nàng.
Nàng bảo Thù Hồng cầm một chút đồ trang sức trong phòng đi tới cửa hàng cầm đồ đổi bạc. Lúc mẫu thân còn trên đời, vì tránh cho nàng dưỡng thành tính nết kiêu ngạo, vẫn luôn hạn chế cho nàng tiêu vặt hàng tháng. Cũng may bình thường nàng cũng không dùng bao nhiêu bạc, cuộc sống trôi qua cũng coi như là dư dả. Sau khi mẫu thân qua đời, tất cả đều trở nên khác xưa. Ngày trước Hải Đường Các được mẫu thân dặn dò, mỗi tháng sẽ đến giúp nàng cắt vải may xiêm y, bây giờ không ai cho bạc, nên cũng không tới nữa. Mấy di nương cũng không thân với nàng, càng sẽ không chủ động nói giúp. Thậm chí trong phòng bếp làm đồ ăn cũng không khéo léo bằng ngày trước, nàng từ trước đến giờ vẫn luôn kén chọn, bây giờ cũng đã dưỡng thành thói quen cái gì cũng có thể cũng ăn.
Thiên kim hầu phủ của ngày trước, bây giờ ăn no mặc ấm cũng trở thành vấn đề, hơn nữa mẫu tử Chu thị vào cửa, nàng muốn cài người thân tín nằm vùng, cần phải chuẩn bị bạc để thưởng. Minh Ca Nhi muốn học võ, muốn mời tiên sinh dạy võ cũng phải chi ra một khoản không rẻ. Đồ cưới mẫu thân để lại cho nàng khóa ở trong nhà kho, là để lại cho nàng khi xuất giá, bây giờ không thể động vào. Nước xa không cứu được lửa gần, bất đắc dĩ chỉ có thể bán một chút trang sức lấy tiền mặt.
Chuyện này chỉ có thể để cho Thù Hồng đi làm, nha đầu Thù Hồng này đi theo nàng nhiều năm nay, làm việc rất cẩn thận, là một người rất đáng tin cậy. Mặc dù không thích gần gũi với người khác, nhưng cũng là một người trong nóng ngoài lạnh. Cấp Lam thì lanh lợi hơn một chút, rất hoạt bát, nha đầu trong phủ ít nhiều gì đều có giao tình với nàng, người như vậy để ở bên cạnh, tương đương với một kho tin tức, có chút tin tức lớn nhỏ gì cũng đều nghe được rất dễ dàng. Hai nha đầu này đều cực kỳ trung thành với Hàn Nhạn, làm nha đầu mà nói, phẩm chất quan trọng nhất chính là ở chỗ này. Có thể một lòng với chủ tử, rất nhiều chuyện Hàn Nhạn cũng không cần phải kiêng dè bọn họ.
Vừa cất ngân phiếu xong, liền thấy Lâm quản gia tới đây truyền tin, Trang Sĩ Dương gọi Hàn Nhạn đi tới sảnh chính.
Hàn Nhạn đủ hiểu là mẫu tử Chu thị đã đến, còn tưởng rằng sẽ tới trễ một chút, không ngờ lại sớm như vậy, thật đúng là không thể chờ đợi muốn vào phủ ngay lập tức mà. Nàng cúi đầu, trong mắt thoáng qua một chút tính toán ngầm, ngẩng đầu lên vừa điềm đạm vừa nhã nhặn lịch sự: "Thù Hồng, Cấp Lam, chúng ta đi."
Đi xuyên qua hành lang, vòng qua đài các quanh co, vừa muốn bước vào sảnh chính, đã nghe được tiếng cười lanh lảnh từ trong phòng truyền đến.
Hàn Nhạn ngước mắt nhìn, Trang Sĩ Dương ngồi trên ghế gỗ ở chính giữa phòng, Chu thị ngồi ở bên cạnh, Trang Ngữ Sơn dời một chiếc bàn trà nhỏ tới đặt trước mặt hai người, không biết là đang nói cái gì, chọc cho Trang Sĩ Dương cười ha ha. Chu thị từ ái nhìn con gái đang nói mềm mại, nhẹ nhàng. Nếu là người không biết chuyện nhìn thấy một màn trước mắt này, chỉ sợ sẽ ca ngợi đây quả là tình cảm cha con thân thiết.
Trang Sĩ Dương trái lại cực kỳ quan tâm tới người con gái này. Trong trí nhớ, mình và mẫu thân lại chưa từng thấy được Trang Sĩ Dương ôn hòa như vậy. Nhưng mà rõ ràng nàng mới đúng là con gái trưởng. Số mệnh thật khéo mỉa mai !
Chu thị nói cười dịu dàng, nhưng mà vừa rồi Hàn Nhạn rõ ràng nhìn thấy bà ta nhìn lướt qua bên này, chắc là đã thấy nàng. Coi như bà ta không nhìn thấy, chung quanh có nhiều người làm hầu hạ dâng trà như vậy, chẳng lẽ con ngươi của mọi người đều mù rồi sao? Rõ ràng là đã bày mưu đặt kế từ trước, muốn ra oai phủ đầu sao?
Cấp Lam nhìn không được, tức giận muốn lên tiếng nhắc nhở, liền bị Hàn Nhạn giơ tay ngăn lại. Bọn họ tự nguyện diễn kịch, nàng liền vui vẻ xem họ diễn kịch. Dù sao xem họ diễn kịch cũng thoải mái hơn phải diễn kịch. Chu thị muốn ép nàng mở miệng trước, như vậy tức là vừa bắt đầu đã thua khí thế. Nàng lại cố tình không mở miệng, xem ai có kiên nhẫn hơn.
Chu thị vừa nói chuyện với Trang Sĩ Dương, vừa lặng lẽ liếc nhìn Hàn Nhạn. Con bé này tại sao lại giữ được bình tĩnh lâu như vậy? Vốn dĩ bà muốn mặt kệ không để ý tới nàng trong một đoạn thời gian. Trang Hàn Nhạn bị uất ức nhất định sẽ không nhịn được lên tiếng cắt ngang cuộc trò chuyện của trưởng bối, đây chính là tội bất kính. Nếu như nàng tiếp tục kêu oan vài câu, thì sẽ càng khiến cho Trang Sĩ Dương khó chịu. Xem như Trang Hàn Nhạn một mực không mở miệng, đứng đợi lâu như vậy, cũng đủ áp chế nhuệ khí của nàng rồi.
Đáng tiếc rất nhanh Chu thị phát hiện mình đã sai. Hàn Nhạn từ đầu đến cuối chỉ cười khanh khách nhìn bọn họ. Khi bắt gặp ánh mắt của bà, nàng không tránh không né, thậm chí khóe môi còn nhếch lên cao hơn, giống như gặp được chuyện gì cực kỳ vui. Chu thị sững sờ, lại thấy đôi mắt sáng ngời của Hàn Nhạn, ánh mắt giống như nhìn thấu toàn bộ mọi chuyện, hình như còn có một chút giễu cợt, trong lòng không khỏi run lên.
Nhưng khi nhìn lại thì lại thấy nụ cười của Hàn Nhạn quả thật là ngây thơ vô hại.
Bà ngẩn ra, vội vàng an ủi chính mình, đối phương cũng chỉ là một cô gái nhỏ mười hai tuổi mà thôi, mình cần gì phải e ngại. Ngây người lâu như vậy, Trang Sĩ Dương cũng nhìn theo ánh mắt của bà phát hiện Hàn Nhạn, nhíu nhíu mày: "Nhạn Nhi đã tới rồi, tại sao lại không lên tiếng."
Lúc này Hàn Nhạn mới dẫn theo Cấp Lam và Thù Hồng tiến lên, nhẹ nhàng hành lễ: "Phụ thân, Nhạn nhi không muốn quấy rầy phu nhân và người nói chuyện, nên con đành phải đứng chờ ở một bên. Huống chi mới vừa rồi phu nhân vẫn luôn nhìn Nhạn Nhi, Nhạn Nhi còn tưởng là phụ thân đã sớm biết."
Mấy lời này, vừa nói rõ mình là dựa theo lễ nghi mà làm, vừa ám chỉ Chu thị đã sớm thấy nàng nhưng lại không nhắc nhở, rốt cuộc là có tâm tư gì.
Trang Sĩ Dương sững sờ, lập tức hiểu được ý tứ trong lời nói của nàng. Không khỏi tức giận liếc Chu thị một cái, bình thường thê thiếp trong nhà dùng thủ đoạn gì, trước giờ ông cũng chỉ mắt nhắm mắt mở. Nhưng dám giở thủ đoạn ở trước mặt của ông, có vẻ cũng không để lão gia như ông ở trong mắt rồi. Hơn nữa nói thế nào thì trên danh nghĩa Hàn Nhạn cũng là con gái do chính thê của ông sinh ra, nhiều người làm như vậy nhìn vào, cũng không biết sau đó sẽ truyền đi như thế nào. Có thể nói Trang Sĩ Dương ông để cho phòng ngoài tùy ý ức hiếp con gái trưởng hay không, đúng là tai họa trong nhà mà. Ông là quan văn, quan trọng nhất chính là danh tiếng.
Trong lòng Chu thị cực kỳ căng thẳng, vội vàng cười làm lành nói: "Thiếp thân không biết đây chính là tứ tiểu thư, còn nghĩ là cô nương nhà nào dáng dấp xinh đẹp như vậy, giống hệt tiên nữ trong tranh. Nếu như sớm biết là Nhạn Nhi, thiếp thân nghênh đón còn không kịp ấy chứ."
Lời này thật hay, vừa thanh minh cho chính mình, vừa lấy lòng nàng. Hàn Nhạn khẽ mỉm cười, bà ta tính toán thật khá, thấy tình thế bắt đầu không ổn liền nịnh bợ mình, muốn hạ thái độ mềm mỏng trước rồi lại nói tiếp?
Đáng tiếc, Hàn Nhạn cúi đầu, cung kính nói: "Tiểu nữ liễu yếu đào tơ, phu nhân quá khen."
Trang Sĩ Dương rất hài lòng với thái độ ngoan ngoãn nghe theo của nàng, rất nhanh lại nhăn mày lại: "Sao còn gọi là phu nhân phu nhân, nên gọi là Chu di chứ."
"Chu di?" Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hàn Nhạn hơi ngẩng lên, trong đôi mắt trắng đen rõ ràng tràn đầy nghi ngờ: "Vị này là dì của Nhạn Nhi sao?"
Sắc mặt Trang Sĩ Dương có chút lúng túng, trong mắt Chu thị lại thoáng qua một tia căm hận.
"Nhạn Nhi, nói bậy bạ gì đó, đây là mẫu thân của con." Thân phận của Chu thị quả thật có chút khó xử, nếu như không phải là gấp gáp vào phủ như vậy, chờ qua thời gian để tang, chính thức vào cửa cũng không phải là không thể. Chỉ là không biết có phải là lo lắng đêm dài lắm mộng hay không, Chu thị lại chọn vào phủ đúng ngay vào lúc để tang. Bà không phải là làm di nương hoặc là phòng ngoài, mà là muốn lấy phong thái của nữ chủ nhân bước vào phủ. Nhưng lại không thể để lộ ra cho người ngoài biết, chỉ có thể trước tiên dùng thân phận của phòng ngoài vào phủ. Ngày sau lại nâng lên làm chính thất.
"Nếu là mẫu thân, tại sao lại phải gọi là Chu di chứ?" Hàn Nhạn ngây thơ nói: "Phụ thân, năm đó lúc mẫu thân vào phủ, các vị di nương đều phải tới kính trà, các vị trưởng lão trong tộc cũng đều tới tặng quà chúc mừng. Nếu Chu di vào phủ, làm thê tử của phụ thân. Nhạn Nhi cảm thấy, nhất định phải thông báo cho các vị di nương và trưởng lão biết mới được."
"Không được!" Không đợi nàng nói xong, Trang Sĩ Dương liền quả quyết cự tuyệt, trong lòng không khỏi bắt đầu chột dạ. Chuyện này tuyệt đối không thể nói với các trưởng lão trong tộc, ngay từ đầu ông đã không nghĩ tới sẽ nâng Chu thị lên ngay lập tức. Vốn dĩ cho là Hàn Nhạn còn nhỏ tuổi, dụ dỗ nàng gọi là Chu di trước, về sau nâng Chu thị lên làm chính thất thì sẽ sửa lại, bây giờ thì không được.
Chu thị không hề che giấu sự thất vọng hiện lên trong ánh mắt, chỉ có Hàn Nhạn là vẫn mỉm cười dịu dàng, không phải là hao tốn tâm tư và sức lực muốn làm nữ chủ nhân trong phủ sao? Có thể! Chỉ cần có thể khiến cho các trưởng lão tin tưởng và nghe theo, hơn nữa vừa ngay từ đầu, sẽ phải ngồi chuẩn bị đánh lôi đài cùng với các vị di nương khác. Sống ở trong phủ nhiều năm như vậy, Hàn Nhạn cũng không cho là các vị di nương nhà mình là người dễ bắt nạt. Thích tính toán như vậy, liền tính toán thật tốt đi.
Đang muốn tiếp tục thêm lửa vào, thì một giọng nói mềm mại cắt ngang lời nàng: "Vị này chính là Nhạn Nhi muội muội sao?"
Trong lòng Hàn Nhạn cười lạnh một tiếng, rốt cuộc đã tới.
Trang Ngữ Sơn mặc một bộ váy dài bằng vải lụa màu hồng nhạt, vạt áo tản ra thành hình dáng một đóa hoa mẫu đơn đang nở rộ, trước ngực thêu hình hoa hải đường dưới ánh trăng, bên ngoài mặc một chiếc áo khoác ngắn. Tóc mây được búi lên gọn gàng, giữa tóc cài vài cây trâm cánh bướm được chế tác tinh xảo, nàng ta vốn dĩ đã xinh đẹp, mặc dù tuổi còn trẻ dáng người chưa trưởng thành, nhưng cũng đã có phong thái yểu điệu của thiếu nữ. Ăn mặc tỉ mỉ như vậy, làm nổi bật toàn bộ vẻ đẹp yêu kiều, mặt phấn hoa đào.
Một thân váy áo đẹp đẽ như vậy, nhìn lại còn cầu kỳ hơn cả con gái dòng chính như nàng. Cũng khó trách Vệ Như Phong lại động lòng, người ta là mỹ nhân, mềm mại yêu kiều như hoa, động lòng người hơn nhiều so với bộ dáng trầm lặng ít nói của nàng. Nghĩ đến Vệ Như Phong, trái tim nàng lại đau xót.
Trang Ngữ Sơn ở bên cạnh đã thân mật nắm lấy bàn tay của Hàn Nhạn, cười nói: "Tỷ vừa thấy muội muội, đã cực kỳ yêu thích."
Ánh mắt của Hàn Nhạn rơi vào trên bàn tay của nàng ta, ngón tay trắng muốt như ngọc móng tay tô sơn đỏ thắm. Nàng cũng ngây thơ cười lại một tiếng, sau đó nói một câu, đồng thời khiến cho toàn bộ mọi người trong phòng đều khiếp sợ.
"Nhưng không khéo, muội lại không thích tỷ tỷ."
Chú thích:
(1) Hồng Tụ Thiêm Hương: Câu này là câu thành ngữ cổ, nghĩa ban đầu là thi sĩ trong thời gian dùi mài kinh sử có hồng nhan giúp đốt thêm hương. Hiểu ngắn gọn là “Hồng nhan thêm hương”