Y Lâm Na sửng sốt. Đúng vậy, Phó Vân Tịch cho Hàn Nhạn sự khó chịu lớn như vậy trong lễ cập kê. Nếu đổi thành mình thì nhất định là trong lòng vô cùng căm ghét Phó Vân Tịch, thề phải trả thù. Nhưng... Một khi đổi thành trên người Hàn Nhạn thì nàng ta lại không thể tin. Bởi vì nếu Hàn Nhạn cũng đều thừa nhận là Phó Vân Tịch đã chết, vậy tất cả thật sự không còn chút hy vọng nào. Nàng ta bỗng cười lạnh hai tiếng: "Sao ngươi có thể không sao? Hắn yêu ngươi như vậy, vì ngươi mà ngay cả tính mạnh mình cũng không cần. Hắn đã chết, ngươi thậm chí ngay cả nước mắt cũng không rơi một giọt. Trang Hàn Nhạn, lòng dạ ngươi thật ác độc!"
"Lời này của công chúa sai rồi," Hàn Nhạn nhìn nàng ta, ánh mắt lạnh lẽo: "Trên đời này, mối quan hệ giữa người với người luôn là qua lại. Ta vướng mắc với vương gia, ngay từ ngày ta chuyển ra khỏi Huyền Thanh vương phủ đã chấm dứt. Vì vậy, vương gia với ta mà nói chỉ là một người xa lạ. Trên thế gian này, mỗi ngày người xa lạ chết đi đếm không xuể, nếu ta đều vì thế mà đau lòng khóc lóc, chẳng phải là không thể tưởng tượng nổi sao?" Nàng mỉm cười: "Ta khác công chúa. Có lẽ công chúa lương thiện ngây thơ," Giọng nàng dường như có chút giễu cợt: "Nhưng từ trước tới nay Hàn Nhạn luôn tâm địa sắt đá, cho nên lời chất vấn vì sao Hàn Nhạn không đổ lỗi của công chúa, thứ cho Hàn Nhạn không phụng bồi." Dứt lời, nàng xoay người, bỗng như nhớ tới điều gì đó, nói với Y Lâm Na: "Có điều nếu công chúa nghi ngờ có phải vương gia chết thật không, đừng ngại chờ xem Hoàng thượngphản ứng thế nào. Nếu Hoàng thượngcũng ban hành chiếu lệnh thì nhất định là sự thật, quân vô hí ngôn." Lần này nói xong mới đi vào phòng, đóng cửa đánh "cạch" một tiếng.
Y Lâm Na giật mình trong chốc lát, chợt phản ứng kịp, định bước lên đập cửa tranh cãi, liền bị một thị nữ bên cạnh sợ hãi mà kéo lại. Hình như thị nữ này là tâm phúc của Y Lâm Na. Nàng ta khẽ nói: "Công chúa điện hạ, đồng tử của Trang Hàn Nhạn đỏ."
Đồng tử đỏ? Y Lâm Na dừng một chút, nhớ tới giọng điệu không chút gợn sóng của Hàn Nhạn. Đúmg là dường như hơi khác với ngày thường. Đồng tử đỏ, chẳng lẽ là nàng ta đã khóc? Từ trước tới nay Trang Hàn Nhạn này hiếu thắng, lúc đối mặt với người khác cũng luôn như vậy. Luôn khiến người ta đoán không ra trong lòng nàng đang nghĩ gì, cũng sẽ không thể hiện cảm xúc trên mặt. Chẳng lẽ nàng đã biết tin Phó Vân Tịch chết thật, trong lòng buồn rầu, lại không muốn bị người khác nhận ra nên mới giả vờ chẳng hề để ý ngoài mặt? Nói vậy, hình như cũng phù hợp với tính cách của nàng. Nhưng...Chính vì điều này, Y Lâm Na mới hết hy vọng thật sự. Dáng vẻ của Hàn Nhạn căn bản chính là cho thấy Phó Vân Tịch đã chết thật. Một chút hy vọng đã không còn, mình tận mắt thấy, tận tai nghe, cũng đều là tin người chết thật. Nhưng còn ngây thơ cho rằng Phó Vân Tịch không chết. Bây giờ ngay cả mình cũng không tự lừa mình được nữa rồi.
Nghĩ tới chuyện ngàn dặm xa xôi theo Phó Vân Tịch tới Đại Tông, còn chưa từng cảm nhận được sự dịu dàng của hắn, hắn lại thình lình biến mất khỏi thế giới này, không còn Phó Vân Tịch nữa. Bất kể là mỹ thiếu niên tư thế oai hùng phấn chấn bừng bừng, hay là thanh nhiên lạnh lùng lạnh nhạt hôm nay, đều không thuộc về thảo nguyên Tây Nhung. Nàng lập tức xụi lơ trên đất, tựa như bị rút đi tất cả sức mạnh, bỗng che kín mặt, khóc òa lên hu hu.
Vệ vương phủ.
Vệ vương phủ hôm nay vô cùng náo nhiệt. Trên mặt hạ nhân đa số đều chứa ý cười, đơn giản là vì Huyền Thanh vương của Đại Tông qua đời. Vệ vương và Huyền Thanh vương luôn bất hòa, đây là điều tất cả mọi người đều biết. Hôm nay Huyền Thanh vương bệnh chết, với Vệ vương mà nói đương nhiên là chuyện vui lớn như trời. Nước lên thì thuyền lên, tự nhiên bọn hạ nhân Vệ vương phủ cũng lòng tràn đầy vui vẻ. Thỉnh thoảng có mấy tiểu nhnha hoàn đang trong độ tuổi đẹp nhất của đời người, trên mặt mang theo chút buồn rầu, đó là thương xót cho sự qua đời của Phó Vân Tịch phong hoa tuyệt đại này trong lòng.
Trong chỗ ở của nữ quyến Vệ vương phủ có một hậu viện, tận bên trong viện có một căn phòng tối thui. Phòng này xộc xệch dựa vào tường viện, xung quanh đều là vết bẩn và những thứ linh tinh, nhìn sẽ khiến người ta cảm thấy trong lòng không yên. Có một hạ nhân xách theo một cái giỏ, đi thẳng tới viện, móc chìa khóa ra, mở cửa "kẹt" một tiếng, lập tức một mùi thúi thúi chua chua đập vào mặt. Hạ nhân này là một thị nữ trung niên gầy đét, ngửi thấy mùi này thì không kiềm được mà nhíu mày, đặt mạnh cái giỏ trong tay lên bàn, làm bay lên một đám bụi.
Trong phòng tối om, một lát sau, có tiếng sột sột soạt soạt vang lên, một chút ánh sáng mặt trời chiếu vào từ bên ngoài khiến người ta có thể nhìn thấy một người dơ dáy bẩn thỉu bò dậy từ trên giường. Thị nữ lui lại một bước, dường như là ghét mùi thúi trên người người này. Người nọ đi thẳng tới bên cạnh bàn, vươn bàn tay gầy đét mở cái giỏ ra, mùi thơm của thức ăn nhẹ nhàng lan ra.
"Đây là..." Trong giọng nói khàn khàn dường như lộ ra vài phần vui mừng, ngay cả ánh mắt cũng sáng lên.
"Huyền Thanh vương bệnh chết, Thế tử gia dặn dò hôm nay tất cả mọi người trong phủ được thêm thức ăn." Thị nữ này giải thích một cách không kiên nhẫn: "Có lợi cho ngươi đó, ăn nhanh đi."
Huyền Thanh vương? Người nọ hơi sửng sốt, chợt kích động mà ho khan vài tiếng, nắm chặt lấy tay thị nữ kia: "Huyền Thanh vương chết rồi?"
Thị nữ hoảng sợ, tay vỗ "bốp" lên mặt người nọ, vùng vẫy giãy ra: "Đúng vậy. Sao thế?" Bà hơi sợ mà nhìn người nọ, lại thấy người đó chợt ngửa mặt lên trời cười to, nói: "Trang Hàn Nhạn, Phó Vân Tịch, các ngươi cũng có ngày hôm nay, ha ha ha ha ha!" Bà ta cười điên cuồng, dưới ánh mặt trời lờ mờ, gương mặt đó gầy đét khô quắt như bà lão bốn mươi tuổi, nhưng có thể lờ mờ nhìn ra dáng vẻ không tồi trước kia.
Rõ ràng chính là Trang Ngữ Sơn.
Thị nữ không biết xảy ra chuyện gì, liền hơi cảnh giác mà trốn tới cạnh cửa, chỉ sợ người này lại bỗng làm chuyện điên rồ. Nhưng bà ta lại thấy Trang Ngữ Sơn từ từ cúi đầu xuống trong bóng tối, dường như là lâm vào hồi ức vô biên.
Huyền Thanh vương, Trang Hàn Nhạn, hình như đã lâu hai cái tên này không xuất hiện trong tai Trang Ngữ Sơn rồi. Nếu không phải hôm nay thị nữ này nói ra một câu thì thậm chí Trang Ngữ Sơn còn cho rằng căn bản người tên Trang Hàn Nhạn này không từng tồn tại. Dường như chẳng qua mình chỉ mơ một giấc mơ về tất cả mọi chuyện ở Trang phủ mà thôi. Nàng ta bị giam trong căn phòng nhỏ tối tăm này, sống cuộc sống ngăn cách với nhân thế đã suốt một năm rồi.
Một năm có thể xảy ra rất nhiều chuyện. Ví dụ như địa vị càng ngày càng lên cao của nàng ta trong Vệ vương phủ, rốt cuộc bị Vệ Thế tử phi Lý Giai Kỳ thế chỗ. Ví dụ như đã một năm Vệ Như Phong không hề gặp nàng ta một lần. Ví dụ như con trai của mình cũng đã sắp không phải là con của mình nữa. Ví dụ như...Nàng ta trở thành người còn đê tiện hơn một hạ nhân trong Vệ vương phủ.
Người thay đổi tất cả chuyện này chỉ có mình Lý Giai Kỳ.
Sau khi Lý Giai Kỳ qua cửa, chiếm vị trí chính thê của Vệ Như Phong, sống hoành hành ngang ngược. Ban đầu lúcTrang Ngữ Sơn còn là một nữ tử đợi gả, tiếp xúc với Lý Giai Kỳ, cũng biết nữ tử lá ngọc cành vàng được chiều chuộng không dễ đối phó. Có điều khi đó Trang Ngữ Sơn càng có khuynh hướng lợi dụng Lý Giai Kỳ. Bởi vì tuy Lý Giai Kỳ bá đạo nhưng cũng không có đầu óc. Liên kết với nàng ta đối phó Hàn Nhạn, có thể giảm bớt rất nhiều chuyện. Nhưng khi người hoành hành ngang ngược lại không có đầu óc này thành người đối địch với mình, giẫm lên người mình thì Trang Ngữ Sơn đã cảm thấy không bình thường.
Lòng ghen tỵ của Lý Giai Kỳ vô cùng nặng, nhất là lúc vừa vào cửa, gần như ngày nào cũng bá chiếm Vệ Như Phong, căn bản không để Trang Ngữ Sơn có cơ hội tới gần hắn. Tuy Trang Ngữ Sơn không thích Vệ Như Phong nhưng hắn là chỗ dựa cho nàng ta đi lên. Thân là nữ nhân trong hậu viện, một khi mất đi sự cưng chiều của nam nhân thì nửa bước khó đi. Trang Ngữ Sơn liền tìm đủ mọi cách tới gần Vệ Như Phong. Sau khi bị Lý Giai Kỳ nhìn thấy thì càng không vui, chiến tranh của hai người bắt đầu thăng cấp.
Không bao lâu sau, Lý Giai Kỳ đã mang thai. Trang Ngữ Sơn cũng đồng thời phát hiện mình mang thai. Nàng ta hoang mang không thôi, không dám nói cho ai khác biết. Mình và Lý Giai Kỳ cùng có con, thế nào mọi người cũng yêu thương con của Lý Giai Kỳ, mà khi con của mình ra đời thì cũng là con vợ lẽ. Con trai của Lý Giai Kỳ là con trai trưởng. Con trai trưởng và con vợ lẽ khác nhau, nàng ta biết rõ. Nàng ta hận Trang Hàn Nhạn cũng bởi vì Hàn Nhạn có thân phận đích nữ. Sao có thể để cho con mình đi theo vết xe đổ được?
Trang Ngữ Sơn liền nghĩ cách hại Lý Giai Kỳ sảy thai.
Thật ra thủ đoạn của nàng ta khá cao minh, theo hai tỷ muội mưa dầm thấm đất, tuy nhiều lần thua trong tay Hàn Nhạn, đó là bởi vì Hàn Nhạn sống lại một đời. Đặt ở chỗ khác, Trang Ngữ Sơn cũng được coi là một cao thủ trạch đấu. Đầu óc Lý Giai Kỳ ngu xuẩn, đương nhiên không nghi ngờ tới mình, Trang Ngữ Sơn nghĩ vậy.
Lý Giai Kỳ không đủ thông minh nhưng Trang Ngữ Sơn ngàn không nên chơi thứ không thể chơi, không nên đánh giá thấp thế lực sau lưng Lý Giai Kỳ. Con gái của Hữu tướng, sao có thể là đèn đã cạn dầu. Không lâu sau, chuyện Trang Ngữ Sơn hại Lý Giai Kỳ sảy thai liền lộ ra. Hữu tướng giận dữ, định giết Trang Ngữ Sơn để đền mạng cho cháu ngoại mình. Lúc đó Trang Ngữ Sơn mới nhận ra tính chất nghiêm trọng của chuyện này. Nàng ta xin Trang Sĩ Dương giúp đỡ. Trang Sĩ Dương thương yêu mình nhất. Nhưng bây giờ ông ta chỉ là một quan ngũ phẩm nho nhỏ, Trang Ngữ Sơn phạm phải sai lầm lớn, chọc giận Hữu tướng, ông ta tức giận còn không kịp, bỏ lại một câu "Nữ tử này không liên quan gì tới ta, mặc cho Hữu tướng đại nhân xử lý." Liền rời đi ngay. Khoảnh khắc đó, Trang Ngữ Sơn mới cảm thấy tuyệt vọng.
Ngày trước, lúc Trang Ngữ Sơn thấy Trang Sĩ Dương tuyệt tình với Hàn Nhạn, chỉ vui sướng khi người gặp họa. Nhưng bây giờ nàng ta mới hiểu được, lúc đó tại sao Trang Sĩ Dương đối xử với Hàn Nhạn thế nào thì sau này sẽ đối xử với mình như vậy. Ông ta là người trong mắt chỉ có quyền lực, tất cả người cản trở đường làm quan của ông ta, cho dù là máu mủ ruột rà cũng có thể đá văng một cước không lưu tình. Nàng ta hiểu ra thì đã quá muộn.
Không ai có thể giúp được Trang Ngữ Sơn. Chu thị trong tù, đại Chu thị đã sớm chết rồi, nàng ta không có ai có thể nhờ giúp đỡ. Nhưng bởi vì cái thai trong bụng nên Vệ Như Phong bằng lòng tha cho nàng ta một mạng. Sau khi sinh con thì liền bị nhốt trong căn phòng tối om này, ngày ngày không gặp được người. Đứa trẻ được Lý Giai Kỳ nuôi bên cạnh, con của mình lại gọi người khác là "mẫu thân", đáng sợ hơn là Trang Ngữ Sơn biết, Lý Giai Kỳ sẽ không đối xử thật lòng với con của mình.
Nửa đời sau của nàng ta thật không có gì có thể trông cậy vào. Chỉ có một tin tức đột ngột khiến nàng ta tạm thời thoải mái một lần.