Vệ Như Phong cười khẽ, trấn an: "Chắc vương phi và vương gia bận việc gì đó không thể tới được." Lời này vừa nói a càng khiến người ta suy đoán không thôi. Hễ là quan đồng liêu thì việc của Thất hoàng tử cũng coi như là việc lớn, Huyền Thanh vương thân là vương thúc của Thất hoàng tử, tự nhiên cũng nên tới thăm. Lúc này Vệ Như Phong nói là có việc bận lại khiến người ta nhớ tới tin đòn Trần quý phi và Huyền Thanh vương từng có khúc mắc, chẳng lẽ là bởi vì trong lòng Huyền Thanh vương hổ thẹn nên mới không dám tới?
"Huyền Thanh vương tới ——" Thật trùng hợp, tiếng gã sai vặt bên ngoài truyền tới, mọi người rối rít giương mắt nhìn, chỉ thấy Huyền Thanh vương sải bước mà vào, vẻ mặt lạnh lùng, ý lạnh hờ hững tỏa ra. Giọng nói lạnh nhạt cũng từ từ tới gần.
Vệ Như Phong cũng không ngờ chàng có thể tới đây, lấy lại bình tĩnh mới đi lên trước cười nói: "Vương gia tới phúng viếng sao không dẫn vương phi theo?" Không gặp Hàn Nhạn, trong lòng Vệ Như Phong không thể không nói là thấy vọng hay là nhẹ nhõm. Không muốn thấy nàng đứng bên cạnh Phó Vân Tịch rồi lại muốn gặp nàng. Vệ Như Phong cũng không rõ cảm giác trong lúc yêu hận là gì, chỉ có thể nói là ghen tỵ và không cam lòng với người trước mặt.
Trang Ngữ Sơn thấy thế thì cười khéo léo: "Đúng đó, sao không dẫn tứ muội muội tới? Thiếp thân còn muốn nói chuyện với tứ muội muội. Hôm trước về Trang phủ cũng không thấy được bóng người của muội ấy."
Ý của lời này là đã lâu rồi Hàn Nhạn không ở tại Trang phủ. Nàng có thể ở đâu? Chỉ có thể ở tại Huyền Thanh vương phủ. Một nữ tử chưa xuất giá, cho dù có hôn ước nhưng cứ như vậy mà bước vào nhà chồng cũng không ổn. Trong lòng người tới phúng viếng liền hơi đoán rằng Trang Ngữ Sơn cười rất chân thành nhưng ánh mắt lại sắc như dao.
Phó Vân Tịch chỉ cười nhạt: "Trước kia vương phi trúng phong hàn trong cung, bổn vương lo cho thân thể của nàng nên đặc biệt đưa tới Huyền Thanh vương phủ." Dứt lời thì liếc Vệ Như Phong một cái với ý vị sâu xa: "Hôm nay tới phúng viếng, dễ bị dính xui xẻo, người có bệnh không nên tới."
Mọi người bừng tỉnh đại ngộ. Thảo nào hôm nay Huyền Thanh vương phi không tới. Vương gia suy nghĩ chu đáo như vậy, xem ra tình cảm của bọn họ vô cùng tốt. Trước kia còn nói vương phi không xứng với vươn gia, hôm nay xem ra vương gia cũng thật lòng yêu thương vương phi.
Trang Ngữ Sơn hận tới nghiến răng. Phó Vân Tịch nói vậy là đẩy nàng ta tới chỗ khó xử. Chàng ngại xui xẻo nên không để Hàn Nhạn ra cửa. Vệ Như Phong lại bằng lòng dẫn mình theo, vốn tưởng rằn có thể nhân cơ hội mà nhục nhã Hàn Nhạn không được cưng chiều là chuyện thật, không ngờ bây giờ lại trở thành Vệ Như Phong không lo cho thân thể của mình nên mới không suy nghĩ cho mình nhiều như vậy.
Mặt Vệ Như Phong hơi giật giật. Hắn biết chuyện đêm đó Hàn Nhạn trúng độc xuân, vốn đáng lẽ ra chỉ cần mình thành chuyện tốt với Hàn Nhạn, sẽ không có chuyện như hôm nay. Nhưng sau khi biết Hàn Nhạn được Phó Vân Tịch cứu đi, lúc đó trong lòng hắn tràn đầy bực bội, biết độc tính của độc xuân này rất mạnh, một khi trúng thì ắt phải ái ân với người khác mới có thể giải độc. Hàn Nhạn bị dẫn tới Huyền Thanh vương phủ, dĩ nhiên là Phó Vân Tịch giải độc giúp nàng. Nghĩ tới chuyện hai người đã có quan hệ vợ chồng, quả thực hắn đau khổ không chịu nổi, hận không thể róc xương lóc thịt Phó Vân Tịch. Sau này Thái hậu muốn dùng cách nghiệm thân để làm hại Hàn Nhạn, hắn nghe thám tử trong cung báo cáo rằng nàng vẫn là tấm thân xử nữ. Lúc ấy trong lòng lập tức ngũ vị tạp trần, chỉ đơn giản là vừa vui mừng vì Hàn Nhạn vẫn còn trong sạch, vừa buồn bã vì bỏ lỡ cơ hội đả kích Phó Vân Tịch. Lúc này đây nghe Phó Vân Tịch giữ nàng trong phủ thì hơi nghi ngờ, không biết bây giờ thân thể nàng thế nào. Tuy độc xuân này có thể giải, chắc chắn sẽ ảnh hưởng tới sức khỏe.
Thất hoàng tử lập tức đứng dậy, vái chào Phó Vân Tịch: "Vương thúc." Chỉ gọi một tiếng liền nghẹn ngào, cúi người thật sâu không đứng lên.
Phó Vân Tịch nói: "Ngươi làm gì vậy?"
Thất hoàng tử lắc đầu: "Trước kia nghe nói mẫu phi có đụng chạm với người, hôm nay mẫu phi đã mất, chất nhi thay mặt mẫu phi bồi tội với người."
Từ trước tới nay Thất hoàng tử luôn hiếu thảo biết lễ, giờ đây còn trẻ mà mất mẹ, hiếm thấy còn biết rõ đạo lý như vậy, thật sự là khiến người ta xúc động.
Phó Vân Tịch cũng không đưa tay đỡ hắn, thậm chí cũng không liếc hắn lấy một cái, lâu sau mới hờ hững nói: "Không cần, chẳng qua chỉ là nghe nói mà thôi."
Thất hoàng tử yếu đuối ngồi phịch xuống, cũng không nói gì, phất vạt áo định quỳ xuống trước Phó Vân Tịch: "Vương thúc nói vậy chính là không tha thứ cho mẫu phi. Chất nhi chỉ có thể dập đầu thay mẫu phi với vương thúc."
Đường đường là hoàng tử mà lại hạ mình quỳ xuống trước một vương gia, những người khác cũng hơi nhìn không được nhưng Huyền Thanh vương gia quyền khuynh thiên hạ, không ai dám đắc tội, cũng chỉ có thể thầm cảm thán trong lòng. Đúng lúc này, một giọng nói tràn đầy căm phẫn vang lên: "Vương gia quyền cao chức trọng, đừng làm khó một đứa bé như vậy. Dù sao Thất điện hạ cũng là con rồng, vương gia cần gì phải hết sức bức bách?"
Mọi người quay sang thì thấy người nói chuyện chính là Trần phu nhân. Bà đầu bạc mà còn để tang con gái, dĩ nhiên là đau đớn không thể nói, trong một đêm tóc đã bạc đi rất nhiều. Thất hoàng tử thấy Trần phu nhân thì gọi một tiếng: "Bà ngoại..." Rồi không nói gì nữa.
Bộ dáng hai bà cháu ôm nhau khóc thảm thiết, trong mắt những người không biết chuyện thật đúng là Phó Vân Tịch ỷ thế hiếp người. Trang Ngữ Sơn õng ẹo nói: "Aiz, hôm nay nương nương đã đi về cõi tiên, lại để lại người già và con nhỏ chịu khổ, thật khiến người ta thổn thức. Sao vương gia không nóng lòng vì người, đau lòng vì người?"
Vệ Như Phong cũng lắc đầu thở dài: "Đúng là như thế, lúc này Thất điện hạ đau đớn không nói nổi, ai có thể hiểu được nỗi khổ sở trong lòng ngài."
Một xướng một họa liền khơi chuyện, chẳng qua là Huyền Thanh vương hẹp hòi, quý phi chết rồi mà vẫn còn oán hận. Mà Thất hoàng tử cực kỳ hiếu thảo, sẵn lòng bồi tội thay mẫu phi, tiếc rằng Huyền Thanh vương căn bản không tha thứ. Mà Phó Vân Tịch chỉ lẳng lặng đứng ở đó, không nhúc nhích, quần áo trắng như tuyết bay lên theo cơn gió thổi tới từ tiền sảnh. Lâu sau chàng mới thong thả nói: "Nóng lòng vì người, đau lòng vì người?"
Chàng không nói thì thôi, vừa nói thì mọi người liền nhất thời im miệng. Trong lúc đó Phó Vân Tịch quay sang Trang Ngữ Sơn đang dựa sát vào Vệ Như Phong, bỗng khóe miệng nhếch lên.
Trang Ngữ Sơn sửng sốt, bất giác rùng mình, người cũng cứng lại, chỉ thấy vẻ mặt Phó Vân Tịch lạnh lùng, nụ cười nơi khóe môi cũng đầy đùa cợt mà còn tàn nhẫn. Chàng nói: "Còn đã mất mẹ, không chỉ một mình Thất hoàng tử." Thấy bộ dạng hơi co rúm lại của Trang Ngữ Sơn, chàng nói thêm: "Vệ trắc phi đã quên là vương phi bổn vương đã mất mẹ một năm trước." CHàng nhìn Trang Ngữ Sơn: "Sao khong thấy trắc phi nóng lòng, đau lòng vì người?"
Lời của chàng bình thản như nước nhưng nói từng chữ đều lạnh lẽo thấu xương như nước suối lạnh tháng chạp, rất bình tĩnh nhưng khiến lòng người ta cảm thấy lạnh lẽo.
Trang Ngữ Sơn nghe chàng hỏi vậy thì hơi lắp bắp: "Sao...Sao không có. Tình cảm của ta và tứ muội muội như tay chân..."
"Trắc phi nóng lòng vì người, bổn vương nhớ không lầm thì một năm sau khi Vương phu nhân mất thì lệnh đường liền vào Trang phủ," Phó Vân Tịch hạ quyết tâm không cho nàng ta cơ hội trở mình: "Trắc phi đau lòng vì người, cũng trước đây không lâu, đêm trước khi Vệ thế tử định cầu hôn Trang tứ tiểu thư thì có quan hệ xác thịt với thế tử." Chàng liếc nhìn Vệ Như Phong: "Cho nên tứ tiểu thư không muốn ủy thân làm thiếp mới phát lời thề độc."
Tình hình thay đổi trong nháy mắt.
Không ít người chứng kiến chuyện Trang Ngữ Sơn và Vệ Như Phong tư thông ngày đó, sau này lại qua người có lòng truyền ra, dường như người kinh thành đều biết. Lúc này bị nói ra, liên hệ với chuyện Chu thị vào phủ ngay sau một năm khi Vương phu nhân mất, liền hơi có ý vị khó hiểu. Gia đình lớn, hễ là con cái nhiều một chút thì đích thứ tranh đấu chưa từng ngừng nghỉ. Nhưng chuyện đoạt hôn sự của đích nữ lại còn khiến người ta làm thiếp thì thật hơi quá đáng. Thảo nào Trang tứ tiểu thư phát lời thề độc. Ánh mắt mọi người nhìn Trang Ngữ Sơn rồi nhìn Vệ Như Phong hơi khác thường.
Vệ Như Phong là người vô cùng sĩ diện, thấy Phó Vân Tịch không che giấu chút nào mà nói hết những chuyện kia của mình ra nhưng không phản bác mà chỉ thầm cực kỳ tức giận trong lòng. Lại thấy Phó Vân Tịch cười nhạt với hắn: "May nhờ thế tử mới để cho bổn vương cưới được Nhạn Nhi làm vương phi."
Chàng gọi rất thân thiết khiến Vệ Như Phong nghe mà nổi trận lôi đình, lại thấy Phó Vân Tịch quay sang nói với Thất hoàng tử và Trần phu nhân đang ôm nhau: "Súc sinh vẫy đuôi mong chờ, bổn vương không ngăn cản được. Thất hoàng tử muốn nhận tội bổn vương cũng không có cách nào ngăn cản." Chàng đứng chắp tay: "Về phần đến tột cùng là Trần quý phi có tội hay không, Thất điện hạ không ngại thì đi hỏi sao hôm nay Hoàng thượng lại vắng mặt."
Hoàng thượng vắng mặt. Lúc còn sống Trần quý phi là phi tử được cưng chiều nhất lục cung, sau khi chết Hoàng thượng lại không tới nhìn một cái, vậy chắc chuyện Huyền Thanh vương hãm hại Trần quý phi là giả, nếu không sao Hoàng thượng lại không tới?
Ở nơi mọi người không thấy được, Thất hoàng tử nắm chặt bàn tay thành quyền, vẫn khóc rất bi thương nhưng ánh mắt có thêm chút sương mù âm u.
Phó Vân Tịch đi tới cửa thì hờ hững bỏ lại một câu: "Ngoài ra, sau khi tiên hoàng bệnh chết, trên đời này ngoài Hoàng thượng và mẫu phi ra thì bất cứ ai quỳ xuống bổn vương cũng đều nhận."
Một người thật cuồng vọng!
Mọi người nhìn theo bóng lưng như đao kia đi xa dần, cũng hơi sợ hãi. Mộc Phong vẫn nấp trong chỗ tối thấy thế thì nhảy ra ngoài, làm một thủ thế với Phó Vân Tịch: "Gia, người làm quá tốt!"
Khí thế kia, chậc chậc, Hoàng thượng tới cũng không hơn gì. Còn định ăn hiếp vương phi, vương gia sẽ đe dọa cả nhà ngươi.
Lại nói về trong một khách điếm trong kinh thành, có một nam tử ngồi trên ghế giữa phòng: "Muội thấy rõ à?"
Thiếu nữ xinh đẹp bên cạnh gật đầu: "Ca ca, đúng vậy, tuyệt đối là bọn họ."
Đồng tử trời sinh mày xanh biếc của nam tử lúc này như thấy được con mồi, nheo lại: "Tốt lắm, Y Lâm Na, để ý chặt chẽ nhất cử nhất động của bọn họ, có hành động gì cũng chia một chén súp."
Nữ tử kia gật đầu: "Biết rồi ca ca." Trên cánh tay màu mật ong có một con rắn nhỏ màu xanh biếc quấn ba vòng đang duỗi đầu thè cái lưỡi đỏ tươi ra.
Phía sau sự yên bình của kinh thành, một cuộc bão táp đang lặng lẽ nổi lên, mưa gió sắp tới.