Editor: Grey Vũ
Hết thảy mọi chuyện đều bắt đầu từ sinh nhật thứ mười tám của đại cô nương Tạ gia.
Lý di nương nước mắt nước mũi chảy ròng ròng, quỳ gối trước mặt thái thái, nhỏ giọng nức nở: “Thái thái đừng bực, chỉ do thiếp thấy nhị cô nương cũng đã sắp mười sáu tuổi, thế nhưng do trưởng tỷ chưa lấy chồng, vậy nên nhị cô nương cũng không thể làm mai. Thiếp cầu thái thái khoan hồng độ lượng, tìm một mối hôn nhân cho nhị cô nương của thiếp.”
Ai chẳng biết Tạ gia có đại cô nương đã qua mười tám tuổi mà vẫn chưa được đính hôn, cơ hồ đã thành trò cười của cả kinh thành.
Lý di nương không chỉ nói mà con lấy khăn lau nước mắt, khụt khịt không ngừng. Khuôn mặt Tạ thái thái cực âm trầm, nhẫn nhịn thật lâu, không chịu được bèn lớn tiếng trách mắng: “Được được, ngươi đau lòng nhị cô nương nhà ngươi, chẳng lẽ ta cũng không đau lòng? Chuyện hôn nhân của nhị cô nương ta và lão gia đều rõ ràng, không cần nhà ngươi phải nhọc lòng làm gì! Dừng khóc ngay cho ta, ai muốn xem ngươi khóc hả?”
Lý di nương bấy giờ mới lau khô nước mắt, run run đứng dậy, lui về phía sau hầu hạ. Tạ thái thái mất kiên nhẫn xua tay: “Ngươi trở về rửa mặt sạch sẽ đi, khách chuẩn bị tới rồi đấy!”
Lý di nương yếu liễu đào tơ, vịn vào người của tiểu nha hoàn đi ra ngoài.
Tạ thái thái cầm tràng hạt, lẩm bẩm: “Phản, phản rồi, một lũ đều làm phản cả! Dột từ nóc dột xuống (*), tại sao số mệnh Lan tỷ nhi của ta lại khổ như vậy chứ!” Bà thương tâm nói, cơ hồ suýt khóc thành tiếng.
(*) Nguyên văn: “Thượng bất chính hạ tắc loạn”: Bên trên không ngay thẳng thì ở dưới tất sẽ loạn, bằng nghĩa với “Dột từ nóc dột xuống.”
Thôi ma ma thanh thanh giọng, cười nói: “Thái thái không thấy ư, trời mưa liên tiếp bốn, năm ngày, vậy mà đến sinh nhật của cô nương đã nắng rồi, có thể thấy việc tốt tới muộn, cái gì nên đến sớm hay muộn rồi cũng sẽ đến, nhanh không được đâu ạ.”
Tạ thái thái thở dài, gọi nhà hoàn Tố Hinh lớn nhất, phân phó: “Ngươi đi nhìn chỗ đại cô nương đã chuẩn bị tới đâu rồi!”
Thôi ma ma liếc mắt nhìn đám nha hoàn, có một nha hoàn lanh lợi lập tức tới bên người Tạ thái thái đấm chân xoa vai, miệng không ngừng nói: “Thái thái chớ lo lắng, đại cô nương của chúng ta xinh đẹp như thiên tiên, tài mạo song toàn, năm đó các quý nhân trong cung còn khen ngợi. Phẩm mạo như vậy sao lại không cầu được cô gia chứ!”
“Đúng vậy nha, ai thấy đại cô nương nhà chúng ta đều khen không dứt miệng.”
Nghĩ tới khuôn mặt xinh đẹp tinh xảo như hoa của con gái, sắc mặt của Tạ thái thái hơi hòa hoãn xuống. Người ta buồn không gả được con gái phần lớn là do dung mạo kém, tính tình không tốt, phẩm hạnh không đoan trang, nhưng con gái của bà công dung ngôn hạnh đều đứng đầu đồng lứa, theo lý thuyết ai buồn không gả được con gái cũng không tới phiên bà phải nghĩ tới việc này.
Nghĩ tới đây, bà lại được an ủi một chút.
Không lâu sau, khuôn mặt Tố Hinh trắng bệch trở về, nàng nhìn trộm Tạ thái thái, sợ hãi nói: “Đại cô nương vẫn còn đang ở tiền viện chơi cờ với lão gia, vẫn chưa về thay quần áo.”
Tạ thái thái tức giận đến mức vỗ bàn, lòng bàn tay bị đập tới bỏng rát, nửa ngày cũng không thốt ra được một lời: “Phản, phản hết, tất cả đều phản ta rồi, ai cũng không nghe ta nói!”
Nước sắp đến chân, mà hai cha con bọn họ còn có tâm tư đánh cờ!
Bà lại tiếp tục đau đầu, không biết kiếp trước bà đã gây ra nghiệt gì, kiếp này một đám người đều không khiến bà bớt lo lắng.
Đúng lúc tình cảnh đang bi thảm, lại có một tiểu nha hoàn chạy như bay vào sân, thở hồng hộc, hưng phấn báo tin: “Mục thái thái tới!”
Không khí căn phòng nháy mắt trở lên linh hoạt. Tinh thần Tạ thái thái rung lên, đầu cũng không đau, không tiếp tục lo âu sầu nghĩ, liên tiếp nói nha hoàn mau mời người vào. Một lát sau, nha hoàn, bà tử đã đi theo một vị phụ nhân trung niên hơi béo vào trong. Vài lời thăm hỏi hàn huyên, Mục thái thái ngồi xuống, bọn nha hoàn xúm lại quạt, đấm chân, dỗ đến mức Mục thái thái cũng vui vẻ: “Ôi mấy đứa trẻ ngoan, cho ta nghỉ ngơi một chút, thư hoãn rồi nói chuyện với thái thái nhà các ngươi.”
Tạ thái thái liên thanh kêu: “Trà, mau mang trà ra đây, phái người tới thư phòng của lão gia đem bình trà bảo bối của ông ấy lấy tới, hôm nay cho Mục thái thái nếm thử, để xem vị trà mà ông ta khen không dứt miệng, liên tục nói trà ngon. Mà ta nói, ông ta không nhọc lòng sự tình của con gái thì đến lượt ta quan tâm đây!”
Ai không rõ Tạ lão gia yêu trà thành si? Có trà ngon ngay cả ông cũng luyến tiếc không muốn uống, lại bị Tạ thái thái lấy ra đãi khách.
Nghĩ tới sắc mặt xanh lè của Tạ lão gia, nhóm nha hoàn, bà vú đều âm thầm cười trộm.
Mục thái thái cứ định từ chối, nhưng thấy Tạ thái thái kiên trì, cưới đến càng vui vẻ, khuôn mặt béo cười tươi như phật Di Lặc, nếp nhăn nơi khóe mắt ép lại tận tới thái dương. Bà sao lại không biết Tạ thái thái đang sốt ruột chuyện hôn sự của con gái, chuyện này đối với bà ấy gần như sắp thành một loại tâm bệnh. Mà bây giờ, loại thuốc duy nhất có thể giảm bệnh này của Tạ thái thái, chính là lời của Mục thái thái.
Trong mắt của Mục thái thái, chỉ có nữ nhân không muốn gả ra ngoài chứ không có loại nữ nhân không gả được! Bà cực kì tự tin, ở kinh thành có thể hô mưa gọi gió trong giới các phu nhân. Nhà ai có cô nương bướng bỉnh, nhà ai có quả phụ muốn tái giá, nhà ai không có vợ, đều tôn sùng bà cả.
Nhắc tới hôn sự của Tạ Lan, Tạ thái thái liền thấy đắng chát trong miệng, thở dài: “Lan tỷ nhi nhà ta đúng là số khổ!”
Mục thái thái cũng biết chút cơ sự, thổn thực không thôi.
Dung mạo và tài năng của Tạ Lan đều đứng đầu trên mọi phương diện, khi chưa cập kê đã có không ít người hỏi thăm. Chẳng qua vận may của nàng có chút kém, năm đó lão thái thái sinh thời nhất định muốn nàng kết duyên với Thái tử. Lúc ấy trong nhà cũng có một vị nương nương trong cung, hai người ăn nhịp với nhau, dốc sức tác hợp, cuối cùng bị định ngầm vì Thái tử phi, chỉ chưa có thánh chỉ mà thôi.
Đáng tiếc không lâu sau, Thái tử bị phế làm Lang Gia Vương, dời khỏi đất phong. Cũng năm ấy, Tạ lão thái thái cũng qua đời, Tạ Lan giữ đạo hiếu ba năm, hôn nhân chậm trễ tới tận giờ. Đương kim thiên tử dẫu chưa lập hậu, nhưng sự việc của Tạ Lan và Lang Gia Vương cũng không phải bí mật. Tạ thái thái tự biết con gái không có hi vọng vào cung, liền tính toàn lui thân, tìm một môn hộ ổn thỏa gả con gái.
Mục thái thái nhấp chén trà, nói: “Điều kiện của chất nữ không hề kém, chưa chắc đã không có cơ hội.”
Nghe được lời này, mắt Tạ thái thái sáng ngời, tựa như người chết đuối vớ được cọng rơm, vội hỏi: “Cơ hội tốt gì, bà nói nhanh một chút xem sao.”
“Bà sao lại quên nhỉ, chúng ta mới nói đến chuyện này lần trước đó. Năm ngoái bệ hạ thân chinh đi Tây Bắc, nửa tháng trước có tin đại thắng, ngự giá hồi cung. Nghe nói lần này xuất chinh, có ba vị thanh niên ưu tứ làm bạn giá đấy. Ba vị này đều trên dưới hai mươi tuổi, phẩm mạo đều tốt, tiền đồ vô lượng.”
Tạ thái thái im lặng một chút, nói: “Hình như quả thật có chuyện như vậy.” Vẻ mặt có chút cân nhắc: “Ý của bà là…”
“Từ ba vị này lấy một người xứng đôi với Lan tỷ nhi, chắc chắn không ủy khuất nàng.”
“Thế hóa ra không phải tốt ư!”
Thấy Tạ thái thái đã dao động, Mục thái thái nghiêng người nói bên tai Tạ Thái thái: “Vừa khéo là, ba vị trong đó có một nhà muốn tìm vợ, yêu cầu dung mạo phẩm cách đều là đứng đầu. Ta vừa suy nghĩ đã nhớ ngay đến chất nữ đây, quả thật không phải tốn công chọn.”
Tạ thái thái nghe tới lời này, sao lại không đáp ứng, lập tức gật đầu, nhờ Mục thái thái làm mai.
Tiễn Mục thái thái ra ngoài xong, Tạ thái thái nhanh chóng ra lệnh cho quản gia hỏi thăm đường ngự giá vào thành, ở ven đường, may mắn có thể tìm được tửu lâu hoặc quán trà có tầm nhìn tốt. Bà không thể chờ nổi việc có thể nhìn thấy bộ dáng con rể tương lai ra sao, không biết có được như lời của Mục thái thái không.
“Đi nói cho đại cô nương một tiếng, ngày mai sáng sớm đi ra ngoài cùng ta, nàng không muốn đi cũng phải đi!”
Tạ Lan nghe được tin này đành phải ngoan ngoãn buông quân cờ, từ biệt Tạ lão gia, trở về hậu viện để nghe Tạ thái thái dạy bảo.
“Tuổi con không còn nhỏ nữa, phải tìm một nhà chồng tốt.”
Tạ Lan nghe những lời này đến mức tai sắp thành kén rồi, lại nghe đến chỗ Tạ thái thái nói ngày mai muốn nàng đi xem ngự giá trở về, một nơi ầm ĩ như vậy, nàng không muốn đi cũng không tài nào cò kè nổi, đành phải nhận mệnh.
Sáng hôm sau, hai mẹ con mới sớm đã đi tới gian tửu lâu đó. Từ cửa sổ nhìn xuống, phố xá đều đã được lau chùi sạch sẽ, ven đường hai bên đều có lính gác, bá tánh muốn xem náo nhiệt đông tới nỗi hai bên đường không còn khe hở. Cho đến khi mặt trời nhô lên từ đằng xa, không khí khẩn trương liệt nhiệt đã tràn ngập cả đô thành, mỗi người đều nôn nóng muốn nhìn thấy hoàng đế và các tướng sĩ đang trở về.
Tạ Lan thấy Tạ thái thái và Mục thái thái đang nói chuyện đến vui vẻ, bèn lặng lẽ chuồn đi. Nha hoàn bên người Tạ Lan là Quế Ngạc và Phương Tình cũng vội vàng theo sau.
Đóng cửa lại, Tạ Lan thở ra một hơi, ánh mắt Mục thái thái lúc đấy đánh giá khiến nàng cảm thấy có áp lực. Tuy rằng biết đối phương có ý tốt nhưng nàng vẫn cảm thấy rợn người. Những phụ nhân luống tuổi đó luôn nhìn nàng vứi ánh mắt tương tự, tưởng như muốn dỡ hết thịt trên người nàng xuống, cân đo đong đếm xem được mấy lạng, xem nàng có xứng với cháu trai ngoại hay cháu nội của họ không.
Tầng thứ hai của tửu lâu này vốn được thiết kế cho quý nhân và nhà gian, bởi vậy bố trí cực kì phí công, cố gắng đạt tới vẻ đẹp lịch sự nhã nhặn. Trên vách tường khắc thơ ca nổi tiếng, thơ hay, hoa đẹp được khắc y như thật khiến Tạ Lan dừng lại nghỉ lân một lạt.
Nàng nhìn qua góc tường có một lọ hoa mai, được chiết rất nghệ thuật, phảng phất như cánh tay ngọc ngà yêu kiều của mỹ nhân đang đưa ra. Tạ Lan đi qua ngắm một lát, chợt có người kêu lên: “Đây không phải là tỷ tỷ Tạ gia sao, hôm nay sao lại rảnh rỗi tới đây đi dạo thế?”
Tạ Lan quay đầu nhìn lại, thấy một người mặc hồng y lụa là, chân váy hơi hơi trắng kéo lê trên sàn, đầu đeo một đôi trâm hoa văn thược dược, trang điểm diễm lệ, ỷ ở bên hành lang, chiêc quạt lụa nhẹ nhàng lay động, bên người nàng ta có đi theo hai tỳ nữ trang điểm chỉnh tề, tay cầm trà đứng lui một bên hầu cận.
Lúc này, vị thiếu nữ hơi nhăn khóe mày, cười như không cười nói vọng tới chỗ nàng.
Tạ Lan nhìn nàng một lát mới chậm rãi cười:
“Hóa ra là Bàng muội muội, ta vậy mà không nhận ra muội.”
Bàng Ngọc Dao cất gót sen khoan thai đi tới, ngọc bội bên váy vang lên tiếng leng keng thanh thúy dễ nghe, tựa như âm thanh tiên cảnh khiến người nửa mê nửa tỉnh.
“Ngày sinh nhật mười tám tuổi của tỷ, muội vừa lúc có việc, không thể tới chúc mừng, mong rằng tỷ chớ có trách.”
Tạ Lan chỉ ngửi thấy mùi hương quá nùng xông vào mũi mình, nàng nhịn không nhíu mày, hơi hơi nhếch miệng: “Không ngại, việc của muội muội vội thì cứ làm.”
“Đa tạ tỷ tỷ đã khoan dung độ lượng.”
Ánh mắt Bàng Ngọc Dao lưu luyến trên người Tạ Lan, thấy nàng cũng đang nhìn mình, lấy quạt lụa che đi môi đỏ, nhỏ giọng: “Tỷ tỷ mấy năm nay hiếm khi ra ngoài, chúng ta đều nghĩ rằng tỷ đã gả chồng, hóa ra không phải. Không biết tỷ đã định ra việc hôn nhân chưa, nói một tiếng với muội muội, để muội chúc mừng một phen.”
Tạ Lan mấy năm qua đã nghe nói mát mẻ đến mức quen tai, may mà nàng cũng không hề để ý tới việc này, mỉm cười không nói.
Tựa hồ còn chưa chơi đủ, Bàng Ngọc Dao đến gần nàng, nhẹ giọng nói: “Không biết Phế Thái Tử, a không, vị Lang Gia Vương kia bây giờ ở đâu, tỷ tỷ đã gặp qua hắn chưa?”
Tạ Lan híp mắt: “Cái này thì ta không rõ, thế nhưng ta biết đương kim bệ hạ ở đâu.”
Bàng Ngọc Dao cười duyên: “Ai mà chẳng biết hôm nay bệ hạ ngự giá về kinh. Tỷ tỷ cứ dỗ ta ~”
Tạ Lan nghiêm mặt, nói: “A, cái ta muốn nói, là chỗ bệ hạ sẽ đi ba ngày sau.”
Nụ cười của Bàng Ngọc Dao chậm rãi biến mất, nhìn chằm chằm Tạ Lan, tự ước lượng xem lời của nàng có mấy phần thật, mấy phần giả.
Tạ Lan tại hoàn toàn không để ý tới vẻ mặt của nàng ta, lại vừa lúc Tạ thái thái sai Tô Hinh mời Tạ Lan về.
Bàng Ngọc Dao thấy nàng sắp đi, trong mắt hiện lên vẻ không cam lòng. Năm đó mọi người đều cho rằng Tạ Lan sẽ trở thành Thái tử phi, tới lúc Thái tử thất thế, trở thành con người đáng thương không ai hỏi thăm, Bàng Ngọc Dao nàng cũng giống như người khác, gần như có thể từ trong mộng cười tỉnh lại.
Đều là con gái quan to triều đình, bậc cha chú đều phải cúi đầu xưng thần, lại duy nhất Tạ Lan từ nhỏ đã được Thái Hoàng Thái Hậu coi trọng, thường xuyên được vào cung làm bạn. Tới lớn, lại được tuyển làm Thái tử phi, tựa như vận khí tốt trong thiên hạ đều là cho nàng. Bàng Ngọc Dao nếu nói không ghen ghét chút nào thì quả là nói dối. Chẳng có gì khiến nàng ta vui hơn việc cái đứa con gái luôn luôn hơn nàng ta về mọi mặt gặp xui xẻo!
Như thế, nàng cuối cùng là nói thật hay nói dối?