Trong phòng là một bầu không khí vô cùng quỷ dị, Hòa Mai đành giảng hòa,“Đã lâu không gặp, các muội muội thật sự ngày một trẻ đẹp hơn, tỷ tỷ như ta lại gìa đi không ít rồi”
“Ai nha Mai tỷ, nói đến trẻ đẹp, hẳn phải phiền tỷ chỉ bảo nhiều cho đám muội muội chúng ta mới đúng. Có cái gì tốt, nhất định phải nhắc nhở chúng ta lưu ý .” Nhị phu nhân quả nhiên là người tục tĩu. Hòa Mai cũng biết nhị phu nhân là loại người nào, chỉ nhợt nhạt cười, cũng không lên tiếng trả lời. Chi thứ hai có Hòa Chân mặt đỏ hồng, bộ dáng xấu hổ.
Ánh mắt Hòa Linh liếc qua Hòa Chân, nhưng không hề để lộ biểu tình gì. Kỳ thật, luận xuất thân, luận phong phạm, nhà kém cỏi nhất không phải mẫu thân nàng - Lan thị, mà là Nhị bá mẫu. Đại phu nhân là tiểu thư hàn lâm, khi gả đến đây liền liên tiếp sinh hai nam, hai nữ - Trí Tín, Trí An, Hòa Mai, Hòa Ngọc, ông trời chiếu cố nên địa vị rất vững vàng. Mà Tứ phu nhân là tiểu thư nhà quan Lễ bộ, tuy rằng chỉ có một nữ nhi là Hòa Tuyết, nhưng rất thủ đoạn, cùng tứ thúc “cầm sắt hòa minh”, không thua kém người khác. Nương nàng vì xuất thân từ thương gia khiến lão phu nhân có chút không vui. Trái lại, so với Nhị bá mẫu thì hoàn toàn bất đồng.
Nhà Nhị bá mẫu vốn vô cùng tốt, là nữ tử nhà quan, vừa vào cửa liền sinh một nam, một nữ cũng chính là Trí Viễn và Hòa Khánh. Lão phu nhân khá yêu thích, nhưng có câu đôi khi vận mệnh con người luôn khó đoán, sau một trận bệnh nặng, bà không qua khỏi . Vị Nhị bá mẫu hiện tại thực ra là do Nhị bá phụ tái giá. Nổi danh là đậu hũ Tây Thi, nếu như không phải nhờ mỹ mạo cùng một chút thủ đoạn với nam nhân, cũng sẽ không được gả vào. Lại nói, lúc bà ta vào cửa đã có thai ba tháng. Chính vì vậy, trong phủ tướng quân ai cũng ghét bà ta, nhưng Nhị bá mẫu vẫn luôn tỏ ra không nhìn thấy điều đó, cả ngày chỉ biết phô trương nhan sắc.
Bằng sự đánh giá của Hòa Linh, thoạt nhìn Nhị bá mẫu cũng không thực sự là kẻ ngực lớn mà không có đầu óc, nhất quyết đòi gả. Chỉ có thể nói, cái khôn khéo của bà ta so với người khác, vẫn còn có chút khác biệt nhưng đối với loại nam nhân như nhị lão gia, chỉ cần đủ dùng là tốt rồi. Tuy rằng không phải thật sự khôn khéo, có lúc còn lộ bộ mặt con buôn ngu xuẩn, nhưng trong nhà này có một người nói chuyện không dùng quá nhiều đầu óc, đôi khi cũng không tệ.
“Được rồi, trong phòng này, cứ nghe thấy thanh âm của ngươi là lại huyên náo ” Lão phu nhân ghét bỏ.
Nhị phu nhân thật sự ủy khuất muốn chết, bà ta lắc lắc khăn trong tay, ngồi ở chỗ kia.
“Gần đây trong phủ đã xảy ra không ít chuyện, từ nay trở đi cứ ngày mười lăm, ta muốn vào chùa miếu cúng bái, cầu phúc cho mọi người trong phủ. Mấy phòng các ngươi cùng ta đi thôi..” Tầm mắt của lão phu nhân nhìn qua Hòa Linh, có một phần chần chừ
“Hòa Linh, với sức khỏe của con. Có thể đi được không?”
Hòa Linh cười yếu ớt trả lời,“Tất nhiên là có thể ạ .”
Lão phu nhân gật đầu, phân phó nhũ mẫu bên người,“Ngươi phân phó xuống, để mọi người chuẩn bị.”
Có lẽ là nhân dịp Hòa Mai trở về, lão phu nhân phá lệ cao hứng. Tuy rằng trong đó có chút chuyện, nhưng cũng không thể ảnh hưởng đến tâm tình của bà. Chờ mọi người về phòng đã là buổi trưa, Hòa Khánh, Hòa Chân tự nhiên không đi cùng Hòa Linh, bất quá người của Ti y phường - Lương ma ma lại đến.
Từ lần trước gặp ngũ tiểu thư, bà ta đã cảm thấy người này rất đặc biệt.Hôm nay nhìn lại, dưới ánh mặt trời, bóng người đang mỉm cười ngọt ngào kia khiến cho ngay cả lão thái thái cao tuổi như bà ta cũng phải âm thầm khen ngợi! Ngũ tiểu thư này quả nhiên là cô nương xuất chúng nhất ở Sở phủ. Đừng nhìn Sở lão tướng quân luôn mang bộ dạng không trách cứ, cháu gái yêu quý của người ta, đừng có mà động vào!
“Ai u, tam phu nhân, ngũ tiểu thư, mời đến đây, váy áo của ngũ tiểu thư lần trước, chúng ta đã làm suốt đêm, ngài mau nhìn xem.” Lương ma ma bước vội ra nghênh đón.
Lan thị mỉm cười,“Linh nhi, con nhìn xem có thích hay không.”
Hòa Linh vào phòng, thấy một đống váy áo, gật đầu,“Không sai, cứ để đó đi!”
Ách? Cứ như vậy? Không thử? Lương ma ma khó hiểu.
Nàng ngẩng đầu, mặt mày nhu thuận, trêu ghẹo nói
“Nhỡ mặc không đẹp, ta còn muốn mặc cho ngươi xem sao?”
Lương ma ma vội vàng nặn ra một nụ cười,“Tiểu thư thật đúng là giết ta . Những bà tử như chúng ta đối với tay nghề của mình rất tin tưởng, tiểu thư cứ yên tâm, tất nhiên đẹp không thể chê được.”
Toàn là váy áo màu đỏ, thấy thế nào cũng giống như là chuẩn bị cho tân nương tử, cho dù gần đây trong thành có nhiều đám cưới vợ bé, cũng không cần mặc như vậy a. Bất quá lời này, Lương ma ma không dám nhiều lời,tiểu cô nương nhà người ta gặp phải chuyện tình thực thảm, bà ta mà còn nói, thật sự quá thiếu đạo đức rồi. Làm nữ nhân, không thể sinh con,sao còn gả ra ngoài được! Suy nghĩ như vậy, đúng là có thể lí giải vì sao nàng hiện tại lại làm nhiều váy áo màu đỏ.
Hòa Linh cũng không nói nhiều với Lương ma ma, chỉ phân phó Xảo Âm đem quần áo mang đi. Trở về phòng thay quần áo, Hòa Linh đứng ở trước gương, thời tiết có chút lạnh, nàng mặc một thân váy dài đỏ, các lớp váy trong cũng màu đỏ, bộc lộ nhan sắc yêu kiều.
Xảo Nguyệt tự đáy lòng nói:“Màu sắc này thực sự rất hợp với tiểu thư.”
Hòa Linh vốn không phải kiểu người nhan sắc nhạt nhòa, nếu nhìn kĩ sẽ thấy nàng là một đóa hoa quý giữa chốn nhân gian. Một thân váy áo rực rỡ, xán lạn như lửa, vô cùng thu hút ánh mắt người khác.
Hôm sau, Hòa Linh mặc bộ váy áo đỏ rực đó đến thỉnh an, lão phu nhân có nghe nói, nhưng cụ thể bộ dáng như thế nào thật ra vẫn chưa nhìn thấy, nhưngx việc nhỏ như vậy, cho tới bây giờ bà cũng không để ở trong lòng. Chỉ là khi thấy Hòa Linh, lão phu nhân lập tức ngây người. Bà hơi hơi nheo mắt, đứng lên đánh giá Hòa Linh từ trên xuống dưới.
Hòa Linh hơi phúc thân hành lễ,“Hòa Linh thỉnh an tổ mẫu.”
Lão phu nhân gật đầu, Hòa Linh là người đến trễ nhất, vài tỷ muội khác đều đã đến, thấy nàng như vậy, trong lòng họ cũng rất kinh ngạc. Hòa Linh hôm nay thật sự rất đẹp, toàn thân bao phủ một sắc đỏ rực rỡ, chẳng có mấy người dám mặc như vậy đâu!
Hòa Tuyết đã được Tứ phu nhân dặn dò, không tiếp tục thêu dệt chuyện của người khác nữa, thành thật ngồi ở bên cạnh Hòa Linh, liếc Hòa Linh vừa nhìn vừa lộ vẻ chán ghét, ganh tị.
Nhị phu nhân chậc chậc nói:“Linh nhi này so với tân nương tử còn hoàn hảo xinh đẹp hơn nhiều!”
Một thân hồng y, áo choàng đỏ rực, đẹp đẽ quý giá. Nếu là nữ tử tầm thường ăn mặc như vậy, sợ là sẽ tục khí tới cực điểm , nhưng cố tình nàng không có, không chỉ không có, mà còn đẹp đến mức khiến người đối diện như đui mù.
“Nhị bá mẫu, người hình như rất thích, chờ thêm mấy ngày nữa trong phủ làm trang phục hè, người cũng chọn một ít đi, sẽ càng đẹp hơn a!” Hòa Linh cười dài nói.
Nhị phu nhân vội vàng xua tay,“Ấy, không thể được, màu đỏ thẫm ta mặc không đẹp. Màu sắc tươi sáng như thế, cũng chỉ có tiểu cô nương các con mặc đẹp đi!” Nhị phu nhân thầm nghĩ, đừng nói là ta, cho dù là tiểu cô nương, cũng không thể mặc màu sắc này a! Ngươi đã mặc đẹp rồi, người bên ngoài học ngươi, tư sắc lại không bằng ngươi, không phải sẽ bị đem ra so sánh hơn kém sao? Không bằng mặc một chút màu sắc tương phản mới tốt! Nghĩ vậy nhi, bà ta âm thầm cân nhắc, cũng không thể để Hòa Khánh, Hòa Chân chọn màu đỏ, so ra thì hai cô nương nhà mình chẳng phải kém sao!
Hòa Linh làm sao không biết nhị phu nhân tâm tư cẩn thận , nàng cúi đầu cười yếu ớt, ôn nhu . Thân mình màu đỏ sắc bén diễm lệ, nàng ôn nhu cười đúng là hóa giải sự sắc bén ấy không ít.
“Khởi bẩm lão phu nhân, đại thiếu gia đến đây .” Tiểu nha hoàn bên người lão phu nhân bẩm báo, lão phu nhân nghe xong, mặt mày tươi cười như hoa“Trí Tín đã trở lại?”
“Tổ mẫu!” Có thanh âm của nam tử cất lên, Hòa Linh nhìn qua, đúng là đại đường ca của nàng tên Trí Tín. Sở Trí Tín vén rèm lên bước vào cửa, quỳ xuống nói,“Trí Tín thỉnh an tổ mẫu.”
Triều đại này rất chú trọng khoa cử, trọng văn khinh võ, thái bình thịnh thế. Nam tử mặc kệ gia cảnh ưu việt như thế nào, nếu thông qua khoa cử đạt công danh, luôn khiến cho người ta xem trọng ba phần, vì thế, nam tử chỉ cần đúng độ tuổi, đều đã nhập học đường, Vài tôn tử của Sở gia đều ở trong học đường, như vậy càng có lợi cho việc đọc sách.
Lão phu nhân hoàn toàn không có bộ dáng nghiêm túc giống mọi ngày nữa mà mặt mày đều là ý cười,“Mau tới đây ngồi, sao con đã trở về? Hay là có việc gì?”
Trí Tín vội vàng trấn an nói:“Tổ mẫu chớ lo lắng, cũng không phải chuyện gì lớn. Lần này xuống núi, cháu trai đi cùng Tạ công tử.”
Lão phu nhân lại thoải mái,“Phải chăng là con trai của Tạ thừa tướng - Cẩn Chi công tử?”
Trí Tín gật đầu,“Đúng vậy ạ.”
Trưởng tử của Tạ thừa tướng, Tạ Du Vân, tự Cẩn Chi, 9 tuổi đã ghi danh trên bảng thám hoa, gần một trăm năm qua, đây là người duy nhất. Hắn cao nhã tuấn mỹ, ngọc thụ lâm phong, là vị hôn phu trong mộng của không biết bao nhiêu nữ tử trong kinh. Đồng thời, cũng là người tôn quý để kết giao trong mắt các nam tử khắp thiên hạ.
Vĩnh An có câu tục ngữ, nam Hàn Mộc bắc Cẩn Chi. Nam là chỉ Túc Thành hầu – con trai độc nhất của trưởng công chúa tên gọi Lục Hàn, mà bắc còn lại là chỉ trưởng tử Tạ Cẩn Chi của Tả thừa tướng. Hai người này lại phân biệt ở hai phía nam – bắc của thành Vĩnh An, bởi vậy mới có lời đồn đãi. Lục Hàn là hoàng thân quốc thích, thân phận tôn quý, tính tình cao ngạo, lạnh lùng khó tiếp xúc, làm việc chưa bao giờ nể mặt hay lưu tình ai, rất khó sống chung. Tuy rằng cũng lãnh đạm, nhưng Tạ Cẩn Chi công tử có vẻ dễ thân cận hơn nhiều, trừ điểm đó ra, hắn tài hoa hơn người, có thể trở thành bạn bè của hắn, đối với sự nghiệp học hành của mình cũng có trợ giúp.
“Có thể cùng Tạ công tử tương giao, cũng đủ để chứng minh Trí Tín tài giỏi. Ở trên học đường, tình bạn là đáng trân quý, con nhất định phải quý trọng.” Lão phu nhân vừa lòng nói.
Trí Tín:“Tôn nhi đã biết.”
“Ngày khác nếu rảnh a, nên mời Cẩn Chi công tử tới phủ chúng ta làm khách. Các tiểu thư của phủ Sở tướng quân chúng ta đều là người bất phàm, nói không chừng còn có thể đạt được một cọc hôn sự, bạn tốt biến thành muội phu của con, đây không phải chuyện nở mày nở mặt sao!“Nhị phu nhân a dua.
“Đúng là nói bậy!” Lão phu nhân cười trách mắng, tuy rằng nói như thế, nhưng trong thâm tâm chưa chắc đã nghĩ như vậy, lời này của nhị phu nhân hóa ra cũng nói trúng tâm tư của những người khác, sắc mặt ai nấy đều nhu hòa, tất cả chìm trong bầu không khí hòa thuận, nhất trí.
Hòa Linh cúi đầu cười lạnh một tiếng, cố kìm nén nội tâm kích động, khăn trong tay cơ hồ bị nàng vò nát.
Tạ công tử, hay cho một Tạ công tử!
Mọi người chẳng ai ngờ được, Tạ công tử mà bọn họ luôn nhìn thấy, người suýt chút nữa cưới Sở Hòa Linh nàng. Tối hôm trước ngày thành thân, cái người được xưng tụng là vô cùng khiêm tốn, ha ha, người khiêm tốn!