Quý Nữ Trở Về

Chương 16: Chương 16




Từ lúc Hòa Linh tỉnh lại, chưa hề gặp qua người tổ phụ này, hiện tại nhìn thấy lại dường như đã trải qua mấy đời, nguyên bản người đã chết giờ hoàn hảo còn sống, điều này làm cho Hòa Linh sao có thể không cảm khái được! Ai có thể nghĩ đến, 12 năm ngắn ngủn, rất nhiều người đã chết đâu. Nghĩ đến mà chỉ có thể cảm khái một tiếng, thế sự thật vô thường.

Tuy rằng tổ phụ đối với nàng không quá quan tâm, nhưng Hòa Linh lại cảm thấy, người nọ là người thông suốt nhất ở Sở gia, chỉ tiếc, người chết sớm!

“Thỉnh an tổ phụ.” Mọi người đều đứng dậy thỉnh an, Hòa Linh cũng làm theo động tác của mọi người, Sở lão tướng quân hôm nay có chút không khoẻ nên ở bên trong phòng nghỉ ngơi, đúng lúc nghe được một hồi trò hay. Liên tưởng đến sự tình lúc trước, Sở tướng quân đánh giá Hòa Linh, hắn từ bên ngoài cũng nghe được không ít người nghị luận về Hòa Linh, không có gì ngoài thân thể yếu ớt, vậy mà dám mặc một thân hồng y, chói mắt như lửa.

“Rất ít khi thấy cháu mặc đồ đỏ.”

Hòa Linh ngẩng đầu còn thật sự trả lời:“Trước kia cháu cảm thấy bản thân hẳn là nên che giấu, cho nên ăn mặc mộc mạc một chút. Không thể che lấp ánh sáng của người khác. Hiện tại cháu đột nhiên hiểu được, nếu người khác chướng mắt ngươi, thì dù có thế nào cũng đều chướng mắt ngươi, cùng với mặc cái gì không quan hệ, cùng che giấu hay không che giấu cũng không quan hệ, cháu muốn mình thật xinh đẹp. Đó không phải lỗi của cháu, chỉ là khiến cho vài người tức hộc máu thôi.”

Xem con bé nói kìa, đây thực sự là lời nói có thể nghe sao? Lan thị quả thực hận không thể tìm cái gì che mặt cho mình. Nhưng do Hòa Linh nói rất tự nhiên, hại bà ta chỉ biết nắm chặt khăn tay, không dám đứng lên.

Sở tướng quân xấu hổ một chút, lập tức gật đầu,“Không quan tâm ánh mắt người bên ngoài, cũng là điều tốt.”

Hòa Linh:“Cháu gái lại để ý a! Nhìn người khác mất hứng còn liền cao hứng .”

Tiểu cô nương ngây thơ đúng lý hợp tình nói ra như vậy khiến Sở tướng quân chỉ đành thở dài :“Cháu gái ngoan, đừng dùng với người trong nhà thì tốt rồi.”

“Tổ phụ nói gì vậy ạ. Cháu không phải cũng là người trong nhà sao! Ha ha” Tiếng cười lạnh đến tận xương tủy.

“Cháu tới thư phòng, ta có lời nói với cháu.” Sở tướng quân cân nhắc một chút, dẫn đầu đi ra cửa, Hòa Linh không sao cả chỉ cười cười, nháy mắt với lão phu nhân đang trừng mắt nhìn. Có lẽ là động tác nhỏ vừa rồi của Hòa Linh khiến lão phu nhân không còn tâm lý kì lạ nữa, cảm thấy rốt cuộc cũng chỉ là đứa nhỏ 12 tuổi. Dưới tình huống quan trọng vẫn còn nghịch ngợm, đại khái cũng là bình thường đi.

Lan thị vội vàng nói:“Mẫu thân, là con dâu không dạy bảo tốt Hòa Linh.”

Lão phu nhân liếc bà ta một cái, rốt cuộc cũng chỉ là nữ tử thương hộ, thật không biết nhìn sắc mặt người khác.

Hòa Linh lẽo đẽo đi theo Sở tướng quân, Sở tướng quân nhíu mày quay lại nhìn nàng, nàng nhe răng cười. Sở tướng quân trở lại tiếp tục đi, lại nghe tiếng chân nàng ma sát.

Sở tướng quân là quân nhân, chịu không nổi nàng như vậy, ngữ khí có vài phần nghiêm khắc,“Cháu có thể hay không nâng chân lên đi cho tốt?.”

Hòa Linh vô tội nhướng mày,“Cháu gái cũng không phải không đi!”

Sở tướng quân tức giận đến nhe răng, còn dám già mồm cơ đấy!

“Dưới đất có cái gì đáng giá mà cháu cứ đi như vậy. Chẳng lẽ chân dính phân chó sao?” Sở tướng quân gắt gao nhìn chằm chằm Hòa Linh. Hòa Linh thận trọng đem chân nâng lên, vẻ mặt ủy khuất,“Thật sự là thô tục mà”

Sở tướng quân tức giận thổi râu, trừng mắt.

Đi theo tổ phụ vào thư phòng, Sở tướng quân nhíu mi quan sát kỹ Hòa Linh, thập phần nghiêm khắc. Hòa Linh không cử động động, cúi đầu vò khăn tay, cũng không lên tiếng.

“Về chuyện cháu trúng độc......” Sở tướng quân chỉ nói một câu mở đầu liền phát hiện không ổn, Hòa Linh đột nhiên tươi cười làm cho câu nói kế tiếp của hắn nói không được, nụ cười kia tuy rằng hồn nhiên, nhưng đã có sự trào phúng khó hiểu, giống như sớm đã biết được hết thảy. Hắn nhanh chóng điều chỉnh nội dung nói chuyện,“Cháu đã cùng Thôi tổng quản nói gì đó.”

Hòa Linh tội nghiệp lên tiếng:“Cháu mệt......”

Sở tướng quân cứng đờ,“Được rồi, được rồi, cháu mệt thì ngồi đi thôi.”

Hòa Linh nhu thuận ngồi xuống, hai tay đặt ở trên đầu gối, thật sự có bộ dáng ngoan ngoãn, chính là, Sở tướng quân cũng không vì nhìn thấy cảnh tượng này mà cho rằng nàng là tiểu cô nương biết nghe lời.

“Cháu vẫn không trả lời ta.”

Hòa Linh cắn môi:“Cháu cái gì cũng chưa nói a! Cháu có thể cùng một lão già tán gẫu chuyện gì chứ ạ!” Vẻ mặt còn rất ghét bỏ.

Sở tướng quân gắt gao nhìn thẳng nàng,“Nếu như cháu chưa nói cái gì, vì sao hắn biết Thôi Ngọc ở biên cương ?.” Ngữ khí lại nghiêm khắc vài phần,“Là cháu nói cho hắn, là cháu nói cho hắn biết Thôi Ngọc không chết ở biên cương. Đúng không?”

Hòa Linh ngẩng đầu, ngữ khí bình thản:“Không phải! Cháu không biết, cháu thậm chí không biết Thôi Ngọc là ai! Tổ phụ, người đừng nói nữa, cháu một câu đều nghe không hiểu đâu! Chẳng lẽ Thôi tổng quản xuất môn phải đi biên cương sao? Thôi Ngọc là ai ? Một cô nương rất xinh đẹp sao? Cháu còn tưởng Thôi tổng quản tính cô độc cả đời mà!”

Biểu tình của nàng vô cùng hợp lý thật đúng là nhìn không ra đã làm việc xấu, Sở lão tướng quân đi đến trước bàn ngồi xuống, hai người nhìn thẳng nhau.

“Cháu sẽ biết.” Chuyện này, căn bản không nên có người biết.

Hòa Linh vẫn cười,“Cháu không biết nha! Tổ phụ, hình như người rất để mắt tới cháu .”

Sở lão tướng quân đột nhiên phát hiện, mình một chút cũng nhìn không thấu đứa cháu gái này, nàng nói, nàng cái gì cũng không biết, nhưng biểu tình của nàng rõ ràng không phải ý tứ này.

“Hòa Linh, cháu phải biết rằng, ta làm gì cũng đều là quyết định tốt nhất cho gia đình này. Chuyện cháu bị hạ độc đã qua đi, chẳng lẽ cháu còn muốn tiếp tục truy cứu? Hơn nữa, thật thật giả giả, cháu làm thế nào xác định, chính mình đã thật sự tìm được đúng người không!”

Hòa Linh cười lạnh đứng lên:“Nếu tìm không thấy, vậy liền đem tất cả mọi hiềm nghi đổ lên đầu mọi người là tốt rồi.” Nàng cho tới bây giờ đều không hoàn toàn tin tưởng Thôi tổng quản. Trong lời nói của hắn nhằm vào Tứ phu nhân chính là nàng muốn nhằm vào, mà cũng không phải bởi vì sự kiện kia, không nói đến lời của Thôi tổng quản không phải là sự thật, Từ đại phu nói cũng không phải sự thật, cho dù đều đúng cũng không thể chứng minh, Từ đại phu không có bị người lừa gạt! Hết thảy đều có khả năng!

Sở tướng quân lớn tiếng:“Hồ nháo, cháu gọi ai là kẻ hiềm nghi, bọn họ đều là thân nhân của cháu.”

Hòa Linh cũng nói lời lạnh lẽo:“Vậy thời điểm bọn họ hại cháu có nghĩ tới cháu là người nhà của bọn họ sao? nếu cháu đã không chết, kẻ hại cháu nhất định phải chết. Hoặc là nói, tổ phụ trước tiên phải giết cháu?” Hòa Linh đứng lên, nàng kiêu căng nhìn Sở lão tướng quân,“Cháu có thể biết Thôi Ngọc, còn có thể biết cái khác. Giết cháu, các người ai cũng đừng hòng.”

“Sở Hòa Linh!” Sở tướng quân vỗ bàn,“Cháu không biết nói chuyện với người lớn sao?”

Hòa Linh đột nhiên cười rộ lên:“Đúng là bởi vì cháu biết, cháu mới có thể nói như vậy, nếu như là người bên ngoài, cháu căn bản sẽ không nói. Bây giờ cháu nói, là vì tổ phụ ngài vẫn hiểu được lòng người. Không bằng, chúng ta làm trao đổi, cháu giúp người, người đem hung thủ giao cho cháu.”

Sở tướng quân cứ như vậy nhìn chằm chằm Hòa Linh, Hòa Linh cũng không yếu thế nhìn thẳng hắn, cũng không biết trải qua bao lâu, thanh âm Sở tướng quân mang theo hàn ý:“Nếu như ta không chịu! Cháu sẽ uy hiếp ta? Sở Hòa Linh, cháu dám uy hiếp ta? Nếu như cháu khiến cái nhà này loạn lên, ta sẽ không giết cháu. Nhưng ta không ngại nhốt cháu cả đời trong phòng.” Giờ khắc này, Sở tướng quân toàn thân nóng bừng như sắp phun ra lửa, hắn hung hăng vỗ bàn, cái bàn lung lay như sắp đổ......

Hòa Linh bĩu môi:“Tổ phụ, người dọa đến cháu .”

Sở tướng quân vốn đang tích tụ cơn tức đột nhiên giống như quả bóng bị xì hơi.

Trong nháy mắt, cơn tức của hắn lại bị dâng lên lên,“Người đã lớn như vậy, cứ nổi giận, đối với thân thể không tốt . Mặc kệ thế nào, còn sống mới là tốt nhất.”

Sở tướng quân bị tức đến ngã ngửa, nhìn hai mắt hắn phun hỏa. Hòa Linh đột nhiên nở nụ cười,“Khanh khách” không ngừng.

Sở tướng quân:“......”

Cũng không biết cười bao lâu, Hòa Linh rốt cuộc cười đủ, ngón tay nàng dùng nước làm mực, nhẹ nhàng viết lên trên bàn một chữ “Sở”, viết xong, còn thật sự nói:“Những gì cháu nói đều là thật sự nha, người cũng đừng tức giận. Người ngẫm lại mà xem nếu như người bị bệnh, Sở gia ai có thể làm chủ. Là người nóng vội luồn cúi thấy không rõ tình thế - đại bá phụ, háo sắc không biết xấu hổ - Nhị bá phụ hay vẫn là không quả quyết, bùn nhão không đỡ nổi tường - cha cháu? À còn có người không có tài hoa lại yêu mỹ nhân - tứ thúc, bọn họ ai có thể chống đỡ? Hẳn là không ai đi? Cho nên, người vẫn nên hảo hảo bảo dưỡng thân mình thật tốt. Về phần cháu, người có thể giết cháu, cũng có thể nhốt cháu, nhưng như vậy rồi sao? Tổ phụ, người cảm thấy, cháu sẽ để ý sao? Cháu đã trải qua cái chết một lần , hiện tại, ta sẽ không sợ, cũng không để cho người khác được như ý.”

Tạm dừng một chút, Hòa Linh nhìn chữ “Sở” kia, cười tủm tỉm: Cháu viết không sai đi? Một nét bút, luôn không viết được hai từ “Sở”, cháu tin tưởng hại cháu không phải là bá phụ, thúc thúc, hiện tại, cháu chỉ biết rằng, đại bá mẫu, nhị bá mẫu và tứ thẩm. Trong ba người, là ai làm .”

Lúc này Sở tướng quân sắc mặt thật ra đã dịu đi, hắn hỏi:“Cháu liền kết luận là một trong số đó?”

Hòa Linh cười lạnh:“Bọn họ căn bản không phải vì nhằm vào cha cháu, chính là nhằm vào cháu. Nhằm vào một tiểu chất nữ không có năng lực gì, đầu óc lại không lớn lắm, nhất định là bởi vì nữ nhân ghen tị, chỉ có bọn họ có thể làm , đúng không?”

Biểu tình của Sở tướng quân trong nháy mắt kinh ngạc, Hòa Linh rất nhanh bắt được, nàng mỉm cười:“Cháu nói đúng rồi.”

Sở tướng quân xoa mi tâm:“Trước kia, thực sự là cháu đã che giấu tốt lắm.”

Hòa Linh dùng ngón tay chỉ mình:“Cháu chỉ là một tiểu nữ hài a!”

Sở tướng quân tiếp tục vỗ bàn,“Tiểu nữ hài cũng chỉ là tiểu nữ hài, làm gì có tiểu nữ hài 12 tuổi nhà ai chọc tức tổ phụ! tiểu nữ hài nào tính kế như thế!” Cái bàn tiếp tục rạn nứt.

Hòa Linh xấu hổ cười:“Làm việc phải có lợi lộc một chút, như vậy nhân sinh mới phấn khích. Được rồi được rồi, tổ phụ, cháu không truy vấn là ai làm cũng không sao! Chuyện này, cháu coi như bị chó cắn một ngụm.”

Chuyển biến cực nhanh, quả thực làm cho Sở tướng quân xem thế là đủ rồi, hắn đỡ trán,“Hòa Linh , sao cháu lại trở thành như vậy ?”

Hòa Linh chớp mắt,“Tổ phụ, ngài đừng nóng giận , như vậy đối với thân thể thật sự không tốt !Cháu đã nói không truy cứu, quá rộng lượng đi? Xem cháu rộng lượng như vậy, hay là người đem mấy phân cửa hàng ở phố tây tặng cho cháu đi?”

Miệng Sở tướng quân méo xệch!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.