Quý Nữ Trở Về

Chương 20: Chương 20




Lục Hàn cười lạnh,“Ngay từ đầu nàng ấy đã không phải thật sự vì Sở Trí Tín. Nếu như thật sự có người tin rằng nàng vì muốn tốt cho Sở Trí Tín, ta đây chỉ có thể nói, Sở gia sắp xong đời. Điểm ấy mà cũng nhìn không ra, thật là một đám ngu xuẩn.”

Cao Chí Tân vò đầu, ách, hắn chính là người tin như vậy.

“Kia, kia vậy chuyện này?” Hắn không nhịn được xuống, vẫn hỏi tiếp. Lục Hàn đột nhiên nở nụ cười, không biết vì cái gì, hắn không muốn cùng người khác chia sẻ chuyện xưa về mèo nhỏ.

“Ta muốn yên tĩnh một chút.” Khoát tay, Lục Hàn cầm lấy kiếm, một mình xuất môn, Cao Chí Tân nhìn động tác của hắn, không hiểu ra sao. Sao đột nhiên nghĩ tới chuyện luyện kiếm chứ? Nói còn chưa nói xong mà! Nhưng hắn cũng chẳng có lá gan quấy nhiễu Lục Hàn. Con người này người cũng như tên, luôn có thái độ lạnh lùng. Trơ mắt nhìn Lục Hàn đi mất, hắn duỗi người, tuy rằng tò mò, nhưng mà mạng nhỏ vẫn quan trọng hơn.

Lục Hàn đi vào rừng trúc luyện kiếm, những lúc nhàn hạ vô sự hoặc là sự việc cần suy ngẫm thì hắn rất thích luyện kiếm, mà hiện tại, việc hắn suy nghĩ tới chính là sao mèo nhỏ lại trưởng thành như vậy, nếu như không phải ngẫu nhiên trốn ở cửa phòng nàng, hắn cũng không biết mèo nhỏ đã sớm đạt tới trình độ hai mặt.

Bề ngoài ôn nhu , lại có thể ngoan lệ nói ra lời nói giết chết người.

Nhìn nàng, hắn thật sự “kinh hỉ”, là do bị trúng độc đã hoàn toàn kích phát sức chiến đấu của nàng sao? Lục Hàn nghĩ có lẽ đúng là vậy.

Mèo nhỏ không phải vì Sở Trí Tín, vì Sở Trí Tín thì có ý nghĩa gì chứ, hắn là đích tôn, mèo nhỏ cũng chẳng có một tia tiện nghi, cho dù nàng có khôn khéo, cũng để đó thôi . Huống chi nàng mới chỉ là một tiểu cô nương thôi, một tiểu cô nương mười hai tuổi, hắn cũng không tin, tiểu cô nương thật sự tùy tiện làm loạn. Hắn càng thêm tin tưởng, nàng đang cố tình, nàng đang có mưu kế , không phải vì thanh danh của Sở Trí Tín.

“Tiểu cô nương thông minh như vậy, có điều gì ta không biết sao?”

“Ai ai, biểu ca, đệ vừa nói rồi, lúc ấy Tạ Du Vân cũng ở đó, hắn còn muốn mèo nhỏ nể mặt hắn, nhưng mèo nhỏ hoàn toàn không để ý! Ai u má ơi, đáng tiếc huynh không được thấy vẻ mặt đặc sắc của Tạ Du Vân kia, lúc trắng lúc xanh, thật dọa người a!” Cao Chí Tân chợt nhớ ra mình quên mất một sự kiện quan trọng, lại quay trở lại, khua môi múa mép

“Lần đầu tiên đệ thấy Tạ Du Vân bị người ta vứt hết mặt mũi, ha ha ha ha! Huynh nói xem, sao mèo nhỏ lại dũng cảm vậy chứ, nàng cũng không phải không biết Tạ Du Vân, là thật sự biết, nhưng cố tình không cho hắn mặt mũi. Ha ha ha!”

“Tạ Du Vân đã ở đó.” Lục Hàn nhướng mày, trầm tư một lát, hắn thu hồi kiếm,“Lần này Sở tướng quân có mời chúng ta tới phủ tham gia thọ yến của hắn không?”

Cao Chí Tân gật đầu:“Tất nhiên là mời , làm gì có chuyện không mời. Bất quá, những chuyện này, không phải huynh vẫn luôn không đi sao?”

“Chuẩn bị một phần lễ, ta sẽ đi chúc.”

Biểu tình trong trẻo nhưng lạnh lùng trên khuôn mặt của nam tử không có cái gì biến hóa, chỉ có mệnh lệnh lạnh nhạt, Cao Chí Tân thu hồi ý cười,“Đệ đã biết.”

......................................................................................................

“Sở Hòa Linh, ngươi đi ra cho ta, Sở Hòa Linh, ngươi......” Sáng sớm đã có người ở trước cửa rống như chó sủa, quả nhiên là khiến cho người ta ngủ cũng cảm thấy khó chịu lợi hại. Thêm một lần nữa sống lại, Hòa Linh phát hiện bản thân được chiều chuộng rất nhiều, vẫn còn có chứng bệnh khó rời giường .

Hòa Linh đứng dậy, mái tóc dài rớt xuống tán loạn, Xảo Nguyệt vội vàng tiến lên:“Tiểu thư, người đã tỉnh. Quấy nhiễu người nghỉ ngơi là lỗi của nô tỳ.”

Hòa Linh day huyệt Thái Dương,“Quấy nhiễu ta không phải là ngươi, hầu hạ ta đứng dậy.”

“Sở Hòa Linh, ngươi, cái đồ tiện nhân, ngươi dựa vào cái gì khi dễ đại ca, ngươi thật quá phận , đừng tưởng rằng...... A!” Hòa Tuyết đang mắng rất hăng, liền cảm giác giống như bị vật gì đó trực tiếp ném tới, ngay cả nàng ta đã né tránh, nhưng vẫn bị ném trúng người, nàng ta lập tức ngây dại.

Chờ nàng ta kịp phản ứng, chỉ thấy Hòa Linh một thân đỏ rực đứng ở bên cửa sổ, tóc dài bị gió thổi bay, quỷ dị nói không lên lời. Trong nháy mắt, nàng ta cảm thấy có chút chột dạ , bất quá cảm giác ấy qua đi rất nhanh , nàng ta phẫn nộ hỏi:“Ngươi dám ném ta, ngươi dám ném ta.”

Hòa Linh nhìn ra ngoài cửa sổ, không quan tâm nàng ta. Hòa Tuyết bị coi thường, quá tức giận, trực tiếp vọt vào, cực kì phẫn nộ thét lên:

“Ngươi, cái con tiện nhân này, ngươi dám đánh ta, đừng tưởng rằng ngươi......”

“Ba!” Một cái tát vang dội vang lên, trong phòng lập tức im lặng, Hòa Linh đánh Hòa Tuyết xong, dường như không có việc gì chuẩn bị thay quần áo. Hòa Tuyết chưa từng bị ai quá đánh, lập tức bị chọc giận,

“Ta giết ngươi, ta nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi, ngươi dám đánh ta, hôm qua ngươi khi dễ đại ca, ngươi còn cố ý ở trước mặt Tạ công tử mặt mày rạng rỡ, ngươi đúng là tiện nhân...... Ta phỉ nhổ vào nhan sắc của người.”

Hòa Linh nhịn không được cười khẽ,“Nguyên lai vẫn là do tư xuân nhưng mà ngươi thấy hắn tốt , ta chưa hẳn đã để ý. Tạ Du Vân - cái loại mặt hàng này, chính ngươi lưu lại thì tốt hơn. Ta đa tạ ngươi đó.”

Hòa Tuyết hổn hển,“Ngươi dám nói ta xuân, ngươi thật không biết xấu hổ , ngươi đừng tưởng rằng ta không biết tính toán của ngươi. Tạ công tử anh tuấn như vậy, làm gì có khả năng ngươi không thích hắn.”

“Hóa ra, cứ anh tuấn thì sẽ thích, vậy kinh thành này nhiều người anh tuấn như thế, hẳn là, lục muội muội đều thích họ.” Hòa Linh nhàn nhạt nói, quả nhiên là khiến Hòa Tuyết có tức giận cũng không được, nàng ta vừa khóc vừa kêu:“Ta mới không có, ta chỉ thích Tạ công tử!”

Hòa Linh ngoáy lỗ tai:“Tạ công tử à! Chậc chậc! Thật ra ta cảm thấy, nếu như thật sự thích, cũng phải thích Lục Hàn Lục công tử đi? Ngươi xem, Lục công tử bộ dạng tuấn lãng, điều kiện gia đình cũng rất tốt. So sánh với Tạ Du Vân, chỉ hơn chứ không kém .”

Hòa Tuyết phẫn nộ:“Ta mới không phải loại người dựa vào thế lực của người khác. Được rồi, ta nói ngươi sao lại không thích Tạ công tử, nguyên lai là ái mộ Lục công tử trước. Ngươi mới phải chiếu cố mình cho tốt, nhìn xem chính mình là cái loại mặt hàng gì, rõ là một con ma ốm, có quyền gì mà thích người ta. Sợ là ngươi xách giày cho người ta, người ta cũng không cần .”

Hòa Linh mỉm cười, khiêu khích,

“À, xách giày cũng không cần a! Ngươi mau đi tìm hắn đến đây, ngươi xem ta xách giày cho hắn, hắn dám không cần không. Ta tự nhận là, so với cái giá quần áo như ngươi ta còn tốt chán đi?”

Xảo Nguyệt cùng Xảo Âm ở một bên hầu hạ, thời thời khắc khắc đều hết sức cảnh giác, sợ lục tiểu thư vọt tới, dù sao, tiểu thư bọn họ thật đúng là mỗi câu nói đều có thể đam trúng chỗ đau của người khác.

Rốt cuộc là Hòa Tuyết tuổi còn nhỏ, lại nuông chiều từ nhỏ, thật sự là bị tức đến oa oa khóc lớn.

Nàng xông lên định đánh người, nhưng bị hai nha hoàn ngăn đón, cũng không thể tới gần Hòa Linh, Hòa Linh nhìn bộ dáng bệnh tâm thần của nàng ta, xoa cánh tay,“Sao ngươi lại giống như người điên phát bệnh vậy?.”

Tin tức Hòa Tuyết ở tam phòng nháo loạn rất nhanh truyền ra ngoài, không lâu sau lão phu nhân sai người đem Hòa Tuyết dẫn đi, chờ Hòa Linh thay xong quần áo trang điểm đàng hoàng, đã trôi qua nửa canh giờ, Xảo Nguyệt lo lắng:“Tiểu thư, thời gian đã trôi qua lâu như vậy, lục tiểu thư chắc chắn đã bố trí người, hơn nữa, người chậm chạp chưa đến, sợ là lão phu nhân đã mất hứng .”

Hòa Linh không cho là đúng,“Nếu như tổ mẫu thật sự là người đơn giản như vậy thì hậu viện này hiện tại không phải như bây giờ .”

Từ lần trước bị phạt, hòa Tuyết càng không biết xấu hổ, kiêu căng kỳ cục, lão phu nhân căn bản sẽ không hoàn toàn tin tưởng lời của nàng ta. Nàng chưa đi ngay, cũng bất quá là vì làm cho lão phu nhân từ nổi giận mà bình tĩnh trở lại. Bình tĩnh trở lại, với chuyện xảy ra từ lời nói của Hòa Tuyết, sẽ cảm thấy có vấn đề .

Sáng sớm, Hòa Linh phát giác thời điểm không đúng lắm, bất quá chuyện này không nên từ nàng mà nói, chính mình phải điều tra mới có thể càng thêm tin tưởng. Nghĩ đến đây, nàng nhéo nhéo khăn tay,“Các ngươi không tin tưởng ta sao? Lần này ta sẽ không bị phạt.”

Xảo Âm tuy rằng lo lắng, nhưng vẫn mỉm cười nói:“Chúng nô tỳ tất nhiên là tin tưởng tiểu thư .”

“Sở Hòa Tuyết cũng sẽ không chịu xử phạt gì lớn, phần lớn khiến cho tứ thẩm đóng cửa không được xuất môn vài ngày thôi

Ở trong mắt rất nhiều người, có thế coi là một loại trừng phạt, nhưng Hòa Linh lại cảm thấy không phải. Lại không thương gân động cốt gì, ai lại tính như thế chứ!

“Bất quá chúng ta cũng không chịu thiệt, tiểu thư còn đánh nàng ta một bạt tai mà!” Xảo Nguyệt cười.

Hòa Linh nhướng mày:“Đánh nàng? Ta có sao?”

Xảo Nguyệt ngẩn ra, lập tức nói:“Không có!”

“Thành thật tất sẽ bị phạt.” Hòa Linh nói.

Di? Hai cái nha hoàn thật ra không biết . Công phu nói chuyện của bọn họ đã không còn qua mắt được lão phu nhân, vừa bước vào đã thấy Hòa Tuyết quỳ gối ở đó khóc sướt mướt, mà bên người nàng , còn lại là những người khác. Định lật ngược tình thế ư, sợ là Hòa Linh lại đến trễ nhất !

Lão phu nhân đối xử với Hòa Linh quả nhiên điểm hảo cảm, từ chuyện tối hôm qua đến chuyện sáng nay có chút không hài lòng . Tuy rằng không hài lòng, bà vẫn thật bình tĩnh.

Hòa Linh vào cửa chủ động quỳ xuống.

Lão phu nhân dịu đi một chút mới nói:“Là con đánh Hòa Tuyết?”

Hòa Linh cũng không nói gì, trực tiếp xốc tay áo lên, mặt trên cánh tay có dấu vết hồng hồng ,“Cháu đánh muội ấy, muội ấy có chỗ nào bị thương. Muội ấy không đánh cháu, sao trên cánh tay cháu có dấu vết nửa canh giờ cũng chưa tiêu. Cháu vốn là muốn , làm cho dấu vết không còn mới lại đây, nếu muội ấy đã nói như vậy, cháu đây cũng không khách khí .”

Lúc Hòa Linh đánh Hòa Tuyết căn bản là không dùng lực, không có dấu vết không có nhân chứng, ngươi nói như thế nào. Mà chính nàng lại là người có thể chất yếu ớt, thật không uổng phí nàng tùy ý để Hòa Tuyết lôi kéo cánh tay mình.

Hòa Tuyết vừa thấy thế càng khóc lợi hại:“Ngươi nói dối, ngươi nói dối!”

Hòa Linh nâng cánh tay, làm cho mọi người nhìn rõ ràng cánh tay của mình:“Ngươi dám nói, không phải ngươi làm? Nhưng thật ra ta càng cảm thấy kì lạ, mới sáng sớm ngươi đã vọt tới phòng của ta nói này nọ. Đại ca cũng không trách ta , sao ngươi lại kích động, hơn nữa, ta không thích Tạ công tử cũng có gì sai sao! Ta tuổi còn nhỏ, sẽ không giống như ai đó chỉ hận không thể lập tức gả!”

Hòa Tuyết hô to,“Ngươi không thích Tạ công tử vì người ngươi thích là Lục Hàn.”

Nhất thời trong phòng yên tĩnh lại......

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.