Quý Nữ Trở Về

Chương 26: Chương 26




Sự tình Hòa Linh ngất xỉu là điều không ai muốn. Dù sao ngày mai cũng là sinh thần của Sở lão tướng quân, không ai muốn rước họa vào người. Trừ bỏ Hòa Linh, mọi người vẫn có cố kỵ , hơn nữa, hiện tại Sở thị mạc danh kỳ diệu đã nhận lỗi về mình, điểm ấy tuy rằng làm cho người ta cảm thấy kỳ quái, nhưng vẫn được nhiều người đồng tình.

Tuy nhiên,mọi người vẫn thắc mắc, vì cái gì trong lúc bất chợt thái độ của Sở thị đã quay ngoắt 180 độ?

Mỗi người đều suy không ra, chỉ có Hòa Linh lơ đễnh nằm trên giường ăn trái cây. Nàng biết chính mình sẽ không rơi vào trong nước, chỉ cần có Thôi Ngọc ở đây, sẽ không sẽ có vấn đề. Hơn nữa, Thôi tổng quản nhất định sẽ trở về gấp, ngày mai chính là ngày sinh của tổ phụ. Điểm ấy nàng thực tin tưởng, sự thật chứng minh, nàng không có tính sai bước nào.

Tuy rằng chuyện này đã được lão phu nhân cực lực đè ép xuống dưới, nghiêm lệnh bất luận kẻ nào cũng không được nhiều lời, nhưng Hòa Linh náo loạn hồ nước như vậy càng làm cho lão tướng quân tức giận là này không điều nữ nhi cùng ngoại tôn. Trong nhà, ngoài đại phòng, thật đúng là không có cái gì bớt lo , lão tướng quân vốn muốn tìm Hòa Linh nói chuyện, nhưng rất rõ ràng, Hòa Linh không dễ thỏa hiệp, ngươi muốn tìm nàng đàm phán, phỏng chừng sẽ không có kết quả gì.

Bởi vậy lão tướng quân đành từ bỏ chủ ý này, điều làm cho ông quan tâm là, nữ nhi saođột nhiên chuyển biến, mỗi người đều nhìn ra điểm bất hợp lý này. Bất quá hết thảy, cũng phải đợi qua sinh thần của mình thì mới có thể xử lý, ngày mai không ít quan lớn , nhỏ đã trình diện, mình mình biết là được .

“Lão gia. Đều đã chuẩn bị không sai biệt lắm , ngày mai ngài cứ việc yên tâm.” Thôi tổng quản đến bẩm báo.

Lão tướng quân gật đầu,“Đã dàn xếp tốt cho Thôi Ngọc chưa?”

“Đã tốt lắm, đa tạ ngài quan tâm.”

Lão tướng quân thở dài một tiếng, nói:“Thật ra ít nhiều cũng nhờ Thôi Ngọc, bằng không Linh nhi đã rời xuống hồ nước. Trong nhà này, không khi nào bớt lo , ngày mai hãy để Thôi Ngọc giúp đỡ chút.”

Thôi tổng quản đáp ứng, trở về tiếp tục chuẩn bị, hắn đã nhiều ngày không ở đây, lại vừa đúng sinh thần củalão tướng quân, trong phủ quả thực việc túi bụi.

“Thôi tổng quản, các thiếu gia từ thư đường đã trở lại.” Gã sai vặt vội vàng chạy tới bẩm báo, Thôi tổng quản sải bước hướng cửa đi đến......

Hòa Linh đang ở trong giai đoạn “tĩnh dưỡng”, nghe nói Trí Ninh đã trở lại muốn gặp nàng, suy nghĩ một chút nàng liền đápứng. Trí Ninh lần trước trở về chỉ ở lại một đêm thì phải trở lại thư đường ngay, thập phần vất vả.

“Tỷ tỷ!” Trí Ninh bước nhanh từ bên ngoài tiến vào, lo lắng không thôi.

Hòa Linh đang xem sổ sách, tùy tay đặt ở một bên,“Vừa trở về, sao đệ không nghỉ ngơi tốt một chút?”

Trí Ninh cười chân thành,“Đệ lo lắng cho tỷ tỷ. Đệ vừa nghe mẫu thân nói, tỷ tỷ buổi sáng suýt gặp chuyện? Biểu ca kia thật sự là hơi quá đáng, hắn......”

“Là tỷ cố ý đổ cho hắn .” Hòa Linh cơ hồ không muốn giấu diếm gì, tự tiếu phi tiếu nhìn Trí Ninh.

Trí Ninh không thể tin nhìn Hòa Linh, nửa ngày, ngập ngừng nói:“Tỷ tỷ, vì sao muốn làm như vậy?” Hắn vẫn cho là tỷ tỷ bị khi dễ, nhưng thật không ngờ, sự tình căn bản không phải như vậy. Hiện tại lại nhìn tỷ tỷ mình, giống như không nhận ra nàng.

Hòa Linh cười lạnh:“Không vì cái gì cả! Xem một kẻ chán ghét khua môi múa mép có gì hay sao?”

Trí Ninh trầm mặc một chút rồi mới nói:“Tỷ tỷ, tỷ thay đổi rồi”

Hòa Linh nhướng mày, thay đổi sao? Không thay đổi thì có thể sống yên sao. Nàng nghiêng chén trà rớt vài giọt nước, Hòa Linh thấm nước viết lên bàn mấy chữ, Trí Ninh nhìn theo, Hòa Linh viết: Nhân sinh.

Trí Ninh khó hiểu:“Tỷ tỷ.”

Hòa Linh cũng không muốn Trí Ninh hiểu hết, nàng lạnh nhạt nói:“Kỳ thật nhân sinh chính là như vậy mà thôi. Chính mình cao hứng còn quản người khác làm gì, được rồi, đệ cũng trở về đi. Ngày mai là sinh thần của tổ phụ,nên nghỉ ngơi một chút, hẳn ngày mai có không ít người đến.”

Trí Ninh chưa kịp tiêu hóa hết lời nói của Hòa Linh, hắn cũng lo lắng Hòa Linh suy nghĩ quá mức, đành đứng dậy,“Tỷ tỷ nghỉ ngơi tốt.”

Trí Ninh đi ra ngoài, Hòa Linh lẳng lặng ngồi ở trước bàn đọc sách, cũng không biết trải qua bao lâu, nàng nói:“Đã đến đây còn muốn trốn tránh làm gì. Xem ra, Sở gia chúng ta thật sự nên chỉnh đốn một phen . Có thể để cho người ta tùy tùy tiện tiện ra vào như vậy. Chẳng lẽ, ngươi thật sự thích ta rồi à.”

Lục Hàn ngồi ở trong phòng, cũng không né tránh, chỉ sờ soạng giấu chiếc hộp lễ vật,“Ngươi không tin ta thế sao?”

Hòa Linh bĩu môi,“Ta tin chứ, lần đầu tiên ngươi tới là do nhầm lẫn, nhưng mà một lần, hai lần rồi ba lần, sự xuất hiện của ngươi hẳn không phải là ngẫu nhiên đi? Điều duy nhất ta có thể nghĩ đến , cũng chỉ có ngươi xem ta xinh đẹp như hoa nên động tâm tư.” Hòa Linh nói một mạch, không ngẩng đầu, chỉ mang theo ý cười,“Kế tiếp, ta muốn tắm rửa , ngươi còn muốn tiếp tục xem sao? bất quá xem cũng không có quan hệ, dù sao ngươi xem xong sẽ chết . Xem ta......” Hòa Linh tạm dừng một chút, thản nhiên nói:“Xem ta sẽ giết chết, sẽ giết ngươi nha!”

Mặc kệ Sở Hòa Linh làm cái gì, hắn đều cảm thấy có gì đó không bình thường . Tất cả mọi thứ liên quan đến nàng đều không bình thường mới là bình thường. Nhưng mỗi lần gặp nàng, hắn luôn bị bắt đuwọc điểm mấu chốt.

“Ta tin, ngươi hiện tại không có năng lực giết ta, nếu như có, ngươi sẽ ngoan ngoãn ngồi ở chỗ kia sao? Sở Hòa Linh, làm người không thể quá tự tin .”

“Ta biết, cho nên ta mới nói chuyện với ngươi. Bất quá, ngươi lần đầu tiên đến ta không có biện pháp, lần thứ hai lần thứ ba cũng không có, nói không chừng lần thứ tư lần thứ năm thì có. Chỉ cần ngươi khống chế không được chính mình muốn tới, như vậy tất nhiên sẽ bị giết lúc nào không hay.” Hòa Linh cười tủm tỉm đứng dậy,“Ta muốn gọi người đến!”

“Ba.” Một cái hộp cứ như vậy rơi xuống trên bàn, phát ra tiếng vang lạch cạch.

Hòa Linh xem xét cái hộp nhỏ tinh xảo, tựa tiếu phi tiếu,“Này....sẽ không là tặng cho ta đi?”

Lục Hàn biểu tình khó hiểu, hắn trầm ngâm một chút, nói:“Trượt tay!”

Hòa Linh nhẹ nhàng cầm lấy hộp, cũng không vội mở ra, chính là nhìn từ trên xuống dưới, bộ dáng tò mò, xem đủ, nàng đem hộp thả lại trên bàn, ngón trỏ điểm nhẹ,“Không nghĩ tới là do tay ngươi trượt”

“Nếu rớt, sẽ không nhận lại!”

Động tác gõ ngón tay của Hòa Linh rốt cuộc dừng lại, nàng khanh khách nở nụ cười, cười đủ mới bình tĩnh nói:“Ta không tùy tiện nhận của người khác thứ gì đó.” Đứng dậy mở ra cửa sổ, Hòa Linh không do dự ném chiếc hộp ra ngoài cửa sổ.

Thần sắc Lục Hàn khẽ biến, thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng đứng lên,“Sở Hòa Linh!” Trong thanh âm cơ hồ nén giận.

“Nếu muốn đưa ta lễ vật, ta thích quang minh chính đại hơn.” Nói xong, nàng liền bỏ ra ngoài.

Xảo Âm thấy Hòa Linh ra cửa liền tiến lên hỏi:“Sao tiểu thư lại ra ngoài này ? Nô tỳ thấy phía tây có mây đen , sợ là trời sắp mưa.”

Hòa Linh nói:“Đi tắm.”

Xảo Âm đápứng.

Từ khi Hòa Linh trở về nhà, đã không thường xuyên có người đến thăm. Nói đến cũng kỳ quái, sau lần tỉnh lại, nàng đặc biệt không thích có người tới gần nàng, nếu như trong phòng có người khác, nàng rất nhanh có cảm giác. Cái loại cảm giác này là vô cùng chán ghét.

“Động tác thật là nhanh!” Hòa Linh thì thào.

“Tiểu thư nói cái gì?”

Hòa Linh lắc đầu,“Không có gì!”

Hòa Linh ngâm mình sâu trong nước, những cánh hoa hồng nổi lềnh bềnh , nàng vừa nghịch nước vừa khẽ nở nụ cười......

Mà cùng lúc đó, Lục Hàn rốt cuộc từ trong bụi hoa tìm được hộp gấm rồi, hắn nắm chặt hộp gấm hồi lâu, ánh ắmt sáng rỡ, tựa tiếu phi tiếu,“Ngươi cho là ta...... Không dám sao!”

................................................................................................

Đêm khuya.

Gió lớn gào thét, cùng với mưa to là tiếng sấm rền rĩ, Tạ Du Vân không ngừng trằn trọc trong cơn ác mộng không thể tự thoát ra được......

Lúc này, Tạ Du Vân một thân hồng y đứng ở trong phòng, tùy ý để mọi người đi tới đi lui, hắn lại chỉ lẳng lặng.

“Cẩn Chi, hôm nay là ngày vui của huynh, sao nhìn mặt huynh một nụ cười cũng không có a.” Vài người bạn hữu của hắn mỉm cười nói.

Tạ Du Vân chỉ cầm ngọc bội trên tay, không nói lời nào.

“Sao con vẫn còn cầm ngọc bội, nương biết con nghĩ tới Uyển Oánh, nhưng Uyển Oánh đã chết, cuối cùng con vẫn phải thú một nương tử . Con bé ma ốm của Sở gia kia tuy rằng so với con thì kém hơn, nhưng phụ thân con nói, nàng thông minh lanh lợi có thể phụ tá con. Con trai à, con mau cưới đi. Cùng lắm thì đến lúc đó nạp mấy phòng tiểu thiếp, con xem có được không? Đứa nhỏ ai cũng có thể sinh, dù sao nhìn bộ dáng của con bé kia chắc cũng sống không quá vài năm nữa. Con yên tâm, nương tuyệt đối sẽ không bạc đãi con......”

Đám hỉ đang nhốn nháo, mọi người đông đủ đột nhiên biến thành chỉ còn Tạ phu nhân. Bà lôi kéo tay hắn, lời nói thấm thía.

Hắn dùng sức rút tay về, lại tỉnh không được......

Hình ảnh biến đổi, không biết vì sao, tất cả mọi người đều biến mất, Sở Hòa Linh mặc chiếc váy đỏ rực, bộ dáng tiều tụy, gương mặt đẫm nước mắt, nhưng ánh mắt lại kiên định,“Tạ Du Vân, Sở Hòa Linh ta từ hôm nay trở đi cùng Tạ gia các ngươi không đội trời chung.”

......

Tiếng vó ngựa không ngừng, Tạ Du Vân ngồi trên lưng ngựa, tùy ý để mưa rơi trên người...... Phía sau hắn, tiếng vó ngựa rốt cuộc dừng lại, hắn kéo chặt dây cương, chỉ ngơ ngác nhìn tấm bảng trên cao “Sở phủ”.

Tạ Du Vân không biết vì sao, đột nhiên hắn cảm thấy khổ sở đến mức thở không nổi, hắn trằn trọc, muốn từ trong mộng tỉnh lại, nhưng làm thế nào cũng không được.

Một thân áo trắng tang thương đứng ở trước bia mộ, hắn chạm vào những nét chữ trên tấm bia, giống nhau bị rút hết khí lực, rốt cuộc ngã vào biên cạnh mộ,“Sở Hòa Linh, nhất ngữ thành sấm!”

“A......” Tạ Du Vân bừng tỉnh, hắn thở dốc thật sâu,“Sở Hòa Linh......”

**Nhất ngữ thành sấm: “sấm” là lời tiên đoán mang ý ‘hung’, không lành. Cả câu ý kiểu ‘mồm quạ đen, mở miệng nói chuyện đen đủi ai ngờ thật sự xảy ra’.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.