Editor: Diệp Dã
Sáng sớm, Hòa Linh đã tỉnh dậy. Nàng cũng không gọi nha hoàn vào mà tự mặc thêm áo choàng rồi mở cửa sổ để ánh mặt trời ấm áp chiếu lên trên người. Hòa Linh dang hai tay, nhắm mắt lại đón ánh dương buổi sớm.
Xảo Âm vừa bước vào phòng nhìn thấy cảnh tượng này giống như tiểu thư sắp biến thành nàng tiên.
Phát hiện có người vào cửa, Hòa Linh cũng không ngạc nhiên, nàng buông cánh tay, quay đầu lại cười,
“Hầu hạ ta rửa mặt, chải đầu rồi thay quần áo.”
Xảo Âm nhanh nhẹn hầu hạ nàng thỏa đáng. Khi Hòa Linh nhìn nữ tử trong gương, nàng mỉm cười:“Chúng ta đi thôi!” Tổ mẫu Vương thị của nàng ở trong một sân viện gọi là An Đức viện, ý tứ muốn một đời bình an mạnh khỏe, nhưng khi Hòa Linh đến thăm thật ra cũng không đúng lắm. Nếu như thật sự bình an mạnh khỏe, Sở gia vì sao càng ngày càng suy bại? Nghĩ đến đủ chuyện trước kia, Hòa Linh cảm thấy dù nàng có cố gắng tự an ủi bản thân cũng chỉ là vô dụng.
Hòa Linh đến không tính là sớm, mặc dù nói là nàng sinh bệnh nhưng bề ngoài vẫn phải có quy củ. Hòa Linh không muốn bắt buộc chính mình phải đến từ sáng sớm nên khi nàng đến An Đức viện đã có chút muộn. Trong An Đức viện rất đông người, Hòa Linh nhu thuận cúi đầu,“Cháu gái thỉnh an tổ mẫu, tổ mẫu vạn an!”
“Đứng lên đi, thân thể đã khỏe hơn chưa?” Tầm mắt lão phu nhân hơi nheo lại, đánh giá Hòa Linh. Hôm nay, Hòa Linh mặc một thân váy áo xanh ngọc bích, sắc mặt có chút tái nhợt, nhưng có lẽ là vì cố ý che giấu, điểm một ít bột phấn, nhìn qua thấy hồng nhuận kì thực làm cho người ta càng thêm cảm giác ốm yếu.
Hòa Linh nhợt nhạt cười, nhu thuận nói:“Buổi sáng cháu gái đã uống thuốc, đa tạ tổ mẫu quan tâm.” Cũng không trực tiếp trả lời khỏe hay không khỏe.
Lão phu nhân thực khôn khéo, cũng không tiếp tục hỏi nhiều, chỉ nói:“Uống thuốc nhiều thì thân thể mới mau khỏi bệnh. Mau ngồi xuống cạnh mẫu thân cháu đi.”
Hòa Linh nghe lời, lão phu nhân gật đầu vừa lòng.
Hòa Linh vừa ngồi vào chỗ của mình, chợt thấy ngồi đối diện nàng là tiểu muội ở tứ phòng tên Hòa Tuyết đang cúi đầu nở nụ cười. Hòa Tuyết năm nay 10 tuổi, so với Hòa Linh còn nhỏ hơn hai tuổi, nàng hồn nhiên vô tư nói:“Bình thường ngũ tỷ tỷ luôn là người đến đây sớm nhất, muội sao có thể so sánh bằng, lần này cuối cùng cũng có cơ hội thấy ngũ tỷ tỷ là người đến cuối cùng rồi.” Nói xong còn nghịch ngợm nháy mắt. Tuy rằng nói năng có chút không hiểu chuyện, nhưng cũng khiến mọi người cười ầm.
Hòa Linh cũng cười theo, trêu ghẹo nói:“Ngũ tỷ tỷ cũng muốn là người đến đầu tiên nha mà thân thể lại không cho phép. Nhưng thật không ngờ, trời xui đất khiến làm cho muội muội cao hứng , ta là tỷ tỷ tốt, vì muội muội vui vẻ, về sau nhất định tỷ tỷ sẽ đến muộn nhất. Chỉ là hy vọng, tổ mẫu cùng các vị bá mẫu, thẩm thẩm không cần chê cười Hòa Linh.”
Hòa Linh thật sự nghiêm túc nói. Hòa Tuyết cắn môi,
“Chứ không phải tỷ tỷ lười biếng nên mới đến muộn sao?”
Hòa Linh kinh ngạc nhìn nàng, vẫn mỉm cười ngọt ngào như trước:“Vừa rồi muội cũng nói, mọi ngày ta là người đến sớm nhất. Đã nhiều năm như vậy, có lười biếng thì ta đã sớm lười biếng rồi. Muội muội nói vậy là không tốt đâu, người không biết nghe muội muội nói như vậy, còn tưởng rằng muội muội không thích ta, cố ý nhằm vào ta!”
Hòa Tuyết nắm chặt khăn trong tay, cắn cắn môi, đang muốn nói cái gì nữa, lại bị mẫu thân Điền thị bên cạnh giữ tay lại, Điền thị ngồi trong đám phu nhân dịu dàng, nàng ôn nhu nói:“Tuyết nhi vẫn là đứa trẻ, nói chuyện có chút thẳng thắn. Nàng rất thích Linh nhi, Linh nhi cũng không thể hiểu lầm muội muội ngươi được. Nàng nha, cả ngày cứ lén nhắc tới, hy vọng Linh nhi đến sớm, giờ gặp mặt lại đấu khẩu, đứa nhỏ này a, chúng ta cũng đừng so đo.”
Điền thị nhẹ nhàng bâng quơ đã đem đề tài chuyển sang hướng khác, cũng làm nhạt đi câu nói không thích hợp của Hòa Tuyết. Hòa Linh nhìn vào mắt Điền thị, cười tủm tỉm:“Ta tất nhiên là biết, bất quá chỉ đùa giỡn thôi. Tổ mẫu hẳn là cũng biết?” Hòa Linh xoay người, khé cười.
Lão phu nhân Vương thị không nghĩ Hòa Linh đột nhiên nói như vậy, chẳng qua bà cũng không phải là người bình thường, không biểu hiện kinh ngạc, chỉ gật đầu:“Mấy cô nương nhà ta đều là người tốt.” Nói xong, đề tài lại chuyển,“Đều là người một nhà đùa giỡn nhau thì thôi, nhưng ra ngoài chớ có như thế, người ngoài không biết, lại cho là mấy phòng tiểu thư ở Sở phủ không hợp nhau. Nếu truyền ra lời nói như vậy, chỉ có nước làm trò cười cho thiên hạ .”
Hòa Linh hơi hơi rũ mắt, rồi lập tức ngẩng đầu, tươi cười xán lạn,“Đương nhiên rồi ạ! Lục muội muội tốt như vậy, cháu trân trọng nàng còn không kịp đâu! Đúng không?”
Hòa Tuyết lúc này cũng hiểu được, miễn cưỡng tươi cười chống đỡ, đã không còn vẻ hồn nhiên vô tư như trước,“Tỷ tỷ nói đúng.”
“Cái này đúng rồi!” Lão phu nhân hướng ánh mắt tán thưởng về phía Hòa Tuyết, Hòa Tuyết cảm nhận được, hơi hơi ưỡn ngực, thật đắc ý liếc Hòa Linh một cái.
Hòa Linh cũng không có biểu tình đặc biệt gì, vẫn nhu thuận, tươi cười không chê vào đâu được. Mặc dù trên mặt như thế, nhưng trong lòng Hòa Linh lại cười lạnh, chỉ là tiểu nha đầu 10 tuổi thôi, có ngực sao, rất giỏi, quả nhiên là làm trò cười cho thiên hạ!
Cùng lão phu nhân nói chuyện trong chốc lát, rốt cuộc vì tuổi cao, lão phu nhân rất nhanh cảm thấy có vài phần mệt mỏi liền cho mọi người rời đi.
Lan thị va Hòa Linh cùng ra ngoài, thấy trán nàng chảy mồ hôi bèn lấy ra khăn tay lau cho nàng, lại dặn dò Xảo Âm bên người
“Thân thể tiểu thư yếu, làm gì cũng lưu ý một chút.”
Xảo Âm thưa vâng .
“Ngũ muội muội, hôm qua chúng ta muốn qua thăm muội mà muội khi đó thân thể suy yếu, không muốn để muội nhọc lòng tiếp đón chúng ta nên không dám đi nữa. Hôm nay nhìn muội như vậy, hình như tốt hơn rất nhiều, không bằng mọi người cùng nhau ngồi một chút đi?” Một giọng nữ thanh thúy vang lên.
Hòa Linh nhìn qua, mở miệng là tiểu thư chi thứ hai - Hòa Chân, nàng thuộc dòng thứ, bởi vì tuổi tác gần mình nên quan hệ với Hòa Linh vô cùng tốt. Nếu như không nhờ chuyện tình sau này, nàng còn nghĩ tỷ tỷ đó là thật tâm đối tốt với nàng. Về sau mọi chuyện sáng tỏ, Tứ tỷ tỷ này là cỡ nào bỉ ổi, cũng là căm hận nàng đến mức nào. Mà hiện tại, hành động của nàng ta không sai biệt lắm.
Nàng mỉm cười ngọt ngào:“Nhưng mà, bây giờ muội còn có chút việc!”
Nụ cười trên mặt Hòa Chân cứng lại, nàng không ngờ bị cự tuyệt rõ ràng như vậy.
Lan thị bèn hoà giải,
“ Quần áo của Linh nhi quá mộc mạc. Ta mới mời ti y phường tới đây, sắm thêm cho nàng vài bộ quần áo mới. Bây giờ phải lập tức đi, sợ là nàng không thể tiếp đón các ngươi.”
Tâm tình của Hòa Chân mới hòa hoãn một chút, nàng giống như tò mò hỏi:“Nhưng là hiện tại chưa đến ngày làm quần áo mới a!”
Nhị phu nhân Phương thị a dua theo:“Tất nhiên là chưa tới ngày làm quần áo mới, tam bá mẫu con hẳn phải bỏ tiền riêng ra rồi. Tam bá mẫu con ấy à hiểu rõ nhất là Linh nhi”
Trong mắt Hòa Chân lóe lên một chút ghen tị, bất quá qua đi rất nhanh , nàng sáng tỏ,“Vậy Linh nhi, muội cứ về nghỉ ngơi thật tốt rồi chọn quần áo, hiện tại thân thể muội nên nghỉ ngơi nhiều mới phải.”
Hòa Linh cúi đầu phe phẩy mái tóc của mình rồi gật đầu.
Mấy phòng rời đi, Lan thị cao thấp đánh giá Hòa Linh, hỏi:“Con với Tứ tỷ tỷ sao thế? Nhìn con có điểm kỳ quái a!”
Hòa Linh ngẩng đầu, khó hiểu:“Không có chuyện gì đâu ạ! Ngày thường con xã giao với các nàng, hiện tại không muốn nữa, chỉ như vậy thôi.” Cũng không nói thêm điều gì nữa, Hòa Linh đi lên phía trước. Lan thị chần chờ một chút rồi đuổi theo.
Ti y phường là cửa hàng nổi danh ở Vĩnh An thành, bình thường đều được các vị phu nhân, tiểu thư lựa chọn, nên rất đông khách. Các nàng đến cửa nhiều lần thì không tiện, bởi vậy phần lớn đều sai người mời Ti y phường đến.
Dân gian có tục ngữ, không đến kinh thành không biết quan lại, không đến Giang Nam không biết thiếu tiền. Nói rằng trong kinh quan viên rất nhiều, lại toàn quan to hiển quý tụ tập một chỗ, rồi đại tướng quân, ở kinh thành cũng coi như là mấy nhân vật khó lường. Mà không đến Giang Nam không biết tiền thiếu, đó là chứng minh cho Giang Nam giàu có và đông đúc. Tam phòng Lan thị, đúng là chi nữ của phú thương ở giang Nam. Tuy rằng địa vị thương nhân trong xã hội luôn thấp, nhưng phụ thân Lan thị là ân nhân cứu mạng của Sở lão tướng quân, mà lúc Lan thị thành thân, đồ cưới lại là mấy con phố bán quần áo.Bởi vậy người người ở Vĩnh An đều biết, tam phòng của tướng quân phủ ra tay rất hào phóng .
Ti y phường từ sáng sớm đã sắp xếp thoả đáng Lương bà tử tới đây, gặp phu nhân và tiểu thư đến, bà vội vàng tiến lên, mặt mày tươi cười,“Tam phu nhân, ngũ tiểu thư mạnh khỏe. Sáng sớm nay chợt nghe tiếng chim khách ở mái hiên kêu, ta còn thắc mắc có chuyện vui gì không ngờ là gặp tam phu nhân cùng ngũ tiểu thư. Gặp người cao quý như thế này còn không phải là hỷ sự sao!”
Tam phu nhân mỉm cười,“Chim khách vui mừng còn không khéo miệng bằng ngươi.” Chẳng có ai không thích nghe lời hay, nghe khẩu khí liền biết tâm tình phu nhân không tệ“Thời tiết ấm lên, ngũ tiểu thư phải làm thêm mấy bộ quần áo, hiện nay trong kinh lưu hành kiểu dáng, màu sắc gì, ngươi nói với tiểu thư đi.”
Lương bà tử vốn là người làm ăn, tự nhiên rất tinh tường, bà cười:“Mỗi lần nhìn thấy ngũ tiểu thư, ta đều cảm thấy, chính mình gặp được tiểu thần tiên vậy. Các tiểu thư ở phủ tướng quân ta ai cũng thật xuất sắc. Ngũ tiểu thư, người mau xem xem ta mang tới mấy chất vải vóc. Ngũ tiểu thư vốn chỉ thích màu sắc thanh nhã, ta mới mang nhiều thêm vài tấm. Bất quá phu nhân nói cũng có lí, tiểu thư muốn thay đổi. Ta cũng chọn một số tấm màu sắc rực rỡ hơn.”
Lương bà tử dẫn Hòa Linh tới bên cạnh bàn, tuy rằng bà ta nói không mang đi nhiều nhưng là Hòa Linh xem qua cũng chừng hai, ba mươi loại.
“Năm nay đang lưu hành một số màu sắc như màu xanh có xanh biếc, xanh tươi, xanh lục, xanh ngọc bích. Màu vàng có vàng sẫm, vàng nhạt, vàng ươm, còn màu đỏ tươi tắn hơn một chút, các thế gia vọng tộc lựa chọn cũng nhiều là màu vỏ quýt, màu hồng phấn. Tiểu thư người xem.” Lương bà tử tiếp tục: “ Mấy tấm này đều không tệ , nếu như tiểu thư thích thanh nhã, thật ra có thể chọn vài màu sắc tươi sáng xen kẽ. Như vậy đã xinh đẹp rồi, lại có một phen thanh lệ, lịch sự, tao nhã. Đương nhiên, tiểu thư đã đẹp, mặc kệ mặc cái gì, vậy cũng là người cực kì mỹ lệ”
Hòa Linh mỉm cười:“Ngươi không cần giới thiệu , ta chỉ lựa chọn màu đỏ.”
Lương bà tử sửng sốt một chút, lập tức cười:“Màu đỏ cũng tốt. Người xem......”
Không đợi nói xong, Hòa Linh dùng ngón tay ngọc chỉ:“Đỏ thẫm, hồng nhạt, đỏ lựu tất cả làm áo choàng.”
Lương bà tử lại sửng sốt một chút, vội vàng trả lời:“Vâng!”
Hòa Linh dùng ngón trỏ chạm vào chất vải, hơi hơi nâng cằm, bộ dáng nhi xinh đẹp:“ Chính ta sẽ may. Kiểu dáng gì lưu hành, không cần nói với ta .”
Đây đúng là lần đầu tiên Lương bà tử gặp phải người chọn vải kiểu này, cơ bản toàn là màu đỏ, nhịn không được nói:“Ngũ tiểu thư chọn đều là màu đỏ, nhưng là phải......”
Không đợi bà ta nói hết câu, Hòa Linh nở nụ cười:“Chẳng lẽ, ta nói không rõ ràng sao?” khuôn mặt tươi cười chân thành.
Lương bà tử xấu hổ:“Rõ ràng, tất nhiên là rõ ràng .”
Hòa Linh nghiêng đầu,“Vậy được rồi.” Nàng còn khẳng định:“Tất cả đều phải là màu đỏ, chỉ cần màu đỏ.”