Hòa Tuyết tuy rằng lỗ mãng nhưng cũng không ngốc, nàng ta lập tức liền hiểu ra mình rơi vào bẫy của Hòa Linh, oán hận trừng mắt nhìn Hòa Linh một cái, nàng ta ủy khuất nói:“Cha, là Hòa Linh khi dễ con!”
Người tới đúng là tam lão gia Sở Phi cùng Tứ lão gia Sở Phong, cũng là phụ thân của Hòa Linh và Hòa Tuyết mà người vừa mới lên tiếng là Sở Phong. Sở Phong nổi giận đùng đùng nhìn Hòa Tuyết, áp chế cơn tức, bình tĩnh nói:“Linh nhi khi dễ con? Nha đầu kia, con còn trợn mắt nói dối, con nghĩ rằng ta không phát hiện ra sao? Con đẩy ngã Linh nhi, Linh nhi thân mình yếu ớt, bệnh nặng chưa khỏi hẳn, con lại nhẫn tâm như thế. Con quả nhiên làm cho ta thất vọng.”
Lúc này Hòa Linh đã được Xảo Âm giúp đỡ đứng lên, nàng thở dốc ngồi vào ghế, lẳng lặng nhìn mấy người. Sở Phi quét mắt, liếc Hòa Linh, Hòa Linh liền sáng tỏ, hắn đang hy vọng mình tha thứ cho hành động của Hòa Tuyết . Nguyên bản nàng vẫn luôn cảm thấy phụ thân là người thiện lương, cũng nguyện ý nghe theo lời của phụ thân, nhưng bây giờ không giống vậy, trong nhà này không có bất luận kẻ nào có thể khiến nàng dao động .
“Tứ thúc.” Thanh âm nho nhỏ của Hòa Linh cất lên.
Sở Phong:“Linh nhi cảm thấy thế nào, có cần tìm đại phu không?”
Hòa Linh gật đầu, nàng thở dốc rất dồn dập,“Đại, đại phu......” Lời còn chưa dứt, trực tiếp ngất đi......
Hòa Linh ngất, Hòa Tuyết cũng choáng váng, nàng ta vạn vạn không thể ngờ được, chỉ đẩy nhẹ một cái mà Hòa Linh đã như sắp mất mạng. Tướng quân phủ cũng không phải nơi không có quy củ, nàng ta vội vàng thanh minh,“Không phải con, không phải con sai, là nàng khiêu khích con trước. Phụ thân, người phải tin tưởng con!”
Lúc này mọi người không còn để ý đến Hòa Tuyết, lập tức chạy đi tìm đại phu, Từ đại phu là đại phu của tướng quân phủ, mọi bệnh tinhg đều do hắn chẩn trị. Từ đại phu bước chân vội vàng, chỉ cảm khái này ngũ tiểu thư này đẹp như thiên tiên đáng tiếc mệnh không tốt, đúng vậy, bộ dạng đẹp thì có ích lợi gì, chính vì quá xinh đẹp mới khiến nàng trở thành cái đinh trong mắt người khác. Thu lại hàn ý trong mắt, Từ đại phu gia tăng bước chân.
Lúc này Hòa Linh đang nằm ở trên giường, sợi tóc hơi hỗn độn, khuôn mặt nhỏ nhắn, tinh xảo nhưng tái nhợt kỳ cục, hai má không thấy một tia huyết sắc, mồ hôi từng giọt chảy xuống, quả nhiên là người có bệnh nặng.
Từ đại phu bắt mạch chẩn trị, sau nửa ngày mới nhíu mi nói:“Ngũ tiểu thư sợ là có thương tích. Lúc trước ta đã nói qua, ngũ tiểu thư thân thể suy yếu, độc tố chưa loại bỏ được toàn bộ, tuyệt đối không thể để có một chút thương tích. Ngẫm ra, lần này lại phải tĩnh dưỡng mười ngày nửa tháng .”
Có Từ đại phu chẩn đoán, Sở Phong lại hung hăng trừng mắt nhìn Hòa Tuyết.
“Ta sẽ kê một ít thuốc, phối hợp các vị thuốc với nhau, sắc thành nước thuốc mà uống .” Từ đại phu dặn dò. Lan thị tới sau vội vàng đáp ứng.
Từ đại phu cũng không ở lâu, chẩn đoán xong là rời đi. Sở Phong áy náy nói:“Tam ca, đều do Hòa Tuyết không hiểu chuyện, hôm nay hại Hòa Linh như vậy, muốn đánh muốn phạt, đều theo Tam ca định đoạt .”
Sở Phi trong lòng cũng rất căm tức, bất quá vẫn nói:“Hòa Tuyết tuổi còn nhỏ, bỏ qua cho đứa nhỏ đi .”
“Lục tiểu thư rõ ràng là cố ý .” Xảo Âm đột nhiên khóc nức nở,
“Nô tỳ đã nói tiểu thư không thoải mái cần nghỉ ngơi, nhưng lục tiểu thư căn bản không nghe, tát nô tỳ một cái rồi cứ thế vọt vào. Còn chỉ trích tiểu thư nhà ta may quần áo một mình, tiểu thư nhà ta nói là có người cố ý châm ngòi, lục tiểu thư không chỉ không tin, vẫn động thủ với tiểu thư nhà ta. Lục tiểu thư rõ ràng biết tiểu thư nhà ta thân thể không tốt còn nảy sinh ác độc đánh người, đó chính là cố ý .” Xảo Âm vì khóc lóc nên nói năng lộn xộn, bùm một tiếng quỳ xuống,“Lão gia, cầu ngài làm chủ cho tiểu thư. Tiểu thư hiện tại hôn mê, thật sự đều là do lục tiểu thư làm hại , thân làm nô tỳ phải bảo vệ chủ từ. Cho dù người muốn xử phạt nô tỳ, nô tỳ cũng nhất định phải nói ra.”
Xảo Âm khóc thật lợi hại, không hề có chút gượng gạo, Hòa Tuyết tức giận run run mắng “Tiện tì”.
Nét mặt Sở Phong càng khó coi, bình thường hắn cũng nuông chiều Hòa Tuyết, nhưng nuông chiều là nuông chiều, giờ hại người như vậy còn không trừng phạt sẽ làm trò cười cho thiên hạ. Tuy rằng phụ thân mẫu thân vẫn chưa ở đây, nhưng hắn cũng hiểu, chuyện này rốt cuộc bọn họ không tránh được. Hắn vốn nghĩ đem chuyện này giao cho Tam ca xử lý, Tam ca ngại mặt mũi tự nhiên sẽ không trừng phạt Hòa Tuyết, nhưng hiện giờ thật ra không thể. Nếu như còn kiên trì muốn Tam ca làm chủ, sẽ chỉ khiến người khác nghĩ là hắn cố ý.
“Đỡ lục tiểu thư trở về, cấm túc nửa tháng. Linh nhi khỏe lên, nàng mới được phép ra ngoài.”
Hòa Tuyết lập tức khóc:“Con không, con mới không cần, đều do lỗi của Hòa Linh, dựa vào cái gì phạt con.” Nàng nhìn về phía giường, chỉ thấy Hòa Linh mở to mắt cười tủm tỉm nhìn mình, nàng ta nhất thời hô to,“Nàng giả vờ , nàng đang giả vờ a! Mọi người xem! Linh tỷ đã tỉnh rồi!”
Hai huynh đệ Sở gia nhìn qua, sao có thể là giả vờ được, Hòa Linh đang nằm trầm mặc ở đó, lông mày thanh tú nhíu lại dường như nằm mơ thấy ác mộng.
Sở Phong tức giận:“Con còn dám nói xạo. Quả nhiên là không thể dạy dỗ!” Sở Phong ôm quyền,“Tam ca, thật sự thật có lỗi, gây thêm phiền toái cho mọi người, đệ sẽ đem nó trở về. Nha đầu này đã bị bọn đệ dạy hư rồi.”
Sở Phi lắc đầu:“Người một nhà không cần khách khí.”
Sở Phong mang theo Hòa Tuyết rời đi, trong viện vẫn còn truyền đến tiếng khóc thét chói tai của Hòa Tuyết. Trong phòng chỉ còn lại mấy người của tam phòng, Sở Phi sắc mặt không tốt,“Mấy chuyện nhỏ trong viện quản lí cho tốt.Đừng có làm lớn chuyện” Trừng mắt nhìn Lan thị, Sở Phi vung tay áo rồi đi thẳng.
“Lão gia, lão gia......” Lan thị lúc này cũng bất chấp nữ nhi, lập tức đuổi theo, nghe thanh âm mềm mại đang giải thích ở bên ngoài, Hòa Linh mở hai mắt đầy châm chọc. Nàng lẳng lặng ngồi dậy, gối ôm lấy hai chân.
Xảo Âm cũng không hề ngoài ý muốn, nàng cúi đầu nói:“Tiểu thư, thân mình của người có còn trụ được không?”
Hòa Linh nghiêng đầu mỉm cười:“Ngươi làm tốt lắm. Đi xuống đi, ta muốn yên lặng một chút.”
“Vâng.”
Kiếp trước nàng bệnh lâu lắm , thế cho nên nàng muốn biết mấy người kia đã làm thế nào khiến nàng thống khổ. Mà nay, bất quá là cho Hòa Tuyết một cái chút cảnh cáo nhỏ thôi. Về phần Xảo Âm cùng Từ đại phu, Xảo Âm hiểu của nàng bày mưu đặt kế, còn lại Từ đại phu đã bị nàng đoán chắc. Từ đại phu vì hại chết nàng từ từ, nhất định sẽ đem bệnh của nàng nói thành nghiêm trọng, hiện tại xem ra, đúng như nàng nghĩ.
Ngẫm lại, ở kiếp trước, nàng đã xem nhẹ rất nhiều điều mà hiện tại nàng đã thấu hiểu, kiếp trước nàng nhìn người bên ngoài rõ ràng nhưng lại hiểu không rõ phụ mẫu của chính mình, nay trải qua một đời, nàng hiểu được, kỳ thật ở trong lòng bọn họ, nàng đúng là bị vứt bỏ. Kiếp trước, nàng biết quá muộn, mới có thể khiến bản thân chịu thống khổ như vậy, bây giờ thì nàng sẽ không . Sẽ không vì bất cứ người nào trong số họ mà sống nữa.
Nghĩ đến này, Hòa Linh nở nụ cười, nàng duỗi cánh tay, phân phó:“Đêm nay ta muốn ăn hoa quế cao, ngươi báo cho phòng bếp làm đi.”
Xảo Âm chần chờ một chút:“Tiểu thư, hiện nay cũng không phải mùa hoa quế nở rộ, phòng bếp hẳn là không có.”
Hòa Linh nhìn chằm chằm nàng:“Ngươi chỉ cần đi phân phó, ta có kêu ngươi làm sao? Ngươi lại thật sự vì họ suy nghĩ.” Thanh âm lạnh lùng thốt lên.
Xảo Âm vội vã ưng thuân, tuy rằng tiểu thư chỉ là một nữ hài tử mười hai tuổi, nhưng lại khiến người khác run sợ. Hơn nữa tính tình cũng không giống như trước, nghĩ đến cũng đúng, một cô nương nho nhỏ từ quỷ môn quan đi ra, nếu như là nàng, đại để cũng sẽ cảm thấy thói đời bất công. Có người hạ độc tam gia, tiểu thư uống lầm suýt chết, thân thể yếu kém. Chuyện là như vậy, trong phủ hoàn toàn không điều tra đến tột cùng là người nào gây nên, có thể nói lòng người đã lạnh ngắt rồi.
“Xảo Âm, ngươi là đại nha hoàn của ta, ta muốn ngươi truyền lời , đó chính là mệnh lệnh của ta, bọn họ có làm hay không làm được, làm như thế nào, hoàn toàn không cần ngươi quản. Ai có ý kiến, có thể đi tìm tổ mẫu cáo trạng .” Hòa Linh cười khanh khách,“Ta nghĩ tổ mẫu là rất thích quản. Để cho tổ mẫu đến trách cứ ta a!”
Xảo Âm quýnh một chút, nghiêm túc trả lời:“Nô tỳ hiểu được .”
Đúng như Xảo Âm dự đoán, bây giờ không phải mùa hoa quế nở rộ, phòng bếp tất nhiên không làm ra được cao hoa quế, Xảo Âm bình tĩnh nói, nàng chỉ phụ trách thông tri, cái khác nàng không quản. Phòng bếp không có khả năng thật sự đi tìm lão phu nhân cáo trạng, nếu như thật sự làm vậy, ăn quả đắng cũng là họ.
Cũng may, con người luôn có thể nghĩ ra biện pháp, bọn họ không có, chỗ khác chưa hẳn không có.
Lúc cơm chiều, Hòa Linh ăn cao hoa quế ngọt, cười tủm tỉm nói:“Cho nên, luôn có đi?” định bắt nạt đồ ăn của một đứa trẻ ốm yếu, thật có đạo lý đó sao.
“Vẫn là tiểu thư anh minh.”
“Đúng rồi, Hòa Tuyết vẫn bị cấm túc không?” Ăn được một nửa, Hòa Linh quệt cao hoa quế dính trên khóe miệng, hồn nhiên hỏi.
Xảo Âm bẩm:“Bị Tứ gia giam lại, bất quá nói là giam lại, cũng chỉ là câu nói với người trong phòng. Trừ bỏ không thể ra cửa, những cái khác đều chiếu theo ngày thường.”
Khẩu vị Hòa Linh kém, chưa ăn được bao nhiêu liền no rồi, nàng tựa người trên ghế quý phi, ăn no thỏa mãn,“Hy vọng Tứ thúc sẽ không làm cho ta thất vọng.”
Xảo Âm, Xảo Nguyệt đều khó hiểu, nhưng cũng không dám hỏi nhiều, chỉ quy củ thu thập đồ ăn.
Hòa Linh quơ chân, cảm thấy mỹ mãn, hay cho một Hòa Tuyết, ngươi biết không? Bởi vì ngươi biểu hiện quá xuất sắc, ta lại có nửa tháng không cần thỉnh an. Chỉ là tính tình ngươi quá hấp tấp, bị giam lại mới hiểu rõ c!
“Tiểu thư, thuốc đã sắc tốt lắm.” Phòng bếp đem thuốc của Hòa Linh thuốc tới, Xảo Âm thận trọng đưa cho tiểu thư. Hòa Linh cười lạnh một tiếng, trực tiếp đổ vào bồn hoa, thậm chí không kiêng kị Xảo Âm, Xảo Nguyệt, hai người lại càng không hiểu, Xảo Âm cắn môi, quỳ xuống nói:“Tiểu thư, thân thể người yếu đuối, nếu như không uống thuốc, sợ là đối với thân thể không tốt. Cho dù có thế nào, người cũng không thể đùa giỡn thân thể của mình.”
Hòa Linh cười lạnh:“Ta nếu uống vào, mới thật là không tốt!” Nàng cầm chén thuốc ném lên bàn, hạ lệnh:“Hầu hạ ta tắm rửa.”
Không hề liếc mắt nhìn lại một cái.
Xảo Âm không thể tin nhìn cái bát kia, không nhịn đuwọc hỏi:“Tiểu thư không cần nói cho lão gia và phu nhân sao?”
Hòa Linh kỳ quái nhìn nàng, lập tức nở nụ cười,“Nói cho bọn họ à, ngươi chắc chắn, kê đơn không phải bọn họ chứ?”