“Lâm tiểu thư rất đáng thương , ta dẫn nàng ấy về phòng an ủi một chút. Các ngươi cứ chậm rãi nói chuyện đi!”. Hòa Linh cảm thấy, mình thật sự quá tốt bụng, kéo Lâm Dĩnh Chi bước đi, Lâm Dĩnh Chi vẫn còn đang ngơ ngác cứ thế đi theo xuống đình.
Hòa Linh lại tiếp tục lên tiếng hướng dẫn: “Ngươi đấy, vẫn còn non lắm, nếu đã đánh không lại thì phải đi tìm trợ giúp chứ, phụ mẫu ngươi chắc hẳn rất thương ngươi đúng không, nếu thế thì càng phải nói cho họ biết mình đã bị ai khi dễ! Ngươi là quý nữ trong kinh, thành Vĩnh An này có mấy người so được với ngươi chứ? Có nhiều chuyện ở bên ngoài không tiện nói ra! Có điều nếu như gặp người mạnh thật sự thì còn có thể mạnh hơn ngươi chắc? À đúng rồi, nếu ngươi muốn biết người biết ta, thì liền sai người đi tra nền tảng của họ là được!... ...”. Hòa Linh vừa đi vừa nói chuyện, không hề cố kỵ chút nào.
Đám người ở trong đình vẫn có thể nghe được không sót một chữ!
Mặt Triệu Uyển Oánh trắng bệch, cả người run run đứng lên.
“... ... Cẩn Chi huynh, Triệu tiểu thư, hai người đừng trách, muội ấy còn nhỏ không hiểu chuyện để bữa nào đó ta sẽ nhắc nhở muội ấy!”. Sở Trí Tín lúng túng nói, hắn ta cáu giận liếc theo bóng dáng Hòa Linh, đúng là người rất thích gây phiền phức.
Triệu Uyển Oánh điềm đạm đáng yêu, cứ như sắp té xỉu đến nơi ấy, nàng ta cắn môi nói: “Sở công tử, ta, ta......” Nước mắt cứ như vậy rơi xuống......
Không nói đến bên này nữa, hiện tại Hòa Linh đang lôi kéo Lâm Dĩnh Chi vừa đi vừa nói, còn người bên cạnh thì tập trung nghe chỉ giáo.
Hòa Linh đột nhiên hăng hái bất ngờ mà Lâm Dĩnh Chi cũng đồng bệnh tương liên, cảm thấy thích Hòa Linh vô cùng.
“Hòa Linh, ngươi năm nay mười hai, vậy sinh vào tháng nào, ta sinh tháng tư, cho nên mới có nhũ danh Tháng Tư!” Lâm Dĩnh Chi hỏi.
Hòa Linh:“Ta sinh tháng 8, đúng lúc trời nóng nhất!”
Lâm Dĩnh Chi cao hứng:“Ta sinh sớm hơn muội, vậy thì phải gọi ta là Dĩnh Chi tỷ tỷ rồi, về sau ta sẽ bảo vệ cho muội!”
Hòa Linh nhướng mày, Lâm Dĩnh Chi nói xong liền ngượng ngùng chà xát tay: “Có điều, có điều muội cũng phải đề xuất cho ta chút chủ ý. Đầu óc của ta không được thông minh cho lắm, nương ta thì nói ta quá đơn thuần luôn khiến bà phải lo lắng!”.
Hòa Linh tựa tiếu phi tiếu nói: “Mẫu thân của ngươi đúng là rất hiểu nữ nhi nhà mình. Cho nên mới nói, có việc gì thì cũng đừng tự mình cân nhắc, nên hỏi qua ý kiến của nương ngươi!”.
Lâm Dĩnh Chi vội vàng gật đầu: “Ngươi nói đúng lắm, chuyện ta không biết thì có lẽ nương ta sẽ biết, chính phụ thân ta từng nói chờ đến tuổi sẽ gả ta cho Tạ Du Vân. Nếu không phải phụ thân ta nói như vậy, ta còn lâu mới thích hắn, người gì đâu mà đáng ghét, chỉ biết thích biểu muội chỉ một cơn gió sẽ thổi bay kia. Đúng vậy, lúc về ta sẽ cho người ta đến phía nam điều tra, tra triệt triệt để để, xem xem thực hư thế nào!”.
Tuy bản thân nói không thích Tạ Du Vân, nhưng vẻ mặt Lâm Dĩnh Chi đã bán đứng nàng ta, ánh mắt mơ màng, hai má phơn phớt hồng không phải thích thì là gì!
Hòa Linh cẩn thận hồi tưởng đến chuyện trước kia, muốn nhớ xem Lâm tiểu thư là người như thế nào. Theo đạo lý, Tạ thừa tướng và Lâm đại nhân muốn đi chung một con đường thì không nên phát sinh chuyện thông gia này. Kiếp trước hình như không có..... Hơn nữa, chưa bao giờ có người đề cập tới vấn đề này.
Hòa Linh đột nhiên liền cảm thấy có cái gì đó đã thoát khỏi sự khống chế của mình, cảm giác này, không tốt một chút nào!
Gặp được tên hắc y nhân xông vào phòng mình lúc nửa đêm đã không tốt, hiện tại cảm giác cũng không khá hơn là bao.
“Á” Hòa Linh đang kéo Lâm Dĩnh Chi đi tản bộ, đột nhiên bị người nào đó kéo tay lại, vừa nhìn người vừa từ trong bụi cỏ nhảy ra nhất thời không biết nói gì, ha ha, sao lại là hắn chứ! Quả nhiên là âm hồn bất tán mà!
“Lục công tử làm gì vậy. Quan hệ của chúng ta còn chưa tốt tới mức động tay động chân đâu nhỉ? Hơn nữa không phải ngươi đã đi rồi sao?”. Hòa Linh nhìn chằm chằm vào tay Lục Hàn, cất giọng đầy sắc bén.
Lục Hàn mỉm cười: “Ngươi lại đây, ta có mấy câu muốn hỏi ngươi.”
Hòa Linh không chịu: “Có việc gì thì cứ nói luôn ở đây đi, chẳng có gì mà phải giấu diếm cả, tránh cho Chi Chi hiểu lầm!”. Hòa Linh vênh mặt, kiêu ngạo lạnh nhạt đáp lại.
Lục Hàn cười lạnh: “Đừng để ta phải ra tay, mau lại đây!”. Buông tay Hòa Linh ra, hắn lập tức đứng sang một bên.
Hòa Linh bắt lấy tay áo, thật muốn bạo phát, từ khi sống lại một lần nữa, chưa từng có ai dám hù dọa nàng như vậy. Nửa đêm xuất hiện ở trong phòng thiếu chút nữa bóp chết nàng còn chưa tính, hắn còn ra ra vào vào như chỗ không người, quả thực không xem nàng ra gì, coi nàng là con cừu nhỏ dễ xỏ mũi dắt đi sao!
Hơn thế nữa còn công khai xuất hiện trong phủ, tự tiện đeo vòng chân cho nàng, đúng là không biết xấu hổ. Có thể nhẫn nhưng không thể chịu nhục được!
Hòa Linh cảm giác mũi mình sắp phun khí đến nơi, nhưng vẫn cố gắng nhịn xuống, miễn cưỡng nở nụ cười: “Chúng ta đi thôi.”
Lâm Dĩnh Chi hảo tâm nhắc: “Lục công tử tìm muội đấy!”
Hòa Linh cười lạnh, giọng nói của nàng vô cùng ôn nhu, nhưng lại mang theo khiêu khích: “Hắn chờ ta thì ta phải nghe theo sao? Trên đời này nào có đạo lý dễ dàng như vậy? Chúng ta cũng chẳng hề quen thuộc đến vậy!”.
Hả, đây coi như là không quen biết sao?
Lâm Dĩnh Chi nhìn vào mắt cá chân Hòa Linh, hiện tại nơi đó đang đeo chiếc lắc chân gắn đầy chuông nhỏ xinh xinh đáng yêu vô cùng.
Tai Lục Hàn rất thính, hắn trầm ngâm một lát, liền mở miệng: “Ngươi đừng tưởng rằng ta không dám bắt người. Quả thật chỉ muốn nói mấy câu mà thôi, hơn nữa, chuyện này cũng hết sức có lợi cho ngươi. Nói trắng ra là ta đang tốt bụng giúp ngươi ấy chứ!”.
“Lục công tử đúng là tốt bụng biết lo nghĩ cho người khác, tình nguyện bắt người khiến cho mọi người chê cười? Nhưng sao ta lại cảm thấy, ngươi không hề tốt bụng như vậy nhỉ!”. Hòa Linh còn lâu mới tin, trên đời này có người như vậy, nàng nhíu mi, đuôi mắt đầy trào phúng, Lục Hàn thấy vẻ mặt của người nào đó như thế không khỏi cảm khái mèo nhỏ đúng là có tài chọc cho người khác tức giận.
Hắn nho nhã tỳ vào nhánh cây, mỉm cười: “Tuổi nhỏ mà cảnh giác như vậy, lại thích chọc cho người khác tức giận, ngươi đúng là rất am hiểu đạo lý này!”.
Hòa Linh đắc ý: “Ta không có tài làm cho người khác cao hứng nhưng muốn mất hứng thì cứ tìm ta là được rồi.”
Lâm Dĩnh Chi:“... ...”
Lục Hàn không hề chần chừ nói ngay: “Vốn muốn nhắc nhở ngươi phải cẩn thận Triệu Uyển Oánh, nhưng nếu ngươi đã không kiêng kị thì ta đây sẽ trực tiếp nói thẳng. Nàng ta không hề đơn giản như vẻ ngoài đâu, ngươi mỉa mai người ta như vậy hoàn toàn chẳng có tí ảnh hường mà chỉ càng khiến đối phương nảy sinh phòng bị hơn nữa còn hận mình thấu xương. Theo ta thấy, tuy ngươi thông minh lại nhanh mồm nhanh miệng, nhưng cũng không phải là người ác độc, có đôi khi không nhất định sẽ là ưu điểm. Một cô nương dưỡng trong khuê phòng như ngươi không đấu lại Triệu Uyển Oánh đâu!”.
Hòa Linh đá đá chân khiến những chiếc chuông phát ra tiếng đinh đinh đang đang, nàng cúi đầu đáp: “Xem ra, đúng là vì muốn tốt cho ta!”.
Lục Hàn mỉm cười, tuy thế hơi thở vẫn đầy trong trẻo lẫn lạnh lùng: “Chiếc lắc chân này rất hợp với ngươi!”.
Hòa Linh cười yếu ớt: “Ta cũng rất thích, thích cảm giác tồn tại do nó mang lại. Đúng lúc, ngài lại đưa cái này thật hợp ý ta. Tất nhiên, ta còn muốn cảm tạ Lục công tử hảo tâm khuyên nhủ, có điều bản thân ta tự nhận thấy mình và Triệu Uyển Oánh không hề có quan hệ gì? Ta cũng không có hứng thú để ý những chuyện có liên quan đến nàng ta. Hơn nữa......”. Hòa Linh lắc lư chân, nàng khanh khách cười nói tiếp: “Hơn nữa, ta cảm thấy Lục công tử nói không đúng rồi, ngài nói ta là cô nương ru rú trong khuê phòng, chẳng lẽ Triệu tiểu thư thì không phải chắc? Hoặc là, ngài muốn báo cho ta một số chuyện mà ta không biết đây?”
Lục Hàn vẫn không hề kiêng dè Lâm Dĩnh Chi đang đứng bên cạnh, trả lời: “Nàng ta có hay không, chẳng lẽ Ngũ tiểu thư lại không biết? Ta nghĩ, Ngũ tiểu thư chưa hẳn đã không biết, nhưng phải biết tự lượng sức mình!”.
Hòa Linh cười tủm tỉm, nhìn thẳng Lục Hàn đáp: “Thế thì, chúng ta cứ xem là biết ngay thôi!”
Lục Hàn nhìn vào mắt Hòa Linh, tuy rằng đang tươi cười, nhưng ý lạnh không ngừng lóe ra. Kỳ thật hắn còn muốn nói chuyện khác nữa, nhưng hiện tại không phải là thời điểm thích hợp. Hơn nữa, đột nhiên, hắn lại thấy hoài nghi về những lời mà mình vừa thốt ra, ngón tay thon dài khẽ phẩy chiếc lá vừa đậu trên người, có lẽ, tiểu cô nương này chưa hẳn đã không đấu lại nữ nhân rắn rết kia mà là có thật lòng muốn đấu hay không thôi.
Ngay cả việc không liên quan đến mình lại cứ thích chen vào chọc ngoáy, nhưng dường như nàng ấy không phải là người như vậy, không thích Tạ Du Vân, nhưng lại đối địch với Triệu Uyển Oánh, chỉ một điểm ấy thôi cũng khiến cho hắn vô cùng tò mò.
Đến tột cùng là...... Vì cái gì!
Lục Hàn vốn là người lạnh lùng, vui buồn đều không thể hiện ra mặt, hắn thu hạ thần sắc, mỉm cười như thường: “Lời nên nói cũng đã nói, Ngũ tiểu thư vẫn nên bảo trọng thì hơn!”.
“Ta nhất định sẽ nhớ kỹ lời khuyên của Lục công tử!”
“Vậy xin cáo từ !”
Nhìn Lục Hàn rời đi, đến khi không nhìn thấy bóng dáng đâu nữa, Lâm Dĩnh Chi mới tò mò hỏi:“Ngũ tiểu thư, hắn nói vậy là có ý gì!”. Nàng ta nghĩ mãi mà vẫn không tài nào hiểu được .
Không thể không nói, Lâm Dĩnh Chi được phụ mẫu bảo hộ vô cùng tốt, cho nên mới có thể đơn thuần đến vậy.
Không đợi Hòa Linh trả lời, Lâm Dĩnh Chi liền vò đầu nói tiếp: “Ta biết ý của hẳn đại khái chính là Triệu Uyển Oánh không phải là người tốt, muốn ngươi phải cẩn thận. Nhưng, vẫn như đang lọt vào trong sương mù ấy! Hơn nữa, Triệu Uyển Oánh chỉ là một nữ tử dưỡng nơi khuê phòng nào có năng lực gì đi đối phó với ngươi! Chẳng lẽ sẽ bởi vì mấy câu nói vừa rồi mà lại quay sang làm khó người sao?”
Hòa Linh cười yếu ớt đáp: “Những lời hôm nay, ngươi trở về cứ nói cho phụ mẫu mình nghe đi!”
Lâm Dĩnh Chi khó hiểu, chỉ “A” một tiếng.
“Nếu không rõ thì cứ nói cho phụ mẫu của ngươi, không phải ta vừa nói qua sao? Ngươi cũng đâu phải một mình cứ hỏi bọn họ cũng không có gì là không tốt cả. Thay vì hỏi ta hoặc là tự mình suy nghĩ thì không bằng tìm người trầm ổn có kinh nghiệm!”. Hòa Linh rất tốt bụng nhắc nhở: “Ngươi vẫn còn nhỏ, không nên cậy mạnh!”.
Lâm Dĩnh Chi xì một tiếng bật cười: “Ngươi rõ ràng còn nhỏ hơn ta, thế mà lại phát ngôn những lời như bà lão tám mươi. Ngươi yên tâm đi, ta còn lâu mới bị người ta khi dễ. Không biết vì cái gì, mà ta vừa thấy ngươi liền hợp ý vô cùng. Sau này ta muốn tìm ngươi trò chuyện được không?”
Hòa Linh gật đầu: “Tất nhiên là được. Ngươi không chê ta không thú vị là tốt rồi!” Đương nhiên, cũng muốn phụ mẫu ngươi cho ngươi đến nữa, ha ha!
Lâm Dĩnh Chi giữ chặt tay nàng: “Một lời đã định!”
Hòa Linh vừa đáp ứng Lâm Dĩnh Chi, liền thấy xa xa có một tiểu nha hoàn tìm lại đây, hiện tại đang là giữa trưa, có lẽ đang tìm các nàng về dùng bữa. Đến khi về chỗ các nữ quyến, mọi người ai nấy đều thần sắc như thường .
Hòa Linh vừa thấy Triệu Uyển Như nhìn sang, lập tức liền cười tươi đáp lại.