Hòa Linh vừa dứt lời, mặt Lý Hiển liền tái nhợt, thậm chí hắn ta còn không dám khẳng định, bản thân có thể sống sót hay không. Biểu muội này, hiện tại điên rồi sao? Cảm giác âm trầm xâm nhập đến tận cốt tủy khiến cho hắn ta không dám xê dịch chỉ sợ chọc giận nàng, sẽ trực tiếp bị giết chết!
Hòa Linh lắc lư chân, tiếng đinh linh vang lên không ngừng, nàng cầm cây trâm trên tay, rốt cuộc cũng đứng dậy, đi đến cạnh Lý Hiển, hắn ta không dám nhìn trực diện, chỉ run run muốn lui vào trong góc. Hòa Linh dùng áo Lý Hiển lau trâm, lúc này một thân áo trắng đã loang lổ vết máu, sau khi đã sạch sẽ, nàng liền cười khanh khách,nói: “Tuy hôm nay thời tiết đẹp rất thích hợp để giết người, nhưng lại là sinh thần của Tổ phụ, vẫn nên khiêm tốn một chút, không thể để ngoại tôn của ông ...” Hòa Linh cài lại trâm lên đầu, tiếp tục nói: “Cũng không thể để ông người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh trong ngày mừng thọ của mình được?”
Lý Hiển không ngừng gật đầu.
Hòa Linh cười khanh khách, rồi đứng lên, lui ra phía sau hai bước, ngoan độc nói: “Về sau thấy ta, tốt nhất nên quy củ khách khí một chút, bằng không nếu tâm tình ta không tốt sẽ rất dễ nổi điên. Mà một khi nổi điên, cũng không biết bản thân mình có thể làm ra cái gì đâu!”.
Lý Hiển gật đầu như giã tỏi, hắn ta quả thực rất sợ chết, sợ đến không thể tự giữ.
Hòa Linh vừa lòng cười, xoay người đi, rời khỏi đó.
Lúc cùng Xảo Nguyệt trở lại dưới tàng cây, đã thấy Lâm Dĩnh Chi đang dáo dáo nhìn xung quanh, thấy Hòa Linh trở về, liền vội vàng tiến lên:“Ngươi đi đâu vậy, ta đi ra mà không thấy ai cả!”.
Hòa Linh mỉm cười đáp: “Ta thấy ngươi mãi chưa ra, liền đi dạo xung quanh một vòng!”. Hòa Linh lắc lư chân mình, nói tiếp: “Ngươi xem, những chiếc chuông nhỏ trên chân vẫn đang vang, thú vị vô cùng!”
Lâm Dĩnh Chi đỏ bừng mặt cười đáp: “Bụng ta hơi không thoải mái, cho nên đi hơi lâu, ta chỉ sợ ngươi sốt ruột. Đi nào, chúng ta trở về thôi!”.
Hòa Linh gật đầu: “Đi thôi!”.
Hai người về đến nơi, liền thấy Lâm phu nhân đang tìm kiếm xung quanh, tựa hồ vô cùng lo lắng cho nữ nhi nhà mình, thấy các nàng không việc gì, thì mỉm cười gật đầu.
Hòa Linh giáo huấn Lý Hiển một trận, tâm tình vui vẻ không thôi, nàng chào mời Lâm Dĩnh Chi: “Những cái khác thì không dám nói, chứ chè do đầu bếp nhà chúng ta nấu vẫn là ngon nhất , không đâu có thể sánh bằng. Ngươi nếm thử đi!”
Lâm Dĩnh Chi chu miệng:“Có ngon thật không đấy!”
Sau khi được Hòa Linh tặng cho một ánh mắt khích lệ, Lâm Dĩnh Chi liền múc một miếng chè khoai sọ cho vào miệng, vội vàng gật đầu: “Hương vị quả nhiên rất ngon!”
Hòa Linh cười tủm tỉm:“Ta không lừa ngươi chứ, quả thật ăn rất ngon mà!”. Tới gần Lâm Dĩnh Chi, nàng lại thấp giọng nói: “Nữ nhân trong phủ ta đều thích ăn ngọt , nên yêu cầu rất cao, kết quả tay nghề của đại sư phụ càng ngày càng tốt!”.
Mặt của Lâm Dĩnh Chi hơi tròn tròn, có chút mũm mĩm trẻ con, nàng ấy lại gắp thêm một miếng, cảm khái nói:“Quả nhiên ăn ngon thật!”.
Hòa Linh khích lệ khiến cho nha hoàn trong phòng bếp vui đến chảy nước mắt, kỳ thật có đôi khi chính là như vậy, nếu mỗi ngày đều khen thì nghe câu nói này cũng chỉ thấy bình thường. Nhưng nếu suốt ngày bị chê hết cái nọ đến cái kia đột nhiên nhận được một lời nói tốt, sẽ khiến cho con người ta vui mừng vô cùng.
Hiện tại chính là như vậy, Hòa Linh sao có thể biết được, bản thân chỉ vô tình nói ra thôi nhưng lại làm cho các nha hoàn bà tử trong phòng bếp thật cảm khái, tuy Ngũ tiểu thư nhìn có vẻ khó gần nhưng kỳ thật lại là một người tốt trong nóng ngoài lạnh.
Tuy nhiên đó là chuyện của sau này, tạm thời không nhắc tới.
Hòa Linh và Lâm Dĩnh Chi qua lại mật thiết, Lão phu nhân thấy thế cực vì vừa lòng, chỉ cần cô nương nhà mình giao hảo với danh môn quý nữ khác, thì bà đều cực kỳ đắc ý.
Tuy cục diện tương đối hòa hợp vui vẻ, nhưng có rất nhiều người lại không hề vừa lòng như vẻ ngoài, không nói đến ai khác mà ngay cả trong nhà cũng có vô số, Hòa Tuyết oán hận nhìn chằm chằm Hòa Linh, nàng ta cũng làm quen được với vài cô nương, nhưng không ai có gia thế tốt bằng Lâm Dĩnh Chi, tâm tình không tốt chút nào. Tuy nương đã nói mình không phải là đối thủ của Hòa Linh, làm việc gì cũng phải cân nhắc trước sau, nhưng nàng ta vẫn không phục.
Các vị tiểu thư , mỗi người một bàn, không ngồi cùng mẫu thân của mình, Tứ phu nhân thấy biểu tình kia của Hòa Tuyết, nhất thời không yên tâm liền thấp giọng giao phó với nha hoàn bên người hai câu, người kia vội vàng đi đến cạnh Hòa Tuyết, nàng ta nhìn về phía mẫu thân mình rốt cuộc cũng cúi đầu an tĩnh lại.
Nàng ta tự cho là bản thân đã che dấu rất tốt không bị ai phát hiện, lại không biết những biểu hiện kia đã bị Sở Hòa Linh cũng như Triệu Uyển Như nhìn thấu. Ngoài nàng ta ra còn có Trần tiểu thư cũng có biểu hiện y hệt, nhìn nàng chẳng khác nào nhìn kẻ thù. Thấy có nhiều người chán ghét Hòa Linh như thế trong đầu Triệu Uyển Như bỗng nảy sinh kế hoạch lợi dụng những con cờ này.
Không biết vì sao, có những người trời sinh đã không hợp nhau, tựa như nàng ta và Sở Hòa Linh, mặc dù tương giao không sâu, nhưng lần đầu tiên gặp mặt, đã cảm thấy ngứa mắt, loại cảm giác này tựa như đã xâm nhập vào tận cốt tủy. Hơn nữa nàng ta luôn cảm thấy, người này sẽ phá hư việc tốt của mình. Tuy người mà Tạ thừa tướng hướng tới là Lâm Dĩnh Chi, hơn nữa Sở Hòa Linh dường như cũng không ưa thích biểu ca, nhưng cảm giác này vẫn khiến cho nàng ta thật không thoải mái, chỉ hận không thể...... tiêu diệt cho thống khoái.
Có lẽ, sau khi trừ bỏ được nàng ta thì Lâm Dĩnh Chi kia cũng sẽ trở mình không dậy nổi.
Triệu Uyển Như nắm nắm chặt tay ngẩng đầu nhìn Sở Hòa Linh, thấy nàng cũng đang nhìn chính mình, khi mắt đối mắt liền tươi cười sáng lạn.
Tuy Triệu Uyển Như cố gắng cười đáp lại, nhưng lại không thể nào làm được, nàng ta cảm thấy, nếu có cười, cũng sẽ vô cùng khó coi, cho nên cứ để như vậy đi.
Lâm Dĩnh Chi cũng nhìn ta liền hừ một tiếng, nói nhỏ với Hòa Linh: “Cười với hồ ly tinh kia làm gì!”.
Hòa Linh bưng ly rượu lên, khẽ nhấp một ngụm rượu mơ, rồi điềm đạm cười đáp: “Cho dù có cười, nhưng cứ thử động đến ta mà xem, ta sẽ không nương tay đâu!”.
Lâm Dĩnh Chi: “... ...”
Mà Hòa Khánh ngồi cạnh, sau khi nghe xong lời này, liền kinh ngạc nhìn Hòa Linh, hòan tòan không còn nhận ra Ngũ muội muội này nữa, vừa nói năng hùng hồn lại ngây thơ thanh thuần được ngay, đúng là không tài nào hiểu được .
Yến hội hôm nay tuy có vài biến cố nho nhỏ nhưng vẫn trôi qua vô cùng tốt đẹp.
Đợi đến khi chạng vạng, mọi người lục đục ra về, Hòa Linh và đám tỷ muội nhu thuận đi theo lão phu nhân tiễn khách. Lúc đi, Lâm Dĩnh Chi còn luôn miệng nói, mấy ngày nữa sẽ đến tìm Hòa Linh chơi, nàng liền mỉm cười đáp ứng.
Tôn nữ nhà mình ai nấy đều nghe lời khiến lão phu nhân hết sức vừa lòng, bà nhàn nhạt cười phân phó bọn họ mau đi nghỉ ngơi.
Tuy Hòa Linh không làm gì, nhưng cũng bị ép buộc một ngày, sau khi nhu thuận hành lễ liền trở về phòng.
“Tỷ tỷ!”. Một giọng nam xé gió vang lên, trong phủ này thanh âm kỳ quái như vậy cũng chỉ có Trí Ninh. Người nào đó bước nhanh đuổi kịp Hòa Linh: “Tỷ tỷ, để đệ đưa tỷ trở về phòng!”.
Hòa Linh hơi hơi nhướng mày, từ chối cho ý kiến, thấy trên chân nàng phát ra tiếng đinh đang, Trí Ninh cắn cắn môi, hỏi: “Đây là cái vòng Lục công tử tặng sao?”. Lúc nói lời này thái độ ghét bỏ rõ ràng.
Hòa Linh hỏi lại: “Không phải đệ ở bên chỗ tổ phụ sao, thế nào lại rảnh rồi quay lại đây đưa ta về?”. Nàng cũng không tin không có ai phát hiện ra Lý Hiển, có điều Lão tướng quân vì muốn tránh thị phi cho nên tận lực đè ép chuyện này xuống, điều này cũng thực bình thường .
Trí Ninh nói nhỏ: “Đệ lo lắng cho tỷ. Trong phủ cũng chưa chắc đã thái bình!”. Cậu cúi đầu, đưa Hòa Linh đến tận phòng, rốt cuộc mới nói: “Tỷ tỷ, kỳ thật hôm nay đã xảy ra chuyện!”.
Hòa Linh “a” một tiếng rồi nhướng mày hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”, giọng nói cực kỳ bay bổng.
Rốt cuộc Trí Ninh vẫn còn nhỏ, nên vẫn có chút hấp tấp: “Tỷ đừng có coi thường! Để đệ nói cho tỷ......” sau khi nhìn nhìn xung quanh một lượt mới trầm tư thì thào: “Chúng ta vào nhà nói.”
Hòa Linh vẫn hết sức thờ ơ, vừa vào cửa, Trí Ninh vội vàng mở miệng: “Tỷ tỷ, đệ nói cho tỷ biết một chuyện đại sự. Xế chiều hôm nay, có người ở trong viện phát hiện ra biểu ca bị người ta đâm nhiều nhát, máu chảy đầm đìa, lúc được tìm thấy, huynh ấy đã ngất xỉu!”.
“Ai phát hiện?”, Hòa Linh ra hiệu, Xảo Âm nhanh nhẹn đi pha một bình trà lài còn Xảo Nguyệt hầu hạ nàng cởi áo choàng treo lên.
“Là gã sai vặt của nhị ca, cũng may huynh ấy khôn khéo, nếu không, chuyện này nhất định sẽ gây ra náo động lớn rồi. Vừa nãy từ thư phòng đi ra, tổ phụ còn nói, đệ còn nhỏ, đừng nên để ý tới việc này!”. Trí Ninh lại lo lắng, nói tiếp: “Sao trong phủ lại trở nên không an toàn đến vậy. Sau này đệ sẽ nói với phụ thân và mẫu thân an bài cho tỷ một thị vệ, bằng không......”. Trí Ninh còn chưa nói xong đã bị Hòa Linh cắt ngang.
Nàng mỉm cười nói: “Là ta làm!”
Trí Ninh lập tức ngây ngẩn cả người, đưa mắt nhìn Hòa Linh, ngập ngừng một chút mới lên tiếng: “Tỷ tỷ...... Tỷ tỷ vừa nói cái gì?”
Hòa Linh nhấp một ngụm trà lài, thỏa mãn híp mắt, đáp: “Ta nói, Lý Hiển là ta đâm bị thương!”
Trí Ninh bàng hoàng sửng sốt, đưa mắt nhìn khắp nơi thấy Xảo Âm, Xảo Nguyệt tuyệt không hề kinh ngạc, liền run run môi, hỏi: “Vì, vì sao?”. Tuy nhiên rất nhanh, cậu lại dồn dập nói: “Là vì hắn ta khi dễ tỷ sao? không được, chúng ta phải đi tìm tổ phụ giải thích, bằng không sau khi tỉnh lại hắn sẽ tố cáo tỷ mất, như vậy......”.
“Thì có sao!”, Hòa Linh mỉm cười, nói tiếp: “Hắn ta không dám đâu!”. Hòa Linh thả chén xuống, mỉm cười nhìn Trí Ninh: “Khi dễ ta? Làm gì có cửa, chỉ là ta không muốn hắn ta nói nhăng nói cuội trước mặt mình. Trí Ninh, đệ biết không? Hiện tại tính tình của ta không tốt chút nào, lá gan cũng nhỏ, chỉ sợ người khác nói này nói nọ. Không ngờ rằng mình thế mà lại nổi điên!”
Nhất thời, Trí Ninh không biết nên nói cái gì mới tốt.
“Ta nói cho đệ, chính là muốn cho đệ biết, ta không thích có người suốt ngày kè kè bên cạnh, thị vệ gì chứ, ta không cần. Hơn nữa, ta chưa bao giờ cảm thấy mình cần người khác phải bảo hộ cả!”. Hòa Linh đứng dậy, duỗi người, chuông trên chân lại phát ra tiếng vang, chiếc vòng nhỏ nhắn này cực kỳ tinh xảo, đeo trên chân nhìn thế nào cũng thấy hết sức đáng yêu.
Nhưng tại sao Trí Ninh lại cảm thấy có gì đó là lạ, tỷ tỷ của mình đáng yêu như thế, nhưng..... lại khiến cho người ta nhìn không thấu, thậm chí có thể nói là có chút đáng sợ.
“Tỷ tỷ thật sự sẽ không sợ sao?”
Hòa Linh nhếch môi cười như có như không, nàng gằn từng tiếng, thong thả vô cùng: “Vì sao ta lại phải sợ! Ta có thể giết hắn ta một lần thì cũng có thể có lần thứ hai. Hiện tại chỉ tạm lưu lại cho hắn ta một cái mệnh thôi. Nếu bản thân hắn ta không quý trọng, thì sẽ càng chết thảm hơn mà thôi!”.
Mặt Trí Ninh trắng bệch, khóe miệng ngập ngừng, cuối cùng mới nói: “Đệ sẽ không nói đâu!”
Hòa Linh thờ ơ đáp: “Tùy đệ!”
... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...
Phủ Thừa tướng.
Tạ Du Vân đứng trong thư phòng, quý công tử ngọc thụ lâm phong, chỉ có hàng mày khẽ nhíu lại mày làm giảm bớt đôi phần phong thái đẹp như trích tiên. Còn vị lão giả nho nhã đang ngồi trên ghế Thái sư, chính là Tạ Địch người mà con dân Vĩnh An vô cùng kính trọng.
Lúc này Tạ Địch không có biểu tình gì, giọng điệu bình thản: “Hôm nay...... Không thuận?”
“Tham gia thọ yến mà thôi, có gì mà thuận hay không thuận, có điều, hôm nay dường như Sở phủ có chút không ổn!”. Tạ Du Vân thản nhiên đáp.
“À?”, Tạ thừa tướng vụt qua một tia hưng trí.
“Biểu công tử Lý Hiển bị đâm, tình huống cụ thể thì không biết, nhưng đã bị Sở Trí An dẹp xuống!”.
“Ai làm!” Tạ thừa tướng tiếp tục truy vấn.
Tạ Du Vân lắc đầu: “Không biết là ai, có điều con nghĩ, chắc hẳn Tạ gia sẽ điều tra. Chuyện này với chúng ta cũng có quan hệ gì đâu!”.
Tạ thừa tướng nghĩ nghĩ một lát mới nói: “Chuyện này, con nhớ phải lưu ý một chút. Lục Hàn bỗng dưng góp mặt chắc hẳn không phải đơn giản!”. Tạm dừng một chút, giọng điệu của ông ta lại nghiêm khắc vài phần: “Còn nữa, ai cho con tự ý dẫn Triệu Uyển Oánh đi dự tiệc ? Cẩn Chi, con xem lời của ta chẳng khác nào gió thoảng bên tai phải không? Ta nhớ rõ đã nói với con, không được kết giao với con bé đó cơ mà, rốt cuộc có để vào tai hay không?”.
Tay Tạ Du Vân khẽ nắm thành quyền, hắn nhìn thẳng vào Tạ thừa tướng, cao giọng đáp: “Biểu muội thiện lương đơn thuần, sao phụ thân lại cứ muốn làm vậy! Hơn nữa, con mang muội ấy đi, là vì muốn muội ấy có thể kết giao thêm vài bằng hữu. Không hơn!”
Tạ thừa tướng lập tức châm chọc: “Nhưng kết quả thì sao? Một người cũng chẳng có, không phải sao? Cẩn Chi, con còn trẻ, nên chưa hiểu thấu được nữ nhân đâu. Cha hy vọng con hiểu được, hết thảy những gì ta làm đều là vì tốt cho con mà thôi, sau này rồi con sẽ biết!”.
Tạ Du Vân lạnh lùng ngẩng đầu: “Tất nhiên con không thể...... Hiểu biết nữ nhân bằng người được rồi. Có điều, con cũng tin vào phán đoán của mình. Còn phụ thân cũng không cần phải khoe mình hiểu biết nữ nhân ra sao trước mặt con đâu. Không quan trọng!”. Nói xong, hắn xoay người rời đi, nhìn theo bóng dáng nhi tử, đôi mày của Tạ thừa tướng nhíu lại càng sâu....
Mà cùng lúc đó, Hòa Linh đang ở tắm rửa, đột nhiên bỗng dừng động tác, nàng nghiêng đầu, biểu tình hiếm có khi nào không trấn định đến vậy: “Đúng rồi...... có khi nào có chuyện như vậy xảy ra không?”