* * * * * * *
Nội dung đĩa CD không dài, chỉ ghi lại đoạn tập thể chất quân sự, gần mười phút đã phát xong.
Đĩa bên trong đầu đọc đĩa ngừng xoay tròn, trên màn hình hiển thị lời nhắc nhở đã hoàn tất.
Chu Chẩm Nguyệt muốn đứng dậy: "Tôi có đem theo nhiều đĩa khác, nếu em muốn..."
Mục Tuyết Y dùng cổ tay đè lại vai cô, không cho cô đứng lên, mi mắt hơi rũ xuống, lẩm bẩm: "Chờ đã..."
Tiếng nói Chu Chẩm Nguyệt khàn khàn: "Hưm?"
Cổ tay Mục Tuyết Y vòng qua sau cổ Chu Chẩm Nguyệt, đè lại, khiến cô cúi đầu.
Nàng ngẩng đầu, dùng môi của mình áp vào môi cô, hơi thở giữa hai người loạn nhịp phả vào mặt nhau.
Căn phòng vốn dĩ có chút nóng, giờ lại càng nóng hơn.
Chu Chẩm Nguyệt chủ động ôm Mục Tuyết Y, tay đeo nhẫn ngọc mò mẫm đến vành tai nàng, làm nàng ngước lên.
Hơi thở mát lạnh trên người cô theo mái tóc dài nhu thuận trút xuống, bao vây lấy Mục Tuyết Y gầy yếu trong ngực, để Mục Tuyết Y sinh ra một loại ảo giác, rằng trời rằng đất, rằng toàn thế giới, đều thay hình đổi dạng biến thành A Nguyệt.
Nàng cũng sẽ hóa thành một phần của A Nguyệt trong nụ hôn này.
Thành mây.
Thành nước.
Vương vấn quanh thân cô, thấm ướt đầu lưỡi cô, xuyên thấu trái tim cô.
Hai người quấn quýt hôn sâu.
Chợt cửa phòng bị ai đó gõ cửa.
Giọng nói không hề có chút cảm xúc của Cát Vi Nùng vang lên: "Nhị tiểu thư, canh hạt sen của cô."
Chu Chẩm Nguyệt dời mặt đi, ngược lại quay sang hôn lên tai Mục Tuyết Y, để cho nàng có không gian để mở miệng.
Đôi môi ấm áp kề sát vành tai trắng như tuyết, mỗi một lần môi lưỡi khuấy động, đều khiến xúc giác và thính giác bị kích thích cực sâu.
Dù cho miệng trống rỗng, Mục Tuyết Y cũng không tài nào mở miệng nói chuyện như bình thường được. Tai của nàng quá mẫn cảm, Chu Chẩm Nguyệt mới ngậm lấy phần dưới cùng của vành tai, nàng suýt chút nữa đã phát ra âm thanh khó nhịn.
Cát Vi Nùng thấy bên trong yên ắng, lại gõ cửa, có chút do dự: "Nhị tiểu thư?"
Mục Tuyết Y khó khăn nuốt nước miếng, co rúm người, tránh né nụ hôn của Chu Chẩm Nguyệt, âm thanh run rẩy kịch liệt: "Tôi..."
Chu Chẩm Nguyệt thế nhưng không buông tha nàng, còn cố ý cắn tai nàng.
"Tôi... ưm~!"
Mục Tuyết Y vội che miệng, nhưng âm thanh xấu hổ vẫn bật ra từ khe hở giữa những ngón tay.
Cửa không dày lắm.
Ít nhất, nó không dày đến mức có thể chặn hoàn toàn tiếng rên trong phòng.
Cát Vi Nùng đứng ngoài cửa nghe được động tĩnh khác thường, nàng choáng váng, bàn tay đang giữ chén canh cũng cứng đờ.
Lẽ nào... Nhị tiểu thư một mình ở nơi núi rừng hẻo lánh xa xôi này quá lâu, cô đơn khó nhịn, bắt đầu tự an ủi...
Gương mặt vô cảm bỗng chốc đỏ bừng.
"Nhị tiểu thư, vậy tôi..." Cát Vi Nùng hiếm thấy nói lắp: "Tôi để chén canh vào hòm giữ nhiệt đặt ở trước cửa. Vậy tôi... đi trước."
Nếu bây giờ Mục Tuyết Y có thể nói chứ không phải rên, nàng tuyệt đối sẽ lặp lại ba lần: "Đi đi!"
Nghe tiếng bước chân của Cát Vi Nùng từ từ đi xa, Mục Tuyết Y mới dám thả tay đang bịt miệng mình, ngón út vẫn chưa khôi phục tốt đơ cứng đáng thương.
Vừa nãy có mặt Cát Vi Nùng, Chu Chẩm Nguyệt hôn nàng đến hăng say. Hiện tại Cát Vi Nùng đi mất, Chu Chẩm Nguyệt trái lại không hôn nữa, chỉ ôm nàng, mỉm cười xoa xoa mái tóc mềm mại của nàng.
Mục Tuyết Y cố gắng hít sâu vài hơi, muốn giảm nhịp tim đang mất phanh nhảy loạn.
"Chị cố ý?" Nàng nhìn cô với vẻ mặt phức tạp.
Chu Chẩm Nguyệt nghịch tóc nàng, đầu ngón tay quấn quanh lọn tóc, khẽ cười: "Tôi chỉ muốn nhìn xem, Nhị tiểu thư nhà họ Mục muốn đoạt quyền soán vị, tố chất 'Định lực*' liệu có tốt không. Đáng tiếc, nhìn dáng dấp hẳn còn kém xa lắm."
*Định lực (定力): Không bị cảnh giới lay chuyển (Định nghĩa nó rất rộng, có liên quan đến tôn giáo, mọi người có hứng thú thì tìm hiểu nhé).
Mục Tuyết Y lại hít sâu một hơi, nheo mắt: "Chị đừng có hối hận, Chu Chẩm Nguyệt."
Chu Chẩm Nguyệt bất ngờ, nhíu mày: "Em vừa gọi tôi là gì?"
Mục Tuyết Y: "..."
"Chu Chẩm Nguyệt." Mục Tuyết Y bắt chước cô nhíu mày: "Sao thế, tên chị giống Voldemort, không gọi được?"
Chu Chẩm Nguyệt nhìn chằm chằm khuôn mặt nàng, khóe môi chậm rãi cong lên.
Mục Tuyết Y thấy vẻ mặt cô bình tĩnh, cho rằng cô đang muốn gọi lại tên mình, trong lòng cũng đã nghĩ xong mấy câu đáp trả.
Nhưng thật không ngờ, Chu Chẩm Nguyệt hé môi, giây tiếp theo, miệng cô không phun ra tên đầy đủ của mình.
Mà là một tiếng hô vô cùng nhẹ: "Chị."
Mục Tuyết Y sững sờ.
Nhớ lại chuyện thất đức trước đây mà bản thân từng làm nhân lúc cô "say rượu", mặt nàng đỏ ửng lan đến tận cổ.
"Hừ..." Nàng vùi mặt vào lòng cô.
Cam tâm tình nguyện, bị cô đánh bại.
Hai người lại thân mật với nhau một lúc.
Màn đêm thăm thẳm, Chu Chẩm Nguyệt vốn chuẩn bị một số đĩa CD kỷ niệm nhưng không có thời gian xem. Sức khỏe Mục Tuyết Y không tốt nên phải đi ngủ sớm.
Sau khi Mục Tuyết Y nằm xuống, nàng ôm cô giống như lần trước tại dinh thự, nói: "A Nguyệt, chờ em ngủ hẳn đi."
Chu Chẩm Nguyệt: "Tôi không đi đâu hết, đêm nay chỉ canh em ngủ."
Mục Tuyết Y: "Lỡ sáng mai Cát Vi Nùng thấy chị thì phải làm sao?"
Chu Chẩm Nguyệt: "..."
"Không thể không nói, có tôi ở bên cạnh em, khiến đầu óc em trở nên hồ đồ nhiều lắm."
Chu Chẩm Nguyệt nằm xuống, tiện tay tắt đèn ngủ: "Sáng mai em tìm cớ, nhờ cô ấy đi mua bữa sáng, đến lúc đó tôi có thể quang minh chính đại ra ngoài rồi."
"Ừm..." Mục Tuyết Y nép vào lòng cô, ngáp một cái: "A Nguyệt thông minh hơn em..."
Chu Chẩm Nguyệt biết nàng buồn ngủ, cũng không tán gẫu nhiều lời, vỗ về lưng nàng, cùng nàng tiến vào giấc ngủ.
* * *
Mục Tuyết Y lại nằm mơ.
Kể từ khi nàng trọng sinh, đêm nào cũng mơ thấy kiếp trước.
Nhưng đêm nay thì khác, giấc mơ vừa bắt đầu, nàng đã ở một nơi xa lạ nhưng lại có đôi phần quen thuộc.
Chân trời xanh màu vỏ cua, không có mặt trời hay mặt trăng, chỉ có mây đen trĩu nặng.
Ở góc tối trong sân, có mấy cây khô giương nanh múa vuốt, hung dữ như muốn ăn thịt người.
Nàng suy nghĩ rất lâu, cuối cùng cũng nhớ ra.
Nơi này là bệnh viện tâm thần nàng từng tới.
Nàng vừa quay đầu lại, không kịp đề phòng đã nhìn thấy Mục Như Tình đứng ở sau lưng.
Mục Như Tình cười với nàng:
"Em gái, mày rốt cuộc cũng điên rồi."
Nàng mở to hai mắt, lớn tiếng phản bác: "Tôi không điên!"
Ý cười của Mục Như Tình dần sâu.
"Mày cho rằng núp bên cạnh Chu Chẩm Nguyệt khoác tấm da người vài hôm, mày sẽ trở lại như trước?"
Mục Tuyết Y lùi về sau một bước, đột nhiên hoảng hốt.
"Em gái, tay mày không còn sạch sẽ nữa, bộ xương dưới lớp da... đã biến thành thứ sắc bén..."
Mục Như Tình chậm rãi tới gần nàng, dây xích trên người nàng ta cọ vào quần áo tạo ra âm thanh sột soạt.
"Sớm muộn cũng có một ngày, mày sẽ vào đây thôi. Mày là người điên, người nhà họ Mục, đều là người điên..."
Mục Tuyết Y liên tiếp lùi về sau, nhưng xung quanh càng lúc càng xuất hiện nhiều tiếng kim loại va chạm.
Như dao giải phẫu của bác sĩ.
Kìm kim loại.
Xích sắt.
Nàng mờ mịt ngẩng đầu, lần thứ hai nhìn bầu trời vẩn đục tăm tối.
... Nàng đã nhảy xuống vực sâu.
Nàng là một kẻ, không chừa thủ đoạn nào, quỷ kế đa đoan, phát điên, kẻ giết người.
Từ tận xương tủy... đã điên loạn...
Người điên.
Một người không còn nguyên tắc, cũng không còn lương tri.
Không khác kẻ điên là bao.
Ngay khi nàng định nhắm mắt, bên tai bỗng vang lên một giọng nói kiên định mà dịu dàng—
"Tuyết Y."
"Tuyết Y, tôi chính là lương tri cuối cùng của em."
* * *
"Tuyết Y."
"Tuyết Y..."
Mục Tuyết Y thở hổn hển, đột ngột mở mắt ra.
Tiếng gọi "Tuyết Y" trong mơ và "Tuyết Y" ở hiện thực chồng chéo lên nhau. Như gió cuốn lấy tuyết mịn, lướt qua cây linh sam, thổi vào tai nàng.
Trong trẻo như băng, mềm mại như mây.
Chu Chẩm Nguyệt bật đèn bàn, ôm Mục Tuyết Y vào ngực, rút mấy tờ khăn giấy giúp nàng lau mồ hôi.
"Tuyết Y." Cô bóp vành tai nàng: "Em mơ thấy ác mộng à?"
Mục Tuyết Y khổ sở nuốt nước bọt, phát hiện cổ họng đau đớn như bị dao cứa vào.
Một lúc lâu sau, nàng lẩm bẩm bằng chất giọng câm: "... Tôi không phải kẻ điên."
Chấp niệm trong mộng, vô tình biến thành hiện thực khi nàng nửa tỉnh nửa mê.
"Ngoan." Chu Chẩm Nguyệt cúi đầu, hôn lên chóp mũi nàng: "Em không điên."
Mục Tuyết Y nghe vậy, cười đến khàn cả giọng, rất khó nghe: "A... Ha ha..."
Chu Chẩm Nguyệt sờ trán nàng: "Em cười cái gì?"
Mục Tuyết Y chăm chú nhìn Chu Chẩm Nguyệt, sau đó quấn chăn, quay đầu cuộn tròn trong đó.
Bóng lưng nàng nhìn qua vô cùng mỏng manh. Tựa như đụng vào sẽ vỡ tan nát.
"Cười em ngốc." Thanh âm Mục Tuyết Y lẫn với ý cười nhẹ nhàng vang lên: "Cũng... cười chị ngốc."
Chu Chẩm Nguyệt vươn tay vòng qua eo nàng, thì thầm: "Tôi không cảm thấy tôi ngốc."
Mục Tuyết Y im lặng hồi lâu, mới nói: "Hiện tại chị ôm em, là điều ngu ngốc nhất chị từng làm."
Vai nàng khẽ run rẩy.
"Em chỉ là một tên dối trá đã lừa gạt chị, một kẻ tâm thần chỉ biết hủy hoại cuộc đời của người khác. Con người của em, không có bất kỳ điểm tốt nào, điểm tốt duy nhất là ngoan ngoãn vâng lời giống trước kia."
"Nhưng... dù em còn biết nhận thức, thì từ lâu... em đã không còn là em của trước kia nữa."
Chu Chẩm Nguyệt nghe nàng nói cũng hiểu rõ, bàn cờ đó, chuyện đã xảy ra, không dễ dàng xóa nhòa như vậy.
Hết thảy tích tụ, ào ạt tuôn ra giữa đêm khuya.
Cô biết cách để cởi trói.
Cánh tay cô siết chặt eo nàng, ở bên tai nàng từ tốn nói: "Đến bây giờ em vẫn nghĩ, bởi vì tôi yêu cô bé của trước đây, mới cam nguyện từ bỏ mọi thứ ở Ngạn Dương, tới nơi này chỉ để ở bên cô bé đó?"
Bốn ngón tay Mục Tuyết Y bấu víu áo gối.
"Tuyết Y." Chu Chẩm Nguyệt nhắm mắt, ngâm nhẹ: "Em luôn luôn rất tốt."
"Chính vì thế mà tôi đến đây, đến bên cạnh em."
"Tôi không nói dối. Mỗi giai đoạn em trải qua, em đều có điểm tốt của riêng mình."
"Năm năm trước, em cẩn thận từng li từng tí tiếp cận tôi, biết rõ tính tình tôi rất tệ, lại hết lần này tới lần khác nhẫn nhịn, đối xử tốt với tôi. Tặng thư tình, làm cơm cho tôi."
"Vô số lần tôi đẩy em ra xa, mỗi một lần em đều tươi cười quay lại. Dù có khổ sở, cũng chỉ nhân lúc không có ai, lén lút khóc một mình."
"Tôi thật sự cảm thấy, không có ai kiên trì như em, mạnh mẽ như em."
"Vài tháng trước em quay về nhận lỗi. Em phải biết, trên thế giới này, không phải mỗi người làm sai đều chịu cúi đầu nhận lỗi."
"Nhưng em biết sai, biết nhận lỗi, sẵn sàng bù đắp lỗi lầm."
"Vì lẽ đó, tôi rõ hơn ai hết, Mục Tuyết Y, kỳ thực là một cô gái rất dũng cảm, rất chân thành, rất có trách nhiệm."
"Cách đây một khoảng thời gian, em trở về Mục gia. Biết rõ nguy hiểm, nhưng vì tôi, em vẫn cố gắng hết sức mình."
"Em không chỉ dũng cảm mà còn thông minh, thông minh mới có thể thiết kế ra một kế hoạch đặc sắc như thế, trong tay em chỉ có một tấm thẻ đánh bạc cằn cỗi, nhưng em đã làm được chuyện khó nhất."
"Dù hai ta đổi chỗ, tôi cũng không chắc có thể làm tốt được như em."
"Em không phải kẻ lừa đảo, chỉ là trước kia em quá dịu ngoan, quá dễ bị người khác nắm được nhược điểm."
"Em cũng không phải kẻ điên, chỉ là em quá thông minh, quá kiên định với kẻ thù."
"Em vẫn luôn mang dáng vẻ mà tôi thích nhất."
"Em vẫn luôn, vô cùng vô cùng tốt."
Chu Chẩm Nguyệt chôn cằm vào hõm vai nàng.
Cô ở bên tai nàng, dùng giọng điệu ôn nhu nhất từ trước tới giờ, dỗ dành nàng:
"Cho nên em đừng nói lung tung, gì mà 'ôm em là điều ngu ngốc nhất tôi từng làm'."
"Ở trong mắt tôi, Tuyết Y là người tốt nhất trên thế giới."
"Tôi tên Chu Chẩm Nguyệt, đời này biết bao may mắn, có thể giống hôm nay, ôm Tuyết Y... một cô bé tốt như vậy."
"..."
Mục Tuyết Y che miệng, không kìm được nước mắt, rúc trong lòng Chu Chẩm Nguyệt thất thanh khóc rống.
Nàng cứ nghĩ, cho dù cô có an ủi nàng, cũng chỉ nói: Em nên nỗ lực thoát khỏi bóng tối, em nên hướng về ánh mặt trời.
Nhưng Chu Chẩm Nguyệt lại nói:
Em đứng trong dương quang, có điểm tốt nơi dương quang.
Em chìm trong bóng tối, có điểm tốt nơi bóng tối.
Dù em có trăm triệu dáng dấp, ở trong mắt tôi, cũng có trăm triệu loại tốt.
* * *
Tác giả có lời muốn nói: . Xin ủng hộ chúng tôi tại ++ TRUMtг uyen. mE ++
Thử hỏi, ai lại không muốn được Chu tổng ôm vào lòng, nghe cô ôn nhu nói:
"Em có trăm triệu loại tốt."
[ Che mặt ] tâm thiếu nữ~