Quý Phi Dùng Thực Lực Chửi Bậy Mà Thượng Vị

Chương 170: Chương 170: Gia gia ngươi từng dùng




Bệ hạ điên rồi.

Hắn tống toàn bộ Thái y vào Thiên lao, bởi vì bọn họ không có cách cữu chữa Hoàng hậu nương nương độc vào phế phủ.

Tất cả những phương pháp có thể thử họ đều thử hết, tình huống của Hoàng hậu nương nương ngược lại càng nghiêm trọng thêm.

Ban đầu Hoàng hậu nương nương còn có thể đứng dậy thổ huyết, nhưng về sau ngài ấy đến cả máu cũng không thể nôn ra được nữa, trực tiếp tràn ra từ trong mũi và tai. Bệ hạ sợ Hoàng hậu bị tắc nghẽn mạch máu, không dám cho ngài ấy nằm thẳng, liền ôm người vào ngực.

Tình huống thế này, ai cũng nhìn ra Hoàng hậu nương nương sợ là thật sự không qua khỏi.

Trong Khôn Nguyên cung một mảnh bi thương, Khương ma ma canh giữ dưới hiên âm thầm gạt lệ. Trương viện chính nói nương nương sống không quá ba ngày, toàn bộ Thái Y viện đều bó tay không còn cách nào. Dưới cơn nóng giận, Bệ hạ nhốt hết Thái y vào thiên lao, nói rõ nếu không ai trị được cho Hoàng hậu nương nương, ngài ấy sẽ bắt bọn họ chôn cùng.

Vì lẽ đó, dù bị nhốt trong thiên lao thì các Thái y cũng không dám lười biếng, còn vắt hết óc nghĩ cách. Nhưng độc Hoàng hậu nương nương trúng mười phần hung mãnh, các Thái y không phải thần tiên, không có cách nào giành người với Diêm Vương gia.

Cao Tấn ôm Tạ Khuynh, thất hồn lạc phách nhìn dung nhan ngủ say ngày càng tiều tụy của nàng. Máu trên chóp mũi và khóe miệng Tạ Khuynh đều được Cao Tấn dùng ống tay áo lau từng chút từng chút thật sạch sẽ. Có vài chỗ còn bị hắn chà lau đến đỏ ửng lên, Tạ Khuynh lại không tức giận chút nào. Cao Tấn có thể cảm nhận được hô hấp của nàng càng lúc càng yếu ớt.

Trái tim hắn như bị ai bóp lấy, co thắt từng cơn, nhưng hắn lại không thể né tránh được.

Tạ Khuynh là một cây vạn tuế mọc ra từ khe đá, không cần ai tưới nước, mưa nắng của trời đã có thể giúp nàng tự trưởng thành, bộ rễ cứng cỏi đến mức có thể xuyên qua đá, những gian nan vất vả tầm thường không thể làm nàng rung chuyển.

Cao Tấn oán trách Tạ Khuynh không biết tự lo cho bản thân, tức giận khi nàng bị thương, nhưng xưa nay chưa bao giờ hắn cảm thấy có lúc Tạ Khuynh sẽ thật sự ngã xuống không dậy nổi. Trước hôm nay hắn rất tự tin, tự tin có thể bảo vệ Tạ Khuynh một đời bình an, nhưng kết quả thế nào?

Hắn là Đế vương thì sao? Hắn có được giang sơn thì sao? Không phải vẫn là như thế, không giữ được mạng Tạ Khuynh sao.

Cao Tấn bị cha đẻ phản bội, mẫu tộc bị diệt, hắn leo lên từ vũng bùn đáy cốc, dùng phương thức của mình đoạt lại tất cả.

Hắn cứu nữ quyến Cố gia bị lưu lạc ở Giáo Phường ti, hòa oan giải tội cho những người đã mất, hắn không để tên Vũ Định hầu phải bị gắn liền với phản tặc, hắn cho những tướng lĩnh ngày xưa đi theo Vũ Định hầu có tương lai...

Sau khi tất cả mọi thứ kết thúc, hắn mãn nguyện cưới được cô nương mà lòng hắn thật sự ái mộ. Cô nương kia không thích ở trong cung, hắn định tiếp tục cố gắng thêm mấy năm, lập một người đáng tin, có năng lực làm Thái tử, giao giang sơn vào tay người đó, rồi hắn có thể cùng cô nương yêu dấu ấy cao chạy xa bay, tự do tự tại đưa nàng tới bất cứ nơi nào nàng muốn.

Nhưng mà cô nương hắn yêu, chỉ còn sống được ba ngày.

Nếu như lúc trước hắn không làm phiền nàng.

Nếu như lúc trước nàng xuất cung hồi biên quan, hắn không đi tìm.

Nếu như nàng không vào cung...

Trong những cái nếu như này, chỉ cần hắn thực hiện một điều, kết cục của nàng sẽ không giống hôm nay.

Đã nhiều năm trôi qua, Cao Tấn lại lần nữa cảm nhận nỗi tuyệt vọng không cách nào cứu được thân nhân. Mà Tạ Khuynh không phải thân nhân của hắn, nàng là người hắn yêu. Nếu không cứu được nàng, Cao Tấn thậm chí không muốn tiếp tục sống một mình.

Hắn ôm Tạ Khuynh, hôn nhè nhẹ lên đỉnh đầu nàng, dùng thanh âm tràm thấp khàn khàn nói:

“Tạ Khuynh đừng sợ, nàng vừa đi ta sẽ theo ngay.”

Tuyệt đối sẽ không để nàng cô đơn một mình.

**

ƯattpadTaiTheTuongPhung

Đây là lần đầu tiên Phù Diên Đông dẫn người xông vào cung cấm.

Không còn cách nào, bởi vì Bệ bạ không lên triều, dâng bất luận tấu chương gì cũng không tới được tay ngài ấy, mà chuyện Phù Diên Đông cần làm không thể chờ dù một khắc.

Phù Diên Đông liều mạng không cần chức Thiếu khanh Đại Lý tự, dẫn một lão hòa thượng xông vào cung. Cấm quân chạy tới. Hôm nay là ca trực của Phó Thống lĩnh cấm quân, Phù Diên Đông biết hắn, nhờ hắn hỗ trợ đi tìm Chu Phóng.

Phó Thống lĩnh cấm quân thấy vẻ mặt hắn lo lắng, lại chỉ mang theo một lão hòa thượng xông vào cung, luôn miệng nói có thể cứu Hoàng hậu nương nương. Nào dám trì hoãn, Phó Thống lĩnh tự mình dẫn Phù Diên Đông đi tìm Chu Phóng.

Chu Phóng trông thấy Phù Diên Đông từ xa đã dò xét hắn từ trên xuống dưới, hỏi:

“Thiếu khanh, ngươi đang...”

Phù Diên Đông xua xua tay:

“Đừng nói nhiều nữa, đây là Vân Thiền đại sư tinh thông y thuật, mau dẫn đại sư đi chẩn trị cho Hoàng hậu nương nương.”

Chu Phóng nghe vậy, dứt khoát dẫn người vào. Một đoàn người rất nhanh đã tiến vào Khôn Nguyên cung, có Chu Phóng dẫn đầu nên không ai dám ngăn cản.

Trong Khôn Nguyên cung, Khương ma ma canh giữ ngoài tẩm điện lo lắng không thôi, Cao Nguyệt cũng buồn bã ỉu xỉu ngồi cạnh bồn hoa. Trông thấy Chu Phóng, Cao Nguyệt là người đầu tiên có phản ứng, đi tới đón hỏi:

“Chu Thống lĩnh, ngươi tới đây làm gì?”

Chu Phóng chắp tay đáp:

“Bẩm điện hạ, vị này là Vân Thiền đại sư, tinh thông y thuật. Phù đại nhân vượt qua muôn vàn khó khăn mới đưa người vào cung được, nguyện chữa trị cho Hoàng hậu nương nương.”

“A a, vậy mau mời đại sư vào.”

Cao Nguyệt vội vàng chắp tay làm lễ với lão hòa thượng, mời lão vào điện.

Chờ Vân Thiền đại sư vào điện rồi Cao Nguyệt mới hỏi Chu Phóng:

“Vân Thiền... Đại sư, là người thế nào?”

Cao Nguyệt rời kinh từ nhỏ, chưa từng nghe kinh thành có một nhân vật như vậy.

Chu Phóng nói:

“Vân Thiền đại sư chính là trụ trì của Vân Thiền tự. Ngày xưa đại sư từng có ân cứu mạng Thái tổ, ngay lập tức trở thành danh tăng của thế hệ, tinh thông y thuật.”

Cao Nguyệt hỏi:

“Đã là danh tăng tinh thông y thuật, sao trước đó không có ai tìm đến?”

Phù Diên Đông nói:

“Vị đại sư này đã mai danh ẩn tích nhiều năm. Đại sư là danh tăng từ thời Thái tổ, ngươi tính thử xem ngài ấy bao nhiêu tuổi rồi.”

Nói đến đây Phù Diên Đông đột nhiên nhỏ giọng:

“Thật ra ta cũng không dám tin là ngài ấy còn sống.”

Chu Phóng và Cao Nguyệt hiểu ý Phù Diên Đông, một hòa thượng từ thời Thái tổ, dù có năng lực như Hoa Đà cũng không ai dám tin lão còn tại thế.

“Thật ra Vân Thiền tự chưa từng có tin ngài ấy viên tịch, ngẫu nhiên còn có chút chuyện truyền kỳ được lan đi. Nói thế nhân muốn gặp Vân Thiền đại sư thì trên tay phải cầm một cây thiêm có hoa văn ngân hạnh thiếp vàng, Phù đại nhân làm cách nào mà mời được vị này?” Chu Phóng hỏi.

Phù Diên Đông móc từ trong áo ra một cái thẻ, không khắc chữ, chỉ có một ít hoa văn ngân hạnh mờ mờ.

Đây là đồ vật nằm trong hầu bao mà Tạ Khuynh trả lại cho hắn, lúc ấy nàng lấy bạc vụn đi mà không nhớ còn một cái thẻ thế này. Phù Diên Đông biết Hoàng hậu nương nương độc vào phế phủ, cũng chỉ ôm tâm thái thử một lần xem sao, mang đồ vật có hoa văn ngân hạnh không biết thật giả này lên Vân Thiền tự.

Hắn đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng bị tăng nhân của Vân Thiền tự đuổi xuống núi. Lại không ngờ hắn vừa lấy cái thẻ ra, còn chưa nói rõ tình huống, tăng nhân của Vân Thiền tự đã mang hắn ra sau núi, gặp vị Vân Thiền đại sự trong truyền thuyết này.

Vân Thiền đại sư cũng thật sảng khoái, nhận đồ xong không hỏi câu nào đã bảo Phù Diên Đông dẫn lão đi gặp chủ nhân cái thẻ.

Phù Diên Đông cứ như vậy mơ mơ hồ hồ dẫn người vào cung.

Nói rõ tiền căn hậu quả cho Cao Nguyệt và Chu Phóng nghe xong, cả ba người cùng đưa mắt nhìn cây thiêm có hoa văn ngân hạnh trong tay Phù Diên Đông.

Ai cũng không ngờ tới, vị Vân Thiền đại sư đã lâu không lộ diện, điệu thấp đến mức thế nhân cho rằng ngài không còn tại thế lại có một đoạn cơ duyên với Hoàng hậu nương nương.

Có Vân Thiền đại sư ở đây, Hoàng hậu nương nương bị Thái y khẳng định sống không quá ba ngày nói không chừng còn cơ hội.

**

ƯattpadTaiTheTuongPhung

Cao Tấn nghiêng người đặt Tạ Khuynh lên giường, cho vị Vân Thiền đại sư đột nhiên xuất hiện này bắt mạch. Hắn ngồi xổm bên đầu giường, không nói câu nào đợi kết quả chẩn bệnh.

Nửa khắc trôi qua.

Một khắc trôi qua.

Vân Thiền đại sư bắt mạch cho Tạ Khuynh tốn trọn vẹn hai khắc đồng hồ, lão rút tay về Cao Tấn mới dám lên tiếng:

“Đại sư, nàng ấy thế nào?”

Vân Thiền đại sư đứng dậy suy nghĩ một lát, trả lời:

“Trong cái rủi có cái may, mặc dù tình huống của nương nương hung hiểm, nhưng cũng không phải hết đường sống.”

Cao Tấn nghe được câu này, không hiểu sao đỏ cả vành mắt, thậm chí hắn cho rằng mình đã nghe lầm.

“Lời đại sư nói... Là thật?” Cao Tấn hỏi lại.

Vân Thiền đại sư chắp tay trước ngực:

“A Di Đà Phật, người xuất gia không nói dối.”

“Chắc hẳn Bệ hạ đã biết, Hoàng hậu nương nương trúng một loại kịch độc không có giải dược. Người trúng độc này, chỉ trong vòng nửa ngày sẽ thất khiếu chảy máu mà chết.” Vân Thiền đại sư nói.

Cao Tấn gật đầu:

“Đúng vậy. Các Thái y dùng y thuật cả đời tích lũy cũng chỉ có thể giữ được Tạ Khuynh ba ngày.”

Vân Thiền đại sư chợt lắc đầu:

“Cũng không phải là các Thái y giữ mạng nương nương ba ngày. Dù bọn họ không làm gì, trong vòng ba ngày nương nương cũng không chết.”

Cách nói này Cao Tấn không hiểu, hắn cúi xuống lạy đại sự một cái thật sâu:

“Cầu đại sư cứu nàng.”

Vân Thiền đại sư chắp tay trước ngực đáp lễ:

“Bệ hạ không cần đa lễ, nghe lão nạp nói hết đã.”

“Trừ trúng kịch độc này ra, trong tâm mạch nương nương còn một loại độc tố phi thường mạnh mẽ. Chính vì có loại độc tố kia kiềm hãm, nương nương mới không bị loại kịch độc kiến huyết phong hầu này giết chết ngay lập tức.”

Cao Tấn nhớ lại quả thật có một lần Thái y hỏi Tạ Khuynh từng trúng độc phải không. Nhưng Tạ Khuynh thề thốt phủ nhận, thân thể nàng lại không có phản ứng gì...

“Nhưng trước đó thân thể nàng cũng không có gì khó chịu.” Cao Tấn nói.

Vân Thiền đại sư nói:

“Độc kia giấu trong ẩn mạch, nếu không phải lần này bị kịch độc kích thích thì đã không phát tác nhanh như vậy.”

“Nhờ vậy mới thấy được nương nương là người phúc trạch thâm hậu, nên độc tố kia mới phát tác vào lúc này. Nếu bình an vô sự trôi qua ba năm, Như Lai Phật Tổ tới cũng hết cách xoay chuyển.”

Cao Tấn như lọt vào sương mù, cũng không biết lời vị Vân Thiền đại sư không rõ tuổi tác này nói có ý gì. Hắn chỉ muốn biết lão hòa thượng này có cứu được Tạ Khuynh hay không.

“Khẩn cầu đại sư giải độc cho nàng.” Cao Tấn lại hành lễ lần nữa.

Vân Thiền đại sư lại lắc đầu:

“Độc của nương nương lão nạp không giải được.”

“Cái gì?” Cao Tấn chất vấn:

“Nhưng vừa rồi rõ ràng đại sư đã nói Tạ Khuynh còn cứu được?”

“Nương nương đúng là còn cách cứu, nhưng không phải lão nạp cứu. Phải biết nguồn gốc của độc tố còn sót lại trong cơ thể nương nương, tìm ra người hạ độc thì mới có thể cứu chữa.” Vân Thiền đại sư bổ sung.

Cao Tấn chỉ cảm thấy chút hy vọng vừa nhen nhóm của mình lại bị một chậu nước lạnh dập tắt.

Trước đó hắn không biết độc tố còn sót trong người Tạ Khuynh lợi hại như vậy, đừng nói tìm ra người hạ độc, ngay cả Tạ Khuynh trúng độc gì hắn cũng không biết.

“Ta, ta không biết nàng ấy trúng độc gì, đi đâu mà tìm người hạ độ? Đại sư đây không phải là làm khó người khác sao?” Cao Tấn thất vọng.

Vân Thiền đại sư lại không quá quan tâm tới sự buồn rầu của hắn, chỉ vào Tạ Khuynh mà nói:

“Bệ hạ không biết nhưng chắc chắn nương nương biết. Chờ nương nương tỉnh lại tự nói ra là được.”

Vân Thiền đại sư nói xong, không đợi Cao Tấn mở miệng đã lấy một cái bình sứ hơi cũ từ trong áo cà sa, đưa cho Cao Tấn rồi nói:

“Bên trong có một viên đan bảo mệnh, Bệ hạ nghĩ cách cho nương nương uống cùng với nước.”

Cao Tấn nhận lấy bình sứ, hoài nghi lão hòa thượng không rõ lại lịch này:

“Đây là thuốc gì?”

Vân Thiền đại sư liếc Cao Tấn một cái, nói:

“Đây là Vạn Tâm đan, thế gian chỉ có hai viên. Một viên trong đó gia gia ngươi từng dùng, bảo đảm tính mạng suốt ba năm. Chỉ là cất giữ quá lâu, hiệu quả của đan dược có lẽ không còn như xưa, nhưng một năm nửa năm thì vẫn được.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.