Khi biết được tin Võ Uy quân tập trung hỏa lực, toàn bộ Bắc Liêu đều sợ hãi.
Mọi người đều tự hỏi, chất tử kia của Lễ triều... Có quan trọng vậy sao?
Nhiều năm như vậy Lễ triều chẳng quan tâm tới sự tồn tại của hắn, giờ lại vì hắn mà phát động mười vạn đại quân, duyệt binh bày trận ở bờ sông, chỉ mũi kiếm về phía An Tây.
Lúc tin này truyền tới Hoàng cung Bắc Liêu, Hãn vương mới ngồi dậy từ giường bệnh. Sau khi bị ám sát ở đại điện, lão bệnh liên tiếp năm ngày, tới hôm qua mới khá hơn một chút.
Tiểu phi tử lão sủng ái nhất bưng thuốc tới, lão vừa uống vừa nghe đại sự trong triều, lúc nghe tới binh mã Lễ triều tập trung ở bờ Ngộ Thủy, ngụm thuốc trong miệng Hãn vương chưa kịp nuốt lập tức phun ra ngoài.
“Phụt---”
Trên người tiểu phi tử dính đầy thuốc, không dám lo cho mình trước, gấp rút cầm khăn lau cho Hãn vương;
“Đại vương sao vậy?”
Lão Hãn vương đẩy phi tử ra, vỗ ván giường hỏi người hồi sự:
“Ngươi, ngươi, ngươi nói cái gì? Lặp lại lần nữa!”
Quan hồi sự sợ hãi quỳ xuống, lặp lại sự tình thêm một lần:
“Hồi Đại vương, Võ Uy quân tập trung ở bờ sông Ngộ Thủy, bao vây một phía của An Tây, nói trong ba ngày Bắc Liêu không trả chất tử và sứ thần về, bọn hắn sẽ chiếm lấy An Tây!”
Hãn vương nghe xong, cảm thấy trước mắt như biến thành màu đen, đầu óc choáng váng, thân thể vừa ngồi dậy nhịn không được lung lay, làm cung nhân hầu hạ sợ hãi vây quanh đỡ, Hãn vương lại càng bực bội không thôi.
“Cút ngay---” Hãn vương dốc sức rống một tiếng.
Thác Bạt Chiêu cùng Thác Bạt Diên tiến vào cung điện liền nghe tiếng hét này của Hãn vương, hai người cấp tốc đi vào.
Hãn vương nơm nớp lo sợ đi chân trần xuống giường, lúc trông thấy Thác Bạt Chiêu cùng Thác Bạt Diên liền giữ chặt cả hai, nói:
“Các ngươi đã biết chuyện chưa? Lễ triều đây là muốn khai chiến! Khinh người quá đáng! Khinh người quá đáng!”
Thác Bạt Chiêu muốn tiến lên đỡ Hãn vương, bị lão đá một cái bay ra ngoài:
“Cút--- ngươi hài lòng chưa? Cuối cùng Lễ triều cũng đã dụng binh, ngươi hài lòng chưa!”
Thác Bạt Chiêu bị mắng không dám nói lời nào, Thác Bạt Diên ở bên cạnh nói:
“Phụ hãn bình tĩnh chớ nóng nảy. Chưa chắc Lễ triều muốn dụng binh!”
Hãn vương giận không kìm được:
“Binh của người ta đã tới cửa nhà, mà còn chưa phải là dụng binh? Vậy ta hỏi ngươi thế nào mới là dụng binh?”
Thác Bạt Chiêu nghe vậy nói:
“Đúng vậy a, đã đánh tới cửa nhà rồi, Lục đệ còn nói giúp Lễ triều. Phụ hãn minh giám, Lục đệ và Lễ triều có bí mật không thể cho ai biết! Hắn chính là gian tế Lễ triều!”
Hãn vương phẫn nộ trừng Thác Bạt Diên, chỉ thấy Thác Bạt Diên lạnh lùng trả lời:
“Nhị huynh, trước kia ta chỉ cho là huynh không thích ta. Nhưng hôm nay ta mới nhận ra, không phải huynh không thích ta, mà là có chủ tâm muốn hủy đi giang sơn cơ nghiệp Bắc Liêu. Thời điểm này mà huynh mặc kệ chiến sự, chỉ chăm chăm vào chút việc lông gà vỏ tỏi để bôi nhọ ta. Nếu huynh tố cáo ta rơi đài thì thế nào, đem ta thành tội nhân thiên cổ thì thế nào, Lễ triều sẽ lui binh sao? Tầm mắt và lòng dạ của huynh khi nào mới xa rộng một chút?”
Thác Bạt Chiêu bị Thác Bạt Diên nói á khẩu không trả lời được.
Hãn vương thấy vậy, hỏi Thác Bạt Diên:
“Ngươi có thượng sách gì lui địch?”
Thác Bạt Diên nói:
“Phụ hãn, Lễ triều tập trung binh lực ở An Tây, điều kiện lui binh không phải đã nói rõ ràng ư? Bọn hắn muốn chất tử và sứ đoàn, chúng ta trả người cho bọn hắn không phải là xong rồi sao?”
Hãn vương hồi tưởng một chút, quả thật Lễ triều có đề cập yêu cầu này, chỉ là vừa rồi lão sốt ruột quá bỏ qua, vừa định mở miệng đã bị Thác Bạt Chiêu cướp lời:
“Không được! Người không thể thả đi được! Chất tử kia có thể khiến Lễ triều điều động mười vạn binh mã, nói rõ hắn quan trọng hơn những gì chúng ta nghĩ. Chúng ta lấy hắn ra đàm phán với Lễ triều, còn những sứ thần kia, một người cũng không thả, để Lễ triều mang tiền mang vật tới chuộc!”
Thác Bạt Diên cười lạnh vì suy nghĩ hão huyền này của Thác Bạt Chiêu:
“Người ta đã cho binh bao vây kho lương Bắc Liêu, ngươi còn ở đây mơ mộng hão huyền muốn bàn điều kiện với bọn hắn? Nhị huynh, ngươi thật sự cho rằng Lễ triều cần chất tử và mấy sứ thần kia sao? Chất tử đã ở Bắc Liêu ta năm năm rồi, trong năm năm đó, Lễ triều có nhắc tới hắn câu nào không? Ta tự mình đi Lễ triều bàn điều kiện, chỉ muốn đổi mấy tù binh thủ lĩnh về mà Lễ triều còn không thèm, ngươi cảm thấy bọn hắn sẽ vì chất tử làm to chuyện?”
“Còn có mấy sứ thần kia, bọn hắn mới đến Bắc Liêu mấy ngày? Di chuyển mười vạn đại quân đâu dễ như trở bàn tay, nói cách khác, mấy sứ thần kia vừa vào Bắc Liêu, đại quân đã xuất phát. Ngươi cảm thấy bọn hắn dự kiến trước biết chúng ta sẽ gây bất lợi sao?”
“Nói trắng ra là Lễ triều đang tìm cớ gây chiến, ngươi bắt chất tử cùng sứ thần ra bàn điều kiện, chính là như ý bọn hắn, cho bọn hắn một lý do đường hoàng khai chiến!”
Thác Bạt Chiêu phân tích một trận làm Hãn vương thể hồ quán đỉnh.
Sắp vào đông rồi, lương thảo cùng binh lực đều thập phần khó đi, nếu chiến tranh bất lợi, vậy không bằng lợi dụng chất tử và mấy sứ thần râu ria. Lúc này chọn giận Lễ triều tuyệt đối không phải hành động sáng suốt.
Thác Bạt Chiêu rất muốn phản bác, hắn muốn nói quân Lễ triều tuyệt đối không vô duyên vô cớ, không chút dấu hiệu mà vây quanh An Tây bộ lạc, bọn hắn nhất định có mục đích khác, hắn cảm thấy rất có quan hệ với chất tử và sứ thần.
Hắn không tin Thác Bạt Diên khôn khéo như vậy mà không nhìn ra vấn đề, nhưng Thác Bạt Diên lại kiệt lực thúc đẩy Hãn vương thả chất tử về, còn dám nói mình không có liên quan gì với Lễ triều...
“Phụ hãn, Thác Bạt Diên khẳng định có vấn đề! Hắn chính là gian tế! Hắn---”
Thác Bạt Chiêu chưa nói xong đã ăn một đá của Hãn vương:
“Ngươi câm miệng cho ta--- ngươi cái thứ ánh mắt thiển cận, trong đầu chỉ có âm mưu quỷ kế ngu xuẩn, lúc nào rồi mà ngươi còn nói xấu thân huynh đệ? Cút cho ta---”
Hãn vương dậm chân đuổi Thác Bạt Chiêu ra ngoài, thấy hắn không đi bèn gọi thị vệ tới, cũng trực tiếp hạ lệnh, từ nay về sau nếu không có mệnh lệnh của lão, Thác Bạt Chiêu không được phép bước vào vương đình một bước.
Lúc Thác Bạt Chiêu bị thị vệ đưa ra ngoài, tận mắt thấy Thác Bạt Diên đứng sau lưng Hãn vương nhếch mệnh nở nụ cười âm hiểm...
Thác Bạt Chiêu giật giật yếu hầu, hô hào:
“Phụ hãn, Thác Bạt Diên là gian tế, ngài đừng tin hắn.”
Nhưng vô luận Thác Bạt Chiêu gào thét thế nào cũng không ai tin hắn.
Sau khi đuổi Thác Bạt Chiêu đi, Hãn vương lập tức đem toàn bộ tín nhiệm đặt lên người Lục Hoàng tử, lão tự mình viết ý chỉ, phóng thích chất tử Lễ triều Cao Nguyệt và đoàn sứ thần, toàn bộ công việc giao cho Thác Bạt Diên xử lý.
**
ƯattpadTaiTheTuongPhung
Bờ sông Ngộ Thủy, hai quân đối diện.
Đội ngũ sứ thần dẫn đầu đi tới, Phó soái Võ Uy quân Mạnh Nguyên Đào tự mình lãnh binh tiếp ứng, lúc trông thấy Cao Tấn cải trang trong sứ đoàn liền muốn quỳ xuống hành lễ, bị Cao Tấn đi tới ngăn lại:
“Mạnh soái miễn lễ.”
Cao Tấn nhìn về hướng Bắc, hỏi:
“Chất tử còn chưa được đưa tới?”
Mạnh Nguyên Đào đang định đáp lời, thám tử được phái đi tiên phong đã về hồi tin tức:
“Đến rồi đến rồi. Còn có xe ngựa hoàng thất Bắc Liêu dẫn đầu.”
Xe ngựa hoàng thất? Mọi người nghi hoặc.
Tạ Khuynh đứng bên cạnh Cao Tấn híp mắt nhìn, quả nhiên trông thấy phía biên giới có một đội xe cờ xí tung bay, trên đó là hoa văn hoàng thất Bắc Liêu. Phía trước là một chiếc xe ngựa, phía sau có một xe chở tù phủ vải đen, và một số hộ vệ Bắc Liêu.
Xe ngựa dừng lại ở biên giới, từ trên xe bước xuống một nam tử trẻ tuổi khoác áo lông chồn, chính là Lục Hoàng tử Thác Bạt Diên.
Mạnh Phó soái nhìn thoáng qua Cao Tấn, thấy hắn không có ý định tiến lên, chính là ý tứ không muốn lộ diện, thế là Mạnh Phó soái liền chủ động lên đón, chắp tay với Thác Bạt Diên:
“Làm phiền Lục Hoàng tử tự mình đưa chất tử nước ta trở về.”
Thác Bạt Diên vươn tay đáp lễ, nhìn lướt qua sứ đoàn, ánh mắt chuẩn xác dừng lại trên người Tạ Khuynh, gật đầu thi lễ với nàng.
Tạ Khuynh niệm tình hắn ở trường đấu thú đưa nước, cũng ra khỏi hàng đáp lễ.
Thác Bạt Chiêu thụ sủng nhược kinh.
Nếu hắn nhớ không nhầm, hình như đây là lần đầu tiên Tạ Khuynh đường đường chính chính thi lễ với hắn, cảm động xong hắn lại tiếc nuối, nếu như nàng không phải người Lễ triều... Nếu như hai người không cách biệt hai nước.
Nhưng duyên phận giữa người với người chính là không có đạo lý như vậy.
Hai người đều trung với chủ của riêng mình, giờ phút này không nên giao thoa quá nhiều, Thác Bạt Diên đưa tay nói với thủ hạ sau lưng:
“Mang chất tử tới đây.”
Mệnh lệnh truyền đi, miếng vải đen phủ trên xe chở tù được kéo xuống. Cao Nguyệt ngồi trong xe chở tù bỗng nhiên thấy ánh sáng, con mắt chưa kịp thích ứng.
Cửa xe chở tù được mở ra, không có ai đi tới lôi hắn như thường lệ, chỉ có một thanh âm bên ngoài truyền tới:
“Mời chất tử xuống xe.”
Cả con đường Cao Nguyệt đều ngồi trong xe tối om, chỉ biết xe đang đi, nhưng không biết đi tới nơi nào.
Nghĩ thầm, chắc là đang tiễn hắn lên đường.
Cao Nguyệt ưỡn ngực, chỉnh lý tốt xiêm áo trên người, không kiêu ngạo không siểm nịnh bước khỏi xe chở tù.
Ánh nắng bên ngoài càng gắt hơn, khắp nơi là một mảnh trắng xóa, Cao Nguyệt xuống xe bỗng nhiên ngây ngẩn cả người.
Bởi vì hắn loáng thoáng nhìn thấy bờ bên kia rậm rạp tinh kỳ và binh mã như không có điểm cuối.
“Chất tử mời sang bên này.”
Mời hắn xuống xe là một hộ vệ Bắc Liêu, khách khách khí khí đi phía trước dẫn đường, Cao Nguyệt triệt để mơ hồ.
Lúc hắn được đưa tới điểm giao giữa hai nước, nhìn thấy Thác Bạt Diên cùng một nhóm tướng lĩnh lạ mặt, trên người những tướng lĩnh này mặc khôi pháp Lễ triều.
Thác Bạt Diên chỉ nhàn nhạt liếc qua Cao Nguyệt, phảng phất như hai người chưa hề quen biết, chưa hề gặp nhau, hắn lạnh lùng nói:
“Bây giờ trả chất tử lại, mong rằng quý quốc hết lòng tuân thủ hứa hẹn, lui binh An Tây.”
Mạnh Phó soái kiểm tra Cao Nguyệt từ đầu tới chân, xác định hắn không có vết thương gì mới tiến tới đỡ, không ngờ tâm phòng bị của Cao Nguyệt nặng, cản bản không cho Mạnh Phó soái chạm tới, vô thức lùi về sau tránh né.
Cao Nguyệt nhìn xung quanh một vòng, cuối cùng cũng tìm thấy một vài gương mặt hơi quen thuộc. Mấy sứ thần dõng dạc hùng hồn nói chuyện ở đại điện Bắc Liêu, những hộ vệ chém giết đẫm máu trong trường đấu thú cũng có ở đây.
Trong thấy bọn họ, lại nhìn sang binh sĩ bờ bên kia, rốt cuộc Cao Nguyệt đã hiểu chuyện gì xảy ra.
Hắn được thả về Lễ triều?
Bắc Liêu bỏ qua cho hắn.
Người Lễ triều... Tới đón hắn?
“Lục điện hạ yên tâm. Sau khi chúng ta bình an về quân doanh, sẽ lập tức rút lui.” Mạnh Phó soái đảm bảo.
Thác Bạt Diên không ngờ bọn họ sảng khoái như vậy.
Thật sự chỉ để đón Cao Nguyệt thôi sao?
Khẳng định còn có nguyên nhân khác.
Bất quá, Thác Bạt Diên không thể nghĩ ra, mà hắn cũng không muốn phí đầu óc nghĩ, bởi vì không có ý nghĩa. Hắn không phải người hiếu chiến, nếu không phải bị ép tới đường cùng, chủ trương của hắn luôn là không khai chiến với Lễ triều.
Bây giờ quân đội Lễ triều vây quanh bộ lạc An Tây, ra điều kiện là chất tử cùng sứ đoàn. Nếu đây là mục đích cuối cùng của bọn họ, vậy Thác Bạt Diên nguyện ý trả người về, nhất là chất tử Cao Nguyệt.
Đứa nhỏ này không nên lưu lại Bắc Liêu, hắn là nên quay về cố thổ, bắt đầu cuộc sống mới.
Thác Bạt Diên gật gật đầu:
“Tốt, vậy bản vương cáo từ.”
Trước khi quay người, Thác Bạt Diên lần nữa nhìn về hướng Tạ Khuynh, chỉ là lần này ánh mắt hắn bị một thân ảnh cao lớn chặn lại. Người kia ngăn trước mặt Tạ Khuynh, một dáng bảo vệ báu vật, không muốn cho Tạ Khuynh cùng Thác Bạt Diên có bất cứ giao lưu gì.
Người này chính là hộ vệ ở trường đấu thú phối hợp khăng khít với Tạ Khuynh. Xem ra hắn ta có ý với nàng, chỉ với việc bọn họ cùng là người Lễ triều thì Thác Bạt Chiêu đã thua. Hắn tự giễu cười một tiếng, không do dự nữa, dứt khoát quay người đi về xe ngựa.
Mà Lễ triều bên này tiếp nhận chất tử cùng đoàn sứ thần cũng quay người bỏ neo đi sang bờ bên kia.
Bỗng nhiên, Thác Bạt Diên dừng bước, quay ngoắt lại, ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm bóng lưng nam nhân đi bên cạnh Tạ Khuynh.
Tấm lưng kia, Thác Bạt Diên khẳng định đã gặp ở đâu đó!
Bỗng dưng Thác Bạt Diên trợn ngược hai mắt, hắn đã nhận ra mình thấy bóng lưng đó ở đâu.
Hắn cao giọng hô to:
“Hoàng đế Bệ hạ, Thác Bạt Diên ở đây cung tiễn.”
Thác Bạt Diên nhận ra Cao Tấn!
Người hộ vệ phối hợp với Tạ Khuynh ở trường đấu thú, không ai khác chính là Cao Tấn!
Trách không được Võ Uy quân lại phái mười vạn binh vây An Tây, nếu chỉ vì một chất tử thì quá hưng sư động chúng, nhưng nếu tới đón Hoàng đế Bệ hạ của bọn hắn, vậy hết thảy đều thông suốt.
Cao Tấn ở trên thuyền nghe vậy quay đầu liếc mắt nhìn Thác Bạt Diên, không nói gì chỉ đưa tay lên quơ quơ như đáp lại.
Thật sự là Cao Tấn!
Thác Bạt Diên đuổi theo vài chục bước mới dừng lại, khóe mắt hắn muốn nứt ra cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn Cao Tấn bị vây quanh lên thuyền.
Nếu sớm biết!
Nếu là sớm biết!
Thác Bạt Diên tức đến giậm chân, hối hận xanh ruột.
Nếu như hắn có thể nhận ra thân phận Cao Tấn sớm một chút, đừng nói binh Lễ triều vây An Tây, có vây Đại Định phủ Thác Bạt Diên cũng tuyệt đối không thả hổ về rừng!
Nhưng làm sao hắn ngờ được, đường đường là Hoàng đế Lễ triều, lại vì một chất tử mà đặt mình vào nguy hiểm như vậy. Khoảng thời gian Cao Tấn ở Đại Định phủ, mỗi thời mỗi khắc Thác Bạt Diên đều có cơ hội diệt trừ đối thủ lớn nhất của Bắc Liêu!
Nhưng Thác Bạt Diên đã bỏ lỡ!
Bỏ lỡ thì bỏ lỡ, vì sao lão thiên lại cố tình cho hắn nhận ra vào giây phút cuối cùng? Đây không phải là chủ tâm muốn hắn hối hận cả đời hay sao?
♡ ♡ ♡ ♡ ♡ ♡ ♡
Thác Bạt Diên không biết chị nhà thay thế Tạ Nhiễm vào cung nên lúc nhìn thấy chị không hề liên tưởng tới anh cún nha.
Toi phụ trách gõ mọi người phụ trách dò lỗi nhớ.
(◕ᴗ◕✿)