Quý Phi Dùng Thực Lực Chửi Bậy Mà Thượng Vị

Chương 149: Chương 149: Khoan dung cổ vũ ác niệm




Tạ Khuynh bước ra từ trà lâu, nghĩ đến tiền thưởng cho các cô nương thi đấu còn chưa đưa, liền đánh một vòng trở lại đem chín tờ ngân phiếu mệnh giá trăm lượng lặng lẽ giao cho Tôn Thập Nhất Nương.

Bạc này từ ngày đầu tiên sau khi thi đấu xong Tạ Khuynh đã đến chỗ Thái thị đòi, lúc đó sắc mặt Thái thị dù không tốt vẫn không từ chối hay làm khó, mà sảng khoái để quản gia viết ngân phiếu.

Đưa ngân phiếu xong, Tạ Khuynh muốn tới Sóc vương phủ xem thử, sau khi Cao Nguyệt trở về nàng còn chưa có cơ hội nói chuyện đàng hoàng với hắn lần nào.

Làm khách thì đương nhiên không thể tới tay không, Tạ Khuynh giấu ngân phiếu Cao lão bản cho trong ngực, bước vào Đa Bảo các, muốn chọn một vật trang trí gì đó có thể bày trong nhà tặng Cao Nguyệt.

Chọn nửa ngày được một đỉnh thanh ngọc, trả tiền, tiểu nhị Đa Bảo các gói lại giúp nàng, để Tạ Khuynh mang ra ngoài.

Tạ Khuynh vừa đi vừa nhìn, bỗng nhiên cảm thấy mặt đất khẽ động, linh cảm của người tập võ giúp Tạ Khuynh cảm giác được có người từ phía sau xông tới, Tạ Khuynh vô thức né sang một bên, quả nhiên tránh được cái ôm phía sau.

Người vừa chạy tới cao ít nhất chín thước, vóc dáng vạm vỡ cao hơn Tạ Khuynh nửa cái đầu, vai rộng phải gấp ba Tạ Khuynh, mặc áo bào tơ lụa phi thường hoa lệ, nhìn một cái liền biết ngay con nhà phú quý, nhưng mà dáng vẻ ngu ngơ ngốc nghếch, gặp người liền cười toe của hắn cũng khiến người ta nhìn một cái liền biết ngay không được bình thường.

Trách không được vừa rồi Tạ Khuynh cảm thấy mặt đất chấn động, nguyên lai là do hắn chạy tới mà ra.

“Hì hì hì. Lương Tử... Lương Tử.”

Tên cao lớn như núi kia ngu ngơ nhìn Tạ Khuynh, vừa chảy nước miếng vừa mồm miệng không rõ hô hào mấy câu. Tạ Khuynh ngoái lại đằng sau nhìn xem có Lương Tử mà thằng ngốc này đang gọi hay không.

Nhưng mà sau lưng Tạ Khuynh chỉ có một người bán hàng rong đang sợ hãi trợn mắt há mồm.

Cảm thấy không phải gọi mình, Tạ Khuynh liền phủi phủi góc áo, không so đo với thằng ngốc cười không dứt miệng này, xoay người muốn đi.

“Lương Tử, đừng đi.”

Ai ngờ Tạ Khuynh vừa quay lưng, thằng ngốc kia lần nữa xòe bàn tay bự như cái quạt hương bồ, chụp lấy bả vai nàng.

Cái thằng ngốc này... Muốn ăn đòn!

Bất luận kẻ nào bị đánh lén hai lần cũng không thể nhịn được, huống chi là Tạ Khuynh xưa nay tính nóng như kem, nàng cúi người xuống vụt thoát khỏi bàn tay của thằng ngốc, nâng một cước đá vào ngực hắn.

Sức lực của Tạ Khuynh trong hàng ngũ nữ nhân là cực lớn, lực sát thương đến từ quyền cước của nàng đã được nhiều người công nhận là rất mạnh. Nhưng thằng ngốc này bị nàng đạp một chân thế mà không ngã xuống như những người từng bị đánh khác, ngược lại không đau không ngứa bắt lây chân Tạ Khuynh, xoay một cái cả chân cả người nàng đều văng ra xa.

Nếu Tạ Khuynh không biết võ công, bị quăng đi bằng một lực lớn như thế, đâm vào vách tường xung quanh không chết cũng tàn phế.

Sau khi bị quăng Tạ Khuynh nhanh chóng ổn định thân thể, thuận thế nương theo lực đạo kia xoay tròn hơn bảy trăm độ tiếp đất, nhưng dư lực quá lớn, Tạ Khuynh phải lui về sau mấy bước mới đứng vững.

“Lương Tử, Lương Tử.”

Thằng ngốc kia thấy Tạ Khuynh đứng vững lại bắt đầu tấn công tiếp. Tạ Khuynh không biết vì sao thằng ngốc này lại bám lấy mình, thấy hắn mạnh như vậy không dám lại gần công kích nữa. Nhưng thằng ngốc kia không buông tha, liên tiếp đánh về phía Tạ Khuynh, mồm còn không ngừng hô cái gì 'Lương Tử' 'Lương Tử'.

Tạ Khuynh vừa tránh vừa hỏi:

“Ngươi là ai?”

Thằng ngốc nghe hiểu, mồm miệng không rõ đáp một câu:

“Ta, bảo bảo. Lương Tử, ôm một cái.”

Tạ Khuynh tiếp tục né tránh, không nhịn được hỏi lớn với mấy người xung quanh:

“Đây là ngốc tử nhà ai? Nhanh chóng dẫn hắn về, nếu không ta sẽ thật sự động thủ!”

Nhưng mà bá tánh vây xem chỉ châu đầu ghé tai, tên to con này là ai cũng không biết, chớ nói chi là nhà người nào.

Tạ Khuynh mượn lực nhảy lên nóc nhà, thằng ngốc kia đuổi theo dưới đất, Tạ Khuynh nhảy qua, thằng ngốc kia lại trực tiếp đụng vào tường nhà người ta. Tạ Khuynh xém chút té xuống vì tường sụp, thật vất vả tóm lấy mái hiên, vung người sang bên khác.

Tạ Khuynh giơ cao cái hộp quà chứa đỉnh thanh ngọc mới mua, mắng:

“Ta lặp lại lần nữa. Ngốc tử nhà ai nếu còn không dẫn về, ta sẽ đánh thật!”

Ngốc tử kia không quan tâm, trực tiếp đụng ngã lăn mấy quầy hàng, giơ bàn tay lên chụp lấy mắt cá chân Tạ Khuynh. Tạ Khuynh đem đỉnh thanh ngọc đập về phía hắn, lực đạo mạnh mẽ rốt cục ngăn cản được một chút thế tiến công của hắn. Chỉ thấy tên ngốc kia che đầu gào lên mấy tiếng, sau đó dường như bạo nộ đuổi theo Tạ Khuynh. Tạ Khuynh nhảy lên đầu tường hắn sẽ đụng sập tường, trên phố không ít người bị liên lụy, Tạ Khuynh lại sợ trong nhà có người, không dám đứng trên tường nữa, chỉ có thể cùng thằng ngốc kia truy đuổi trên phố.

Tên tiểu tử ngốc kia tuy ăn mặc cồng kềnh nhưng khí lực lớn, tốc độ nhanh, quét ngang một con phố với sát thương to lớn, làm không ít tiếng bá tánh oán than dậy đất.

Tạ Khuynh bị hắn đuổi theo chật vật chạy trốn, liên tục hô hào 'Cho qua', 'Tránh ra' với người đi đường. Lúc đang buồn rầu không biết phải làm gì, Tạ Khuynh liền nghe thấy tiếng vó ngựa lẹt xẹt truyền đến, mấy sợi dây thừng đồng thời quăng tới tròng lên người thằng ngốc, những người mặc quân trang trên ngựa cùng nhau dùng sức, rốt cục dùng lực lượng cả người cả ngựa cũng cản được bước chân thằng ngốc kia.

Thấy hắn bị khống chế Tạ Khuynh mới thở phào một hơi, đứng tại chỗ chống đầu gối thở mạnh.

Đã rất nhiều năm rồi Tạ Khuynh không bị người ta rượt thảm như vậy.

“Ngươi không sao chứ?”

Một thanh âm quen thuộc vang lên trên đầu Tạ Khuynh, nàng ngửa mặt lên nhìn, là Tạ Đạc một thân quân trang oai hùng ngồi trên lưng ngựa, cười hì hì nhìn nàng.

“Là ngươi.”

Mới nãy Tạ Khuynh còn nghĩ bụng phải cảm ơn người giúp nàng ngăn cản thằng ngốc, không ngờ lại là Tạ Đạc.

Tạ Đạc xuống khỏi lưng ngựa, nhìn sang thằng ngốc đang bị mấy sợi dây thừng trói buộc, hỏi Tạ Khuynh:

“Hàn Thiên Bảo, sao ngươi lại chọc tới hắn?”

Tạ Khuynh lau mồ hôi, hô một câu oan uổng:

“Ta chọc hắn làm gì? Là hắn đuổi theo ta không bỏ có được hay không?”

Lần đầu tiên Tạ Đạc thấy đại ma vương chật vật như vậy, có hơi mắc cười lại không dám lộ ra, quay đầu nói với mấy binh sĩ đang vây khốn thằng ngốc:

“Trói chặt một chút, đưa người về Trung dũng quận vương phủ. Nói là người gác cổng lại để công tử thoát ra ngoài lần nữa. Bảo họ sau này trông chừng kỹ hơn. Tất cả những người bị hư hại trên phố đều sẽ đến Quận vương phủ đòi tiền.”

Hôm nay vừa vặn Tạ Đạc lãnh binh về thành, không ngờ lúc đi ngang phố nghe thấy náo loạn, tưởng có cường đạo hoành hành, trời xui đất khiến cứu được Tạ Khuynh.

Mấy người lính phí sức chín trâu hai hổ mới trói được Hàn Thiên Bảo đang không ngừng giãy dụa, trên phố rốt cuộc cũng khôi phục yên bình. Tạ Đạc báo thân phận Hàn Thiên Bảo cho bá tánh biết, để bá tánh có thiệt hại gì thì tới tìm Quận vương phủ đòi bồi thường.

Hàn Thiên Bảo đi ra ngoài nhất định sẽ phá hư đồ đạc, Quận vương phủ đã quen rồi, may mắn Hàn quận thái phi là người sáng suốt, chỉ cần xác nhận là đồ mà con trai bà làm hư, bà sẽ bồi thường hết.

Bởi vậy trừ việc mấy năm trước Hàn Thiên Bảo đánh chết tiểu thư Lưu gia ra, Hàn gia không truyền ra tiếng xấu gì.

Bá tánh tận mắt nhìn thấy thằng ngốc kia đuổi theo đánh nữ tử nhỏ yếu là Tạ Khuynh, đương nhiên không ai tìm nàng gây sự, chỉ biết than một câu xui xẻo rồi lui ra. Như lời tiểu quan gia kia nói, những người chịu thiệt hại lớn tụ tập lại một chỗ, chuẩn bị đi Hàn quận vương phủ đòi bồi thường.

Tạ Khuynh vừa rồi vì tự vệ mà ném hộp quà đi, giờ đi tới nhặt mở ra xem xét, đỉnh thanh ngọc bên trong nát thành mấy mảnh, bạc trắng bóng cứ như thế trôi theo dòng nước, nàng ôm ngực ai thán.

Tạ Đạc tới hỏi:

“Được rồi, ngươi không sao thì tốt.”

Tạ Khuynh ôm hộp quà bất đắc dĩ thở dài:

“Thật là xui xẻo, không ai trị được thằng ngốc kia sao?”

“Hàn quận thái phi xem hắn như tròng mắt, Trung dũng quận vương phủ chỉ còn một độc đinh là hắn. Nể tình phụ thân huynh trưởng hắn hi sinh vì nước, chỉ cần hắn không giết vua, sẽ không ai trị tội hắn.”

Tạ Đạc tiếp nhận hộp quà trong tay Tạ Khuynh, thấy cổ tay nàng có vết máu, hỏi:

“Ngươi bị thương?”

Tạ Khuynh xoay cổ tay, quả nhiên mặt trong có một miệng vết thương đang chảy máu.

“Không sao, không sâu lắm.” Nàng nói.

Tạ Đạc cảm thấy không ổn:

“Nhanh về băng bó. Đi thôi, ta đưa ngươi về phủ rồi tới Binh bộ sau.”

Tạ Khuynh lần nữa biểu thị mình không sao không cần đưa, nhưng Tạ Đạc vẫn kiên trì đưa Tạ Khuynh về phủ Tướng quân.

Người gác cổng thấy tam công tử cùng đại tiểu thư trở về, lại thấy dáng vẻ đại tiểu thư chật vật, cho là xảy ra chuyện lớn, hoảng loạn chạy vào báo cáo với Thái thị.

Lúc Thái thị ra tiền sảnh, Tạ Đạc đang nhìn chằm chằm Tạ Khuynh rửa sạch vết thương, phối hợp với đại phu trong phủ băng bó.

“A, chuyện gì xảy ra?”

Thái thị đánh giá nhi tử vài lần, thấy hắn không bị thương mới yên tâm, hỏi Tạ Khuynh.

Tạ Khuynh không nói chuyện. Tạ Đạc đáp:

“Trên đường gặp phải Hàn Thiên Bảo, ngốc tử kia đuổi theo đánh đại tỷ, vừa lúc ta đi ngang, cho người trói hắn trả về phủ.”

Thái thị nghe xong ánh mắt hơi né tránh, hỏi:

“Thiên Bảo của Hàn quận vương phủ, là một hài tử đáng thương, ngươi có làm hắn bị thương không?” Thái thị hỏi Tạ Đạc.

Tạ Đạc nói:

“Hắn da dày thịt béo như tường thành, ai có thể làm hắn bị thương. Đến trưởng tỷ còn bị hắn đánh đây.”

Thái thị lườm liếc cổ tay Tạ Khuynh, nói với Tạ Đạc:

“Ngươi không sao thì tốt. Chỉ là sau này gặp Hàn Thiên Bảo trên phố, đừng có động thủ với hắn nữa. Bây giờ Hàn Quận thái phi xem hắn như bảo bối, nếu ngươi đả thương hắn, Hàn Quận thái phi sẽ không tha cho ngươi.”

Tạ Đạc lơ đễnh phản bác:

“Nếu Hàn Thiên Bảo còn tiếp tục làm loạn trên phố thì ta không thể không quản. Hàn Quận thái phi coi hắn là bảo bối, vậy liền tùy ý cho hắn khi dễ người khác sao? Những người bị khi dễ kia không cha không mẹ không ai thương sao?”

Tạ Đạc nói đến đây nhìn thoáng qua Tạ Khuynh, chợt nhớ Tạ Khuynh ở Tạ gia không phải cũng không ai thương sao.

“Không phải, ý nương là...” Lời của Thái thị bị cắt ngang:

“Đây cũng không phải lần đầu Hàn Thiên Bảo đả thương người, giờ trưởng tỷ cũng bị thương, ngài không đau lòng cho người thân lại nói đỡ cho đám người Hàn gia kia là đạo lý gì?”

“Ta...”

Thái thị không ngờ nhi tử lại quy Tạ Khuynh về hàng ngũ 'người trong nhà', nếu tương lai nó biết giao dịch giữa bà và Hàn Quận thái phi, liệu có trách bà không.

Trong lòng Thái thị hiểu rõ chuyện hôm nay Hàn Thiên Bảo tập kích Tạ Khuynh ngoài phố.

Chỉ sợ là người nhà của hắn đặc biệt dẫn qua, bày mưu tính kế cho hắn làm vậy.

Nhất định là Hàn Quận thái phi không tin tưởng bà, sợ bà đổi ý, liền muốn Hàn Thiên Bảo tự ra tay đoạt Tạ Khuynh đi. Như thế thanh danh Tạ Khuynh bị Hàn Thiên làm hỏng, đến lúc đó dù bà có đổi ý thì cũng chẳng còn nhà nào chịu lấy Tạ Khuynh.

Thái thị cảm thấy hành vi này của Hàn Quận thái phi quá cường thế, hoàn toàn không cho Thái thị đường lui, khiến bà có cảm giác bước lên thuyền giặc, đâm lao phải theo lao.

Tạ Khuynh thấy mẹ con hai người vì chuyện này mà cãi cọ, nói:

“Ta không sao, chỉ là xui xẻo gặp phải tên ngốc kia, về sau cẩn thận là được.”

Tạ Đạc nói:

“Lần sau ngươi gặp hắn cũng đừng thể hiện. Hàn Thiên Bảo sức lực cực lớn, ngươi có thể chạy thì chạy cho nhanh. Hắn ta không có đầu óc, trên tay đã có mạng người. Hắn dám xuống tay giết ngươi chứ ngươi thì chưa hẳn, sẽ phải ăn nhiều thua thiệt.”

Bị Tạ Đạc tận tâm chỉ bảo căn dặn như vậy, Tạ Khuynh có hơi ngượng ngùng, đáp gọn lỏn:

“Biết.”

Tạ Khuynh thuận miệng đáp lời rồi hành lễ cáo lui với Thái thị, lúc đi ngang Tạ Đạc thì vỗ vai hắn nói nhỏ:

“Đa tạ.”

Tạ Đạc thụ sủng nhược kinh, xoa bả vai được Tạ Khuynh vỗ, bộ dạng đắc ý như được khẳng định tài năng.

Thái thị thấy vậy không nhịn được nói:

“Ngươi vậy mà thật sự xem nàng ta là trưởng tỷ.”

Tạ Đạc lơ đễnh đáp:

“Thì vốn là vậy mà.”

Biết Thái thị không thích Tạ Khuynh, Tạ Đã khuyên nhủ:

“Nương, trưởng tỷ không phải con của ngài nhưng con người nàng thật sự không tệ, dạy ta và nhị tỷ không ít đạo lý, ngài xem gần đây có phải nhị tỷ tốt hơn xưa nhiều rồi không? Vừa học cưỡi ngựa vừa học bắn tên, trước kia nàng làm gì có tâm tư học mấy thứ này.”

Thái thị khẽ nói:

“Nữ tử phải thục tĩnh trinh hiền, múa đao lộng kiếm còn thể thống gì? Có ích lợi gì?”

Tạ Đạc lại không cho là vậy:

“Đương nhiên hữu dụng. Ngài nghĩ xem, nếu nhị tỷ biết võ, sau này thành thân bị nhà chồng chọc tức, bị mẹ chồng ức hiếp, chí ít nàng cũng có năng lực tự vệ chạy về.”

Thái thị đang nói chuyện với Tạ Đạc thì nghe thanh âm Tạ Nhiễm truyền đến:

“Phi phi phi, ngươi mới bị mẹ chồng ức hiếp, ăn nói chẳng ra sao!”

Tạ Nhiễm nghe nói Tạ Khuynh bị thương, cố ý tới xem một chút, không ngờ tới chậm, không thấy được Tạ Khuynh, lại thấy đệ đệ đang nói xấu mình.

Trên bàn có băng gạc dính máu, Tạ Nhiễm hỏi:

“Nàng bị thương có nặng không?”

Tạ Đạc lắc đầu:

“Không sao, một vết rách thôi, bị mảnh ngói cắt trúng.”

“À.” Tạ Nhiễm khẽ gật đầu, buồn bã ỉu xìu ngồi xuống.

Tạ Đạc thấy nàng không vui, hỏi:

“Nhị tỷ, sao lại ốm yếu thế, còn học cưỡi ngựa không?”

Tạ Nhiễm lườm hắn một cái, nổi giận:

“Không học, dù sao cũng không học được.”

“Đừng nha.” Tạ Đạc cổ vũ:

“Mới bắt đầu khẳng định rất khó, nhưng chỉ cần tỷ kiên trì, gan lớn một chút, nhất định có thể.”

Tạ Nhiễm không có chút hứng thú, Thái thị thấy vậy nói:

“Được rồi, đừng tức giận với tỷ tỷ ngươi. Không phải nói cần tới Binh bộ sao? Còn đứng đây dông dài?”

Tạ Đạc vỗ trán:

“A đúng rồi. Suýt nữa quên mất. Ta không nói nữa. Ta đi đây.”

Thái thị đứng ngoài cửa nhìn nhi tử mặc nhuyễn giáp tướng quân rời đi, bất tri bất giác hài tử thích ôm đùi bà đòi ăn kẹo đã trưởng thành, bắt đầu có những suy nghĩ và trách nhiệm của riêng nó.

Quay đầu sang nữ nhi uể oải gục xuống bàn nhìn chằm băng gạc dính máu không nói một lời, không hiểu sao Thái thị chột dạ, gọi nha hoàn thu thập mấy thứ này hết.

Từ lần đi xem thi đấu mã cầu về Tạ Nhiễm không còn tinh thần gì, Tín quốc công phủ bên kia cũng không có động tĩnh, không biết Phù đại lang có đem chuyện hai tỷ muội Tạ gia báo cho Tín quốc công phu nhân hay không. Tín quốc công phu nhân không tìm Thái thị, Thái thị cũng không tiện trực tiếp tới cửa hỏi thăm.

“Nếu ngươi không buông được Phù đại lang, nương sẽ đi Tín quốc công phủ hỏi một chút...” Thái thị khẽ vuốt mái tóc nữ nhi, ôn nhu nói.

Tạ Nhiễm lắc đầu:

“Đừng, nhất định hắn đã xem thường ta, cần gì phải chuốc thêm nhục nhã.”

Thái thị cũng đành chịu, vốn định thử một chút, ai ngờ được người luôn không chịu coi mắt lại đồng ý gặp lại nữ nhi, nhưng tới khi thấy mặt mới biết được, thì ra hắn xem Tạ Nhiễm là Tạ Khuynh...

Dù trong lòng Thái thị hận, hận Phù đại lang kia không có mắt, nhưng bà cũng không có cách nào thay đổi kết quả, không có cách để Phù đại lang hồi tâm chuyển ý.

Hai mẹ con đi dạo trong hoa viên, người gác cổng đến báo:

“Phu nhân, nhị tiểu thư, ngoài cửa một vị Phù đại lang cầu kiến.”

Thái thị và Tạ Nhiễm nhìn nhau, Phù đại lang quân... Đó không phải là Phù Diên Đông sao?

Hắn tới làm gì? Tìm Tạ Khuynh?

Thái thị hỏi:

“Có biết hắn đến tìm gặp ai không?”

Người gác cổng nói:

“Nói là cầu kiến phu nhân, thuận tiện nếu có nhị tiểu thư trong phủ cũng cầu gặp một lần.”

Sắc mặt Thái thị nhẹ nhõm:

“A, nếu là vậy thì thỉnh hắn vào phòng khách nói chuyện.”

Rất nhanh Phù Diên Đông đã được người gác cổng Tạ gia mời vào phủ, Thái thị cùng Tạ Nhiễm ngồi trong phòng khách chờ.

Phù Diên Đông vào cửa, đưa quà trong tay cho hạ nhân rồi hành lễ với hai người:

“Gặp qua phu nhân, gặp qua nhị tiểu thư.”

Tạ Nhiễm đứng dậy đáp lễ:

“Phù đại nhân khỏe.”

Ba người ngồi xuống, Thái thị hỏi Phù Diên Đông:

“Đại lang hôm nay tới đây là vì chuyện gì?”

Phù Diên Đông nhìn thoáng qua Tạ Nhiễm rồi nói:

“Ngày ấy trên sân đấu mã cầu có chút hiểu lầm, làm nhị tiểu thư không vui. Hôm nay Diên Đông cố ý tới phủ xin lỗi, kính xin nhị tiểu thư đừng trách.”

Tạ Nhiễm rất bất ngờ, hắn vậy mà lại tới xin lỗi nàng.

“Mấy ngày trước Đại Lý tự có chút bận, không thoát thân được, nay hưu mộc nên ta vội vàng tới trước, có chỗ thất lễ mong phu nhân và nhị tiểu thư tha thứ cho.”

Thái thị bị hướng phát triển của câu chuyện làm cho ngốc, Phù đại lang thoạt nhìn không giống như đã biết chân tướng, hoặc là nói, hắn không để ý chân tướng.

Đúng là một tin tốt.

“Đại lang khách khí. Nhiễm nhi được nuông chiều từ bé, tính khí tới nhanh mà đi cũng nhanh, thỉnh ngươi khoan dung cho nó mới đúng.”

Phù Diên Đông đứng dậy thỉnh cầu:

“Hôm nay hiếm có một ngày rảnh rỗi, không biết phu nhân có cho phép nhị tiểu thư cùng tại hạ ra ngoài phẩm trà.”

Tạ Nhiễm cắn môi dưới chờ mong nhìn Thái thị.

Sao Thái thị có thể không hiểu ý nữ nhi, nói:

“Gia quy nhà ta có phần nghiêm khắc, nếu là người ngoài ta nhất định không cho phép, nhưng là đại lang thì ta rất yên tâm.”

Nói xong, Thái thị hỏi Tạ Nhiễm:

“Nhiễm nhi, ngươi có muốn đi không?”

Tạ Nhiễm e lệ khẽ gật đầu, nhẹ nhàng nói với Phù Diên Đông:

“Phù đại lang chờ một lát, ta đổi bộ y phục liền đi ra.”

“Được, mời nhị tiểu thư.”

Rất nhanh Tạ Nhiễm đã đổi bộ y phục tự nhiên thoải mái, đeo mũ sa lên theo Phù Diên Đông đi ra cửa.

Thái thị đứng ngoài cửa nhìn nữ nhi và Phù đại lang rời đi, cảm thấy cuối cùng cũng có chuyện rốt xảy ra.

Thế là bà lại nghĩ tới ước định với Hàn Quận thái phi.

Thái thị bắt đầu hoài nghi bản thân, bà và Tạ Nhiễm thật sự có mối thù hận lớn như vậy sao, đến mức hủy diệt cả cuộc đời nàng?

Nếu thật sự làm như vậy, không chỉ Tạ Viễn Thần không tha thứ cho bà, có thể cả hai đứa con của bà đều sẽ trách bà, mà Tạ Khuynh... Có làm gì sai?

Hôm nay Hàn gia dung túng Hàn Thiên Bảo tập kích Tạ Khuynh trên phố, nếu không phải võ công Tạ Khuynh cao cường, chỉ sợ kết cục cũng chẳng tốt hơn Lưu tiểu thư bao nhiêu. Hàn gia quá cường thế, cường thế đến mức Thái thị hối hận.

Nghĩ như vậy, Thái thị phân phó:

“Người đâu, chuẩn bị xe, ta muốn đi một chuyến tới Trung dũng quận vương phủ.”

**

ƯattpadTaiTheTuongPhung

Cao Tấn ngồi trong Minh Trạch cung gấp rút phê tấu chương, bây giờ hắn đi muộn về sớm, ban ngày nhất định phải tranh thủ mới được.

Vạn công công được trở lại cương vị lần nữa vào Công Chính điện hồi bẩm:

“Bệ hạ, Chu Thống lĩnh cầu kiến.”

Chu Phóng vào điện, Cao Tấn hỏi:

“Ngoài cung có việc?”

Từ lần trước Tạ Khuynh nói trên phố có người theo dõi nàng, còn hỏi đó phải người Cao Tấn phái đi không, hắn liền để ý, kêu Chu Phóng sai ám vệ âm thầm bảo hộ Tạ Khuynh. Vì lẽ đó bỗng nhiên Chu Phóng trở về, tám chín phần mười là ngoài cung có chuyện.

Bất quá thân thủ Tạ Khuynh như thế, Cao Tấn cũng không lo lắng quá nhiều.

“Bệ hạ, sáng nay Tạ đại cô nương bị tập kích trên phố.” Chu Phóng nói:

“Kẻ tập kích là Hàn Thiên Bảo của Trung dũng quận vương phủ, lúc chúng thuộc hạ muốn ra tay thì Tạ tam công tử dẫn kỵ binh đi ngang qua trùng hợp cứu người, chúng thuộc hạ liền không lộ diện.”

Cao Tấn ngẩng đầu nghi hoặc:

“Hàn Thiên Bảo? Tạ Khuynh có bị thương không?”

Hàn Thiên Bảo khỏe vô cùng, xuống tay không biết chừng mực, nếu Tạ Khuynh không xuất hết toàn lực, rất dễ chịu thiệt.

Quả nhiên Chu Phóng gật đầu:

“Có vết thương nhẹ.”

Cao Tấn lập tức ngồi không yên, đứng dậy bước ra khỏi long án:

“Sao Hàn Thiên Bảo lại đột nhiên tập kích Tạ Khuynh? Không phải hắn nên bị giam trong Quận vương phủ sao?”

Nhiều năm trước khuê nữ Lưu gia mất mạng cũng là vì Hàn gia không quản tốt Hàn Thiên Bảo mới tạo ra thảm kịch, không ngờ hôm nay lại tái diễn, mà người bị hại lại là Tạ Khuynh.

“Chúng thuộc hạ nấp trong chỗ tối rõ ràng trông thấy lúc đầu Hàn Thiên Bảo đi cùng người trong phủ, về sau hắn động thủ với đại cô nương, người trong phủ lại không lộ diện, cuối cùng tam công tử xuất hiện trói người đưa về Quận vương phủ.” Chu Phóng nói.

Lông mày Cao Tấn nhíu lại, trầm giọng hỏi:

“Hàn gia cố ý?”

“Thuộc hạ cảm thấy đúng là thế. Bằng không lấy đầu óc của Hàn Thiên Bảo sao có thể trùng hợp gặp được Tạ đại cô nương.”

Chu Phóng đã điều tra một phen, mới dám nói trước mặt Bệ hạ.

“Trừ cái này thuộc hạ còn thăm dò được một tin tức khác.” Chu Phóng nói:

“Hình như Hàn Quận thái phi nói với người ngoài, Tướng quân phu nhân cố ý hứa cho Tạ đại cô nương nhập Quận vương phủ... Thuộc hạ nghĩ, liệu có phải vì vậy mà Hàn gia mới cho Hàn Thiên Bảo ra phố đoạt Tạ đại cô nương.”

Cao Tấn vỗ mạnh lên long án, phát ra một tiếng 'rầm' lớn, Chu Phóng cùng cung nhân trong ngoài Minh Trạch cung đồng loạt quỳ xuống. Cao Tấn đứng tại chỗ suy nghĩ một lát, nói với bên ngoài:

“Bảo người Lễ bộ tới gặp trẫm.”

Hay cho một Tướng quân phu nhân, hay cho một nữ nhân vừa ngu vừa ác, thật không ngờ trong lòng bà ta lại hận Tạ Khuynh như thế, không những muốn chặt đứt tiền đồ của nàng, còn muốn hủy hoại cả đời nàng.

Loại người này há có thể giữ!

“Người đâu! Tám trăm dặm cấp báo Võ Uy quân, để Tạ Viễn Thần lập tức hồi kinh!”

Cao Tấn vốn muốn đợi Lễ bộ chuẩn bị đại điển phong Hậu đâu đó xong xuôi mới tuyên triệu Tạ Viễn Thần hồi kinh, hiện tại xem ra có một số việc nếu không tranh thủ làm, chỉ sợ sẽ khơi gợi một đám yêu ma quỷ quái.

Nữ nhân Thái thị này tùy hứng cả đời, dạy ra một nữ nhi ngạo mạn, chưa từng nghĩ xem mình có sai hay không, ngược lại mang toàn bộ trách nhiệm đổ lên đầu người vô tội, khiến người vô tội phải trả giá thay bọn họ.

Một lần còn chưa đủ, còn muốn có lần thứ hai, khinh người quá đáng!

Cao Tấn có thể vì Tạ Khuynh mà tha thứ một lần, cũng do không muốn Tạ Khuynh và Tạ gia huyên náo quá mức căng thẳng, để nàng yên lòng sau này còn có nơi để về. Nhưng hôm nay xem ra, sự khoan dung của hắn đã cổ vũ ác niệm của một số người, nếu không trừng phạt, không biết liệu tương lai họ có làm ra chuyện gì khó dung thứ hơn nữa không.

♡ ♡ ♡ ♡ ♡ ♡ ♡

Trời ơi hồi nãy bà già thúi có dấu hiệu hồi tâm chuyển ý làm toi sợ xỉu. May mà cuối chương anh cún đã vỗ bàn tiện thể vỗ về trái tim íu đúi này. Nếu mà bà già thúi quay đầu rồi lành lặn HE thì toi đi qua phần giới thiệu gắn tag #ngược tâm cho cái truyện này ngay tắp lự. (Ngược độc giả.)

Việt Nam nói là làm!

Bà già thúi tội không thể tha!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.