Tạ Khuynh chưa bao giờ nghĩ rằng có một ngày mình sẽ giả vờ yếu đuối để tránh né một nam nhân phi lễ.
Lợi dụng lương tri và áy náy của Cao Tấn, nàng thành công thoát khỏi vòng tay hắn, như con thỏ chạy khỏi khoang tàu, không dám vào nữa.
May mắn hành trình chỉ còn nửa ngày, xế chiều hôm đó tàu liền cập bến, trở lại nơi mười vạn Võ Uy quân hạ trại.
Binh lính trong doanh địa chỉ biết Mạnh Phó soái tự mình đi đón chất tử cùng đoàn sứ thần, không biết tới sự có mặt của Hoàng đế Bệ hạ. Vì tránh những nghị luận không cần thiết, Cao Tấn bảo Mạnh Phó soái tiếp tục giấu diếm tin tức này, xưng hô là 'Cao Giáo úy' như cũ, ở trong doanh cũng không cần chăm sóc đặc biệt.
Sau khi đến quân doanh, Mạnh Phó soái đã sớm an bài xe ngựa, để họ sớm hồi biên quan, chỉ là trong sứ đoàn có vài người trẻ tuổi bị thương quá nặng, cùng với hai hầu cận của Cao Nguyệt, thương thế như vậy thật sự không thích hợp gấp rút lên đường.
Vừa vặn Cao Tấn cũng muốn cho Tạ Khuynh nghỉ ngơi thêm mấy ngày, tuy nói là xe ngựa đặc chế lại thêm tầng đệm nhung dày, nhưng lúc hành tẩu cũng khó tránh khỏi xóc nảy, Tạ Khuynh lại là người không biết yêu quý thân thể. Cao Tấn sợ nàng vì gấp rút lên đường, có khó chịu cũng không lên tiếng, tương lai để lại cái di chứng gì đó khó trị tận gốc.
Thế là Cao Tấn quyết định ở cùng với đại quân, chờ thương binh dưỡng tốt lên một chút.
Tạ Khuynh đề nghị Cao Tấn đi cùng với nhóm người gấp rút lên đường kia, nàng lưu lại biên quan cùng đại quân, thuận tiện chiếu cố những người bị thương nặng.
Nhưng mà ý kiến này vừa nói ra đã bị Cao Tấn bác bỏ.
Tính toán của Tạ Khuynh thất bại, chỉ có thể kéo Cao Tấn tới chỗ vắng người cảnh cáo.
Thiên địa xơ xác, bạo tuyết gào thét.
Đằng sau doanh trướng vắng vẻ, Tạ Khuynh nghiêm trọng cảnh cáo Cao Tấn:
“Nơi này là quân doanh, ngươi chớ có thân cận ta quá mức.”
“Đừng có nhìn chằm chằm ta mãi.”
“Ban đêm thì lo mà ngủ.”
“Nhất là đừng có tùy tiện động tay động chân với ta...”
Tạ Khuynh liên tục nói mấy yêu cầu, Cao Tấn hai tay ôm ngực, dù bận vẫn ung dung nhìn nàng, chỉ là không đáp tiếng nào. Tạ Khuynh nhịn không được ngó một vòng xung quanh, đem nước tuyết tan trên mặt lau đi, thúc giục hỏi:
“Có nghe thấy không?”
Cao Tấn vẫn trầm mặc, duỗi tay phủi một tảng bông tuyết lớn rơi trên đầu nàng. Tạ Khuynh chộp lấy tay hắn, tức giận nói:
“Móe, ngươi có nghe hay không? Quân doanh bí mật khó giữ, ai cũng quen biết ta, nếu truyền ra cái tin đồn gì, sau này ta làm người thế nào?”
Dù trong lòng Cao Tấn chẳng thèm quan tâm người ta đồn gì về họ, thậm chí còn ước mọi người nhìn ra quan hệ giữa cả hai, người biết càng nhiều, Tạ Khuynh càng không thể trốn tránh.
Nhưng chung quy hắn vẫn không đành lòng để người ta nói xấu sau lưng Tạ Khuynh, cố mà đáp lời:
“Nghe mà. Ngươi dông dài xong chưa? Tuyết lớn như vậy, muốn bị đông lạnh hả?”
Tạ Khuynh hít hít mũi, thở ra một ngụm khói trắng, chà xát hai bàn tay. Cao Tấn bọc hai tay nàng vào bàn tay mình, vừa hà hơi vừa xoa bóp, môi thỉnh thoảng còn chạm lên tay Tạ Khuynh. Lòng nàng nhịn không được:
[ con hàng này thật sự nghe lọt lỗ tai? ]
[ không được, phải nói thêm cho chắc. ]
“Ta không phải đang... Ưm.”
Tạ Khuynh nói một nửa đã bị người đối diện kéo vào ngực ôm hôn, ai kia dùng hành động thực tế để trả lời vấn đề của nàng. Tạ Khuynh giận dữ, đang muốn đẩy hắn ra hắn đã sảng khoái buông trước, tốc độ này làm Tạ Khuynh muốn đánh hắn cũng đánh hụt.
Cao Tấn còn chưa thõa mãn liếm liếm môi, dương dương đắc ý nhân mô cẩu dạng đi vào.
Khiến Tạ Khuynh chỉ có thể nuốt cục tức xuống, lấy mu bàn tay lau miệng xem như sự quật cường cuối cùng.
Tạ Khuynh lau miệng, hùng hùng hổ hổ đi về doanh trướng của mình. Nghĩ đến việc muốn về doanh trướng của mình thì phải đi ngang doanh trướng của Cao Tấn, tâm tình của Tạ Khuynh lại khó chịu.
Lúc đi ngang Hỏa Đầu doanh*, Tạ Khuynh nghe thấy một tràng thanh âm mắng chửi. Trong quân doanh toàn là những nam nhân huyết khí phương cương, va chạm mâu thuẫn là khó tránh, không có gì hiếm lạ, Tạ Khuynh không muốn quản, cho đến khi nghe một giọng nói quen thuộc, nàng mới đi qua.
(*Hỏa Đầu doanh: khu vực bếp của quân doanh.
ƯattpadTaiTheTuongPhung)
Cao Nguyệt tới phòng bếp lấy một thùng nước nóng, chuẩn bị về doanh trướng, không ngờ gió tuyết quá lớn cản trở tầm nhìn, chân hắn vấp phải một cục đá té ngã, thùng nước nóng đổ ra đất, vừa vặn đập vào một rổ củ cải Hỏa Đầu doanh vừa rửa xong, làm củ cải rơi đầy đất.
“Thật xin lỗi thật xin lỗi. Ta giúp các ngươi nhặt lên.” Cao Nguyệt vô cùng hối hận tay chân mình vụng về.
Hắn ngồi xổm trên đất nhặt một lát, đầu bếp đi ra nhìn thấy, tức giận đem rổ củ cải đập xuống đất lần nữa.
“Ngươi làm cái gì vậy? Đi đường không có mắt à? Đây là đồ ăn giữa trưa phải cho vào nồi nấu, ngươi làm dính đầy bùn đất rồi, làm sao mà nấu, làm sao mà ăn?”
Đầu bếp là một hán tử cao lớn vạm vỡ lỗ mãng, thoạt nhìn gấp đôi Cao Nguyệt. Cao Nguyệt biết mình sai, chỉ có thể cúi đầu nhận lỗi:
“Ta, ta nhặt lên rửa lại lần nữa. Xin lỗi.”
Đầu bếp không tha:
“Chỉ nói xin lỗi thì được cái gì! Ta thấy ngươi rõ ràng là xin đánh!”
Bên cạnh có người nhỏ giọng nói với đầu bếp thân phận của Cao Nguyệt, ai ngờ chưa nghe thì thôi, nghe rồi đầu bếp giận càng dữ hơn:
“Con mẹ ngươi! Thì ra chúng ta ngàn dặm xuất phát, chịu khổ cực mấy ngày liền chạy tới cái nơi chó má gió tuyết không ngớt, chim không thèm ị này đều là vì cái thứ đồ chơi ngươi đây! Ôi chao đúng là mẹ nó xúi quẩy! Thằng cha ma quỷ kia của ngươi đã bị Bệ hạ xử lý rồi, còn tiểu điện hạ... Phi, cái rắm cũng không bằng! Ngươi... Ai da! Ai đánh ta?”
Đầu bếp bị một viên đá bay tới đập trúng quai hàm, cục đá mang theo lực lớn, đập ra một mồm đầy máu, đầu bếp phẫn nộ ôm miệng quay người, liền thấy Tạ Khuynh cầm vài cục đá khác trong tay thưởng thức.
Vừa thấy Tạ Khuynh đầu bếp liền vội vàng thu hồi lệ khí, lui về sau hai bước, không những không dám nổi giận, còn vội vàng chào hỏi với nàng:
“Ta, ta còn tưởng là ai, ra là Khuynh ca nhi a.”
Từ nhỏ Tạ Khuynh lớn lên trong Võ Uy quân, mặc dù mọi người đều biết nàng là nữ hài tử, nhưng đều quen xưng hô như nam hài, thứ nhất là thuận tiện, thứ hai là không thể trêu vào.
Không thể trêu Tạ Khuynh không phải vì nàng là nữ nhi của Tạ Tướng quân, trên thực tế, một ngày Tướng quân trăm công nghìn việc, không có nhiều cơ hội quan tâm đến nữ nhi, tất cả những chuyện Tạ Khuynh gặp phải ở quân doanh nàng đều tự dùng quyền cước đáp trả.
Có thể nói trong Võ Uy quân, những người đồng trang lứa với Tạ Khuynh đều không đánh lại nàng. Mà tiểu nha đầu này gan rất lớn, ai nàng cũng dám động thủ, lúc còn bé như một con sói con, cắn rồi là không nhả, cắn đứt một miếng thịt của người ta xuống rồi mới tính tiếp.
Cho nên trong quân ai cũng sợ nàng, không ai muốn trêu chọc vị tổ tông này.
“Lão già, bản lĩnh khi dễ người của ngươi đúng là mười năm như một ngày, mắng tới mắng lui cũng chỉ có mấy câu đó, mắng cái gì khác mới mẻ đi được không?”
Tạ Khuynh ném hòn đá nhỏ tới, lại còn nói chuyện kẹp thương đeo gậy, nhưng đầu bếp chẳng dám khiêu chiến với nàng, chỉ bụm mặt cười làm lành.
Tạ Khuynh nhìn thoáng qua củ cải trên mặt đất, nói:
“Giữa trưa ngươi muốn lấy đống đồ chơi này nấu cho ta ăn? Ăn nhiều củ cải sẽ đánh rắm, ta không ăn! Ta muốn ăn thịt!”
Đầu bếp không dám không nghe:
“Được được được, ăn thịt ăn thịt, lát nữa ta sẽ làm riêng cho ngươi một phần là được.”
“Cái gì mà làm riêng cho ta?” Tạ Khuynh nhướng mày nhếch mắt:
“Vậy thành cái gì? Ta muốn các huynh đệ cùng ăn thịt với ta!”
Đầu bếp chấn kinh:
“Khuynh ca nhi, cái này không được. Mười vạn huynh đệ đó, lấy đâu ra nhiều thịt như vậy... Cái này cái này, cái này, không phải làm khó ta sao?”
Tạ Khuynh ngang ngược không nói đạo lý:
“Ta mặc kệ ngươi lấy thịt ở đâu! Dù sao ta muốn trưa nay mời các huynh đệ ăn thịt, nếu đồ ăn trưa nay mà không có thịt, ngươi chờ xem, chờ ta bỏ thịt ngươi vào nồi nấu!”
Nói xong Tạ Khuynh liếc đầu bếp một cái, kéo Cao Nguyệt nãy giờ vẫn luôn cúi đầu không nói, đi hai bước lại quay đầu phân phó hai tiểu binh nhà bếp tham gia khi dễ người:
“Nấu hai thùng nước nóng mang vào trướng của tiểu điện hạ đi! Dám trì hoãn, ngày mai ta cho các ngươi lên bàn luôn.”
Hai tiểu binh thấy đầu bếp bị giáo huấn như tôn tử, nào dám trái, ngươi thúc ta giục vội vàng đi nấu nước.
Tạ Khuynh dẫn Cao Nguyệt về doanh trướng, Cao Nguyệt nói:
“Đa tạ.”
Tạ Khuynh khoát khoát tay, nhìn hai hầu cận nằm trong màn một chút, sau đó ngồi xuống ghế. Cao Nguyệt thấy nàng không đi, cũng không đuổi nàng được, nước trong trướng cũng bị uống hết rồi, không có gì để chiêu đãi Tạ Khuynh, hắn chỉ có thể tìm chủ để khác nói chuyện.
“Bọn họ, sao lại sợ ngươi như vậy?”
Tạ Khuynh gật đầu:
“Ừm, bị ta đánh đến sợ.”
Cao Nguyệt hồi tưởng lại tràng cảnh nàng giết người trong trường đấu thú, ngượng ngùng thầm nghĩ: Cũng đúng.
“Nhưng ngươi nói giữa trưa muốn ăn thịt, mọi người đều ăn thịt, hắn đi đâu tìm thịt đây, có phải hơi làm khó người khác?” Cao Nguyệt hỏi.
Mặc dù Tạ Khuynh vì hắn giải vây, nhưng nếu cố tình bới lông tìm vết thì tựa hồ cũng không tốt lắm.
Tạ Khuynh nói:
“Hắn là đầu bếp, tướng sĩ xuất phát đều chuẩn bị đầy đủ lương thảo thịt cá, nếu chút thịt cũng không làm được thì kệ bếp của hắn đã sớm bị người ta nhấc lên rồi.”
“À à.” Cao Nguyệt chưa từng ở trong quân, những thứ này hắn không rõ lắm.
Tạ Khuynh thấy hắn như vậy, không khỏi thở dài, hỏi:
“Cao Nguyệt, ngươi họ gì?”
Cao Nguyệt:...
“Thất thần làm gì? Ta hỏi ngươi đó, ngươi họ gì?” Tạ Khuynh lại hỏi.
Cao Nguyệt không rõ nguyên do, ngơ ngác trả lời:
“Ta, ta họ Cao.”
Tạ Khuynh gật đầu, lại hỏi:
“Vậy ngươi có biết Võ Uy quân này là binh nhà ai không?”
Cao Nguyệt do dự một chút, trả lời:
“Tạ, Tạ gia.”
“Ngươi muốn nói Tạ gia ta tạo phản hả?” Tạ Khuynh 'chậc' một tiếng: “Võ Uy quân là binh của Cao gia ngươi.”
“Tạ gia chính là đầu lĩnh hộ viện của Cao gia, ngươi hiểu chưa?”
Cao Nguyệt nhìn Tạ Khuynh, không rõ nàng muốn nói gì. Tạ Khuynh đứng dậy đi tới trước mặt Cao Nguyệt, vỗ vai hắn nói:
“Ngươi ở trong quân doanh nhà mình, giết bọn hắn cũng không ai bắt ngươi trả mạng, ngươi còn nhặt củ cải cho bọn hắn?”
Cao Nguyệt nghe vậy hổ thẹn cúi đầu, do dự một lát, giải thích:
“Thân phận ta xấu hổ, bọn hắn nói cũng không sai, phụ thân ta xác thực chết rồi.”
“Phụ thân ngươi cũng đâu phải mới chết một hai ngày, ngươi ở chỗ hiểm ác như Bắc Liêu cũng không ai khi dễ được ngươi, sao trở về nhà thì lại bó tay bó chân? Dáng vẻ tàn nhẫn của ngươi lúc ở Bắc Liêu đâu rồi?”
Tạ Khuynh rất thưởng thức sự thông minh nảy sinh ác độc của Cao Nguyệt, không ngờ sau khi lịch kiếp trở về, hắn lại ở ngay trong nhà mình chịu ủy khuất.
“Thế giới có phân chia, nhưng không phải phân chia theo kiểu địa vực như Bắc Liêu và Lễ triều, mà là phân chia giữa người tốt và người xấu. Vô luận ở chỗ nào, cũng có người tốt thích giúp đỡ và kẻ xấu thích khi dễ, ngươi chỉ đổi chỗ, chứ không phải đổi từ khu người xấu qua khu người tốt.”
“Ở Bắc Liêu đến hoàng thất cũng không khi dễ được ngươi, thì chẳng có lý do gì mà về Lễ triều đám a miêu a cẩu có thể khi dễ ngươi được.”
“Không cần chừa mặt mũi cho bọn hắn, không cần chừa mặt mũi cho Cao Tấn. Thân phận của ngươi, chỉ cần ngươi không thấy xấu hổ, vậy xấu hổ chính là người khác. Ngươi cứ việc gây chuyện, lấy cái thân phận con mồ côi của tiền Thái tử, phàm là Cao Tấn còn muốn lưu mỹ danh trong sử sách, hắn sẽ không dám giết ngươi.”
Cao Nguyệt nghiêm túc nghe Tạ Khuynh nói chuyện, mới đầu còn thấy có đạo lý, cũng có thể nghe ra ý tứ Tạ Khuynh đang cổ vũ hắn, nhưng dần về sau... Càng nghe càng cảm thấy... Hình như có chỗ nào đó không thích hợp.
Nghĩ tới nghĩ lui, Cao Nguyệt nhìn thấy một người bước vào màn cửa lúc nãy hắn chưa kịp kéo xuống, con ngươi hắn phóng đại, vừa muốn lên tiếng, người kia đã giơ ngón trỏ thủ thế 'im lặng' với Cao Nguyệt.
“Ngươi ngẫm xem có phải đạo lý này không?”
“Hoàng đế còn không dám giết ngươi, tiểu tử, ngươi còn cố kỵ cái gì? Gáy lên a!”
“Ngươi yên tâm, Cao Tấn người này thoạt nhìn muộn tao vô cùng, bề ngoài thì... Ít nói ít cười, thực sự bên trong vô cùng trọng tình cảm. Hắn giống như mấy nhân vật anh hùng hoàn mỹ vô khuyết trong những quyển thoại bản dân gian vậy, thật, làm người khác vừa nhìn vào liền muốn kính ngưỡng hắn, sùng bái hắn. Lễ triều chúng ta có một minh quân như vậy, thật sự là lão bách tính có nằm mơ cũng cười đến tỉnh.”
“Cho nên mới nói, chúng ta phải vì Bệ hạ mà tận trung... Ai?”
Lúc Tạ Khuynh nói câu cuối cùng, trùng hợp xoay người, 'đúng lúc' nhìn thấy Cao Tấn đứng phía sau cách đó không xa.
“Bệ hạ đến đây lúc nào? Ta chẳng phát giác chút gì hết!” Tạ Khuynh nói không hề chột dạ.
[ công phu học ngần ấy năm có phải công cốc đâu? ]
[ có người đứng đằng sau chả lẽ ta không biết? ]
[ ngây thơ! ]
Cao Tấn ngắm nhìn khuôn mặt xinh đẹp nhưng không biết xấu hổ kia trong chốc lát, lạnh lùng hừ một tiếng.
Cao Nguyệt chứng kiến một vở tuồng trở mặt long trọng, nhận thức về Tạ Khuynh lại sâu thêm một chút.