Tạ Đạc 'Ngươi' nửa ngày, cũng không có 'Ngươi' ra cái gì, nhưng biểu tình trên mặt đã không thể dùng chấn kinh để hình dung, hắn quả thực hoài nghi mình đang nằm mơ.
Tạ Khuynh bên này cũng rất buồn rầu, nàng cảm thấy mình thực sự quá xui xẻo, thật vất vả tìm được một cơ hội chuồn êm ra ngoài ăn chân giò, ăn xong chân giò còn có thể dạo chợ phiên một vòng mua chút 'Độn hàng' mang về trong cung.
Làm thế nào nghĩ đến chân giò còn không có ăn xong liền gặp gỡ một đám ác thiếu khi dễ người, nàng lúc đầu cũng không muốn quản, nhưng hết lần này tới lần khác những ác thiếu kia đem người đánh tới trước mặt nàng, cũng không thể trơ mắt nhìn bọn hắn đem người khi dễ tới phế, không quản không được.
Nghĩ bụng dù sao bọn gia hỏa này rất nhanh liền có thể giải quyết, giải quyết xong, chân giò mặc dù ăn không thành, nhưng chút thời gian đi dạo phố hẳn là vẫn có, nhưng ai có thể nghĩ đến đang muốn động thủ, Tạ Đạc tới.
"Hai ngươi là một giuộc!"
Tên ác thiếu toàn thân dính đầy đồ ăn, chật vật lại buồn cười kia chỉ vào Tạ Đạc cùng Tạ Khuynh cả giận nói:
"Người đâu, lên cho ta!"
Tạ Đạc* nghe thấy sau lưng vang động, đem Tạ Khuynh đẩy sang bên cạnh: "Tránh ra."
(*Chỗ này bản convert để là Tạ Khuynh ƯattpadTaiTheTuongPhung)
Sau khi nói xong, Tạ Đạc liền giao thủ với đám người kia.
Tạ Đạc công phu quyền cước tạm được, mặc dù không phải đặc biệt xuất sắc, nhưng đối phó với mấy tên này thì bị vài vết thương nhẹ là cùng, huống chi phía hắn cũng có người giúp đỡ, không thành vấn đề.
Tạ Khuynh không muốn chờ hắn đánh xong hỏi nhiều, liền dọc theo bên tường, nghĩ thừa dịp loạn rời đi.
Ai biết nàng qua trái, bọn họ đánh tới bên trái, nàng sang phải, bọn họ đánh tới bên phải, cứ thế đem đường đi chặn kín.
Đối phương có hai tên đầu trâu mặt ngựa để mắt tới Tạ Khuynh, thấy nàng nhu nhu nhược nhược, lại là nữ nhân, cảm thấy nàng dễ đối phó hơn Tạ Đạc, thế là muốn bắt nàng uy hiếp Tạ Đạc:
"Nữ nhân kia là tình nhân của Tạ Đạc, bắt lấy nàng!"
Cái từ 'tình nhân' này thật làm người ta nổi nóng.
Tạ Khuynh quả quyết bác bỏ tin đồn: "Ta không phải —— "
Nhưng những người kia tựa hồ không tin, vậy mà thật sự phân chia hỏa lực tới bắt Tạ Khuynh, Tạ Đạc vội vàng cản trước mặt Tạ Khuynh, dùng thân thể phá tan những kẻ muốn bắt Tạ Khuynh, hắn khí lực lớn, mạnh mẽ như con trâu đâm tới.
Người của hai bên kịch liệt giao phong, hai nhã gian đã bị bọn họ đập cho tan tành, lão bản Thiên Hương lâu cùng bọn tiểu nhị cũng không dám ngăn cản, chỉ đứng ở đầu cầu thang lo lắng quan sát, nhìn thấy bàn ghế chén bát văng toán loạn ra ngoài, khổ không thể tả.
Đúng lúc này, không biết dưới lầu ai hô một câu:
"Quan sai tới."
Hai nhóm người trên lầu đang đánh nhau đều có chút chần chờ, rất hiển nhiên, người của hai bên đều không muốn chống lại quan sai.
Vừa vặn những tên ác thiếu kia đang rơi vào hạ phong, đoán chừng không bao lâu liền bị Tạ Đạc cùng người của hắn đánh bại, trong những người kia có kẻ cơ linh, đi đến chỗ Tạ Đạc cùng tên ác thiếu người đầy đồ ăn đang dây dưa, tách bọn họ ra, nói:
"Được rồi được rồi, đừng đánh nữa, quan sai tới. Tạ công tử, ngươi buông tay, coi như chúng ta thua, thua còn không được sao. Ngươi mau buông tay! Nếu thật sự bị quan sai bắt, đối với ai cũng không có chỗ tốt."
Tạ Đạc thở phì phò, buông lỏng tay, nhìn những người kia chạy trối chết, người của Tạ Đạc cũng tới nói: "Chúng ta cũng phải đi."
"Biết rồi. Các ngươi đi trước đi, ta đoạn hậu." Tạ Đạc nói.
(Đoạn hậu thường để chỉ cắt, chặn phía sau không cho địch rút, toi nghĩ trong trường hợp này là dọn dẹp tàn cuộc, bồi thường