Quý Phi Dùng Thực Lực Chửi Bậy Mà Thượng Vị

Chương 154: Chương 154: Quá dễ ức hiếp




Đại điển phong Hậu phải cử hành trước năm mới, đối với Lễ bộ mà nói là một thử thách không nhỏ.

Bởi vì mỗi cái Tết thôi đã đủ lo, nay lại thêm một đại điển phong Hậu. Khoảng thời gian này đám quan chức của Lễ bộ, Công bộ, Hộ bộ cơ hồ chân không chạm đất, ngày đêm chuẩn bị.

Trừ bọn hắn, gián quan của Ngự Sử đài cũng không rảnh rỗi, mỗi ngày dâng đủ loại tấu chương viết Tạ Khuynh không thích hợp làm Hậu. Nhưng đều bị Hoàng đế ém nhẹm, đến một ngày Ngự Sử đại phu đứng trước cả triều tuyên đọc tấu chương, dùng từ ngữ cực kỳ nghiêm khắc để liệt kê những phương diện không thích hợp làm Hậu của Tạ Khuynh như xuất thân, lễ nghi, học thức, thanh danh,..

Vị Ngự Sử đại phu này cảm thấy trưởng nữ của Trấn quốc Tướng quân chỉ có thân phận con thứ, từ nhỏ nuôi dưỡng ở biên quan, không hiểu lễ nghi, không biết Tứ thư Ngũ kinh, đi ngược với thanh danh và truyền thống của quý nữ trong kinh, sau đó tiến cử ra bốn vị quý nữ thích hợp làm Hoàng hậu hơn Tạ Khuynh.

Cao Tấn ngồi trên đế đài cao cao im lặng nghe vị Ngự Sử đại nhân này nói hết, mới lập tức hạ chỉ tứ hôn cho bốn vị quý nữ kia với những lang quân xứng đôi trong các gia tộc tương ứng.

Tứ hôn hết không sót người nào, đồng thời nói thẳng là Ngự Sử đại nhân tự mình tuyển chọn, mong những người được ban hôn không ghét bỏ. Nếu thực sự ghét bỏ, bên nam hay nữ đều có thể tùy tiện vào cung cầu thánh chỉ từ hôn. Nếu không cầu từ hôn thì tứ hôn thành lập.

Hạ ý chỉ tứ hôn xong, Cao Tấn thành tâm thành ý hỏi Ngự Sử đại nhân:

“Vương đại nhân có còn người nào thích hợp nữa không, đừng khách khí, cứ nói thẳng ra. Trẫm nhất định sẽ an bài cho họ một mối hôn sự hài lòng môn đăng hộ đối. Đến lúc đó để bọn họ mời ngươi tới làm người chứng hôn, cảm tạ ơn tiến cử của ngài cho thật tốt.”

Khóe miệng Ngự Sử đại nhân co giật, ông đã cảm nhận được ánh mắt tràn đầy hận ý từ bốn phương tám hướng phóng tới.

Những ánh mắt kia đương nhiên đều là từ phụ huynh của mấy nhân tuyển thích hợp làm Hoàng hậu do ông tự mình 'tiến cử', vô duyên vô cớ dính đạn, sát ý trong từng đôi mắt quả thật muốn bao phủ cả người Ngự Sử đại nhân. Thậm chí ông không ngoái đầu nhìn lại cũng biết trong lòng họ đang nghĩ gì:

Khuê nữ nhà chúng ta ưu tú thì thế nào, đến phiên lão thất phu nhà ngươi lấy ra làm công cụ đả kích Hoàng hậu tương lai sao?

Giờ thì hay rồi, chọc giận Bệ hạ, một tiểu thư khuê các tốt đẹp đột nhiên bị tứ hôn, ngươi có bệnh à!

Mẹ nó, chờ lát nữa ra ngoài sẽ đánh chết ngươi!

Cái lão thất phu!

Mặt Vương đại nhân xám như tro, chưa tới năm mươi tuổi mà tay nói run liền run, mồ hôi lạnh ướt đẫm lưng áo. Không biết bây giờ chiêu đâm đầu vào cột liều chết can gián còn xài được không? Nhưng hai bên cột đều có cấm quân trông coi, muốn liều chết can gián cũng không được...

Cao Tấn ngồi thảnh thơi trên đế đài, hỏi quần thần phía dưới:

“Vất cả cho Vương đại nhân, thành ý này của ngươi, trẫm nhận. Không biết trong nhà của chư vị ái khanh có còn nhân tuyển nào thích hợp làm Hoàng hậu hơn người mà trẫm đích thân chọn không? Nếu có thì nói ra, trẫm tự có chủ trương.”

Quần thần dưới điện ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, còn ai dám nói, sợ cô nương nhà mình không gả được chắc?

Mặc dù thánh chỉ tứ hôn của Bệ hạ nói rõ, nếu hai bên nam nữ thấy có điều gì không thích hợp, tùy tiện bên nào cũng có thể vào cung xin thánh chỉ từ hôn. Nhưng đây đâu phải trò đùa, ai dám làm loại chuyện tốn công mà không kết quả này?

Lập tức đồng thanh đáp:

“Khởi bẩm Bệ hạ, không có.”

Cao Tấn vui mừng gật đầu:

“Ừm, quả nhiên mắt nhìn người của trẫm rất tốt.”

Quần thần:...

Vương đại nhân: [email protected]¶∆√π....&*”%

**

ƯattpadTaiTheTuongPhung

Trải qua trận ầm ĩ 'xả thân lấy nghĩa' của Vương đại nhân, những thanh âm phản đối Tạ Khuynh làm Hậu tắt dần.

Đại điển phong Hậu cử hành đúng hạn.

Loan giá trong cung nghênh đón Hoàng hậu nương nương từ phủ Tướng quân tới Thái miếu nhập điệp, đốt sách cáo thiên địa rồi bái liệt tổ liệt tông. Sau đó Đế Hậu cùng hồi hoàng cung tổ chức nghi thức phong Hậu.

Cao Tấn mặc long bào, chuỗi ngọc tôn quý, nắm tay Tạ Khuynh người mang phượng bào, đầu đội mũ phượng, rèm châu che mặt đi trên thảm vàng, bách quan chung quanh quỳ nghênh, sừng đồng huýt dài, trang nghiêm túc mục. Cao Tấn dẫn Tạ Khuynh lên bậc thang, nhận bách quan bái lạy hô vang.

Tạ Viễn Thần và Tạ Đạc đứng trước nhất trong nhóm quần thần, ngửa đầu nhìn Tạ Khuynh đứng cạnh Bệ hạ tôn vinh vô thượng, Tạ Viễn Thần chỉ cảm thấy hốc mắt cay cay. Tạ Đạc thì cười đến mức mặt mày cong hết lên, bị Tạ Viễn Thần cho một cái liếc mắt đầy xem thường.

Tất cả những phụ thân yêu thương nữ nhi trong thiên hạ, không có mấy ai hoàn toàn cao hứng khi nữ nhi gả chồng, dù là gả cho cửu ngũ chí tôn, dù là sau này nữ nhi trở thành mẫu nghi thiên hạ, đối với phụ thân mà nói, đó vẫn là cảm giác chắp tay nhường tâm can bảo bối cho người ta.

Buổi lễ rườm rà kết thúc, Tạ Khuynh được cung nhân nâng đưa về Khôn Nguyên cung rực rỡ, Khương ma ma cùng các cung nữ đã sớm thay hỉ phục, vui mừng phấn khởi chuyển từ Ngưng Huy cung sang Khôn Nguyên cung - chỗ ở của Hoàng hậu - chờ Hoàng hậu nương nương đến.

Minh Trạch cung của Hoàng đế Bệ hạ và Khôn Nguyên cung của Hoàng hậu nương nương đặt song song nhau, nằm ở vị trí quan trọng nhất của toàn hoàng cung.

Vì đều là những người quen thuộc nên dù có đổi chỗ mới, Khương ma ma vẫn quản lý như cũ. Tạ Khuynh bước ra từ loan giá, cung nhân vây quanh nghênh đón nàng vào hỉ điện được trang hoàng rực rỡ.

Cao Tấn rất muốn đuổi theo Tạ Khuynh hồi cung nhưng quần thần cứ chúc mừng liên tục không ngừng, hắn muốn về sớm cũng không được.

Dưới chân như có gió, Cao Tấn bước vào Khôn Nguyên cung trong khoảnh khắc cuối cùng của giờ lành, còn chưa vào điện đã nghe thấy thanh âm quen thuộc:

[ vừa cưới tức phụ vào cửa liền mặc kệ phải không? ]

[ đã bao lâu rồi? ]

[ ngâm trong lu rượu hả? ]

[ rốt cuộc là tên vương bát đản nào ngăn cản không cho ngươi về? ]

[ đừng để ta biết là ai, có cơ hội ta sẽ uống gục hắn! ]

Cao Tấn vội ho một tiếng, cung nhân trong điện vội vàng hành lễ.

Hắn đi đến ngồi xuống mép giường bên cạnh Tạ Khuynh, đẩy rèm châu che trên má nàng, nhìn thấy một khuôn mặt xinh đẹp đang cười rạng rỡ, cung nhân chung quanh liên tục khen:

“Quao, Hoàng hậu nương nương thật xinh đẹp.”

“Thật sự quá đẹp.”

“Nương nương đẹp nhất.”

Nghe mấy câu nịnh nọt này, từ đầu đến cuối Tạ Khuynh vẫn luôn giữ nụ cười, dáng vẻ như mình được lợi. Chỉ có Cao Tấn mới biết dưới khuôn mặt bình tĩnh hiền hòa kia cất giấu tâm tư gì:

[ quao cái gì mà quao? ]

[ lần đầu gặp ta hả? ]

[ quá khoa trương, quá giả. ]

[ ngươi đừng nhìn, mau cho các nàng đưa rượu hợp cẩn, mũ phượng nặng quá đi! ]

[ nếu không phải nể nó làm bằng vàng, ta đã không cố đội đến tận bây giờ. ]

Cao Tấn nhịn cười nghe nàng chửi, vì cảm thấy quá đáng yêu, nhịn không được vuốt nhẹ cằm Tạ Khuynh, cung nhân chung quanh ào ào đỏ mặt. Cao Tấn sai người mang rượu hợp cẩn tới, bắt đầu nghi thức tân hôn.

Chén vàng đầy rượu, hai cánh tay quấn lấy, tự uống ly rượu mình.

Dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, Cao Tấn và Tạ Khuynh uống rượu hợp cẩn xong, đến bước này là kết thúc buổi lễ, từ nay về sau chính thức là phu thê sống cùng chăn chết cùng huyệt.

Rốt cuộc Tạ Khuynh đã có thể gỡ mũ phượng xuống, nàng ngồi trước bàn trang điểm, để cung tỳ thay nàng hủy búi tóc sơ phát.

Khương ma ma nhận nhiệm vụ lúc lâm nguy, thay Tạ Khuynh ứng phó với họ hàng hoàng thất trong chủ điện Khôn Nguyên cung. Hôm nay Hoàng đế đại hôn, nữ quyến hoàng thất đều có thể vào cung chúc mừng, Cao Tấn sợ Tạ Khuynh không muốn ứng phó, liền kêu Khương ma ma lấy lý do Hoàng đế không cho phép quấy nhiễu Hoàng hậu ngăn nữ quyến họ hàng ngoài tẩm điện.

Nhưng dù là vậy, vẫn có người không tuân quy củ, mượn rượu xâm nhập tẩm cung Tạ Khuynh.

Tạ Khuynh đang ngồi trước bàn trang điểm nghe thấy bên ngoài truyền đến một trận la hét ầm ĩ, ai đó thét lên một tiếng 'Cút đi!' sau đó cửa bị đẩy vào.

May mắn là Tạ Khuynh đã đổi một bộ hỉ phụ nhẹ nhàng, trang dung cũng đã gỡ xuống kha khá, bằng không có người tùy tiện xâm nhập sẽ gặp chuyện xấu hổ.

Khương ma ma đuổi theo người kia tiến đến, vừa nhìn vào nội điện chỗ Tạ Khuynh ngồi vừa bất đắc dĩ mời phụ nhân hoa phục ra ngoài.

“Đại trưởng công chúa dừng bước, Hoàng hậu nương nương đang thay trang phục, ngài không thể xông vào.” Khương ma ma nói.

Đại trưởng công chúa này là tỷ tỷ của tiên đế, cô cô của Cao Tấn, tên là Cao Bội, đã gần năm mươi. Sau khi Cao Tấn lên ngôi vẫn phụng bà là Đại trưởng công chúa, tôn vinh như cũ, phò mã của bà là Văn Uyên Các học sĩ Trương Duẫn Chi, hai người có một trai một gái.

Sau khi Đại trưởng công chúa xông vào, Phúc Như đã kề vào tai Tạ Khuynh nói những tin tức về bà. Nghe nói đây là sau khi Khương ma ma biết tin Tạ Khuynh sắp được lập Hậu, cố ý lệnh Phúc Như, Đông Hải, Thọ So và Nam Sơn học thuộc lòng tư liệu họ hàng thân thích để kịp thời nhắc nhở Tạ Khuynh.

Ngoại điện truyền đến thanh âm Trưởng công chúa:

“Hoàng hậu nương nương định thay trang phục đến bao giờ? Bỏ mặc những trưởng bối chúng ta bên ngoài, đưa một nô tỳ ra chào hỏi. Ta muốn hỏi thử xem trước khi vào cung Hoàng hậu nương nương học quy củ gì?”

Khương ma ma bị mắng vào mặc cũng không thể phản bác, chỉ có thể cười trừ:. Truyện Trọng Sinh

“Là nô tỳ không tốt, quấy rầy nhã hứng của Đại trưởng công chúa. Trước tiên ngài dời bước, để nô tỳ bẩm lại cho Hoàng hậu nương nương định đoạt, ngài thấy có được không?”

Ai ngờ Trưởng công chúa không thèm nghe, một tay đẩy Khương ma ma ra, liền muốn vươn tay nhấc rèm chân trâu vào nội điện.

Trước khi bà động thủ, Tạ Khuynh bước từ trong rèm ra.

Đại trưởng công chúa nhìn nàng từ trên xuống dưới, thấy Tạ Khuynh mặc một thân hỉ phục đỏ rực nhẹ nhàng, trang dung thanh nhã, tư thái giản dị, thần sắc ôn nhu, hiển nhiên là bộ dáng một nữ sĩ bước ra từ tranh vẽ.

Trước kia lúc Tạ Khuynh làm Quý phi, Đại trưởng công chúa không để phi tử vào mắt, chưa hề vào cung gặp, nên hôm nay là lần đầu tiên bà trông thấy Tạ Khuynh.

Chỉ cảm thấy Tạ Khuynh khác với những gì người ngoài đồn thổi.

Người ngoài nói, thứ tưởng nữ Trấn quốc Tướng quân phủ thô bỉ vô lễ, múa đao lộng thương, tính tình quái đản, không kiêng nể ai.

Không ngờ nữ tử thô bỉ trong truyền thuyết trang điểm cẩn thận lại có một dung mạo như thế, khó trách làm cho Hoàng đế vượt muôn ngàn khó khăn cũng muốn lập nàng làm Hậu.

“Đại trưởng công chúa giá lâm, bản cung không tiếp đón từ xa, kính xin đừng trách.”

Tạ Khuynh nhẹ giọng phúc thân với Đại trưởng công chúa, hành lễ vãn bối, thanh âm ôn nhu, tư thái mềm mại, nói chuyện nhã nhặn khách khí khiến Đại trưởng công chúa tức mà không soi mói được gì.

Thở dài một tiếng, bà cố ý khiêu khích:

“Hoàng hậu nương nương thật là kiêu ngạo, nghĩ mình là chim sẻ bay lên đầu cành làm phượng hoàng à, cả trưởng bối cũng dám khinh thường.”

Những lời này nếu đặt trên người cô cô và tức phụ của gia đình bình thường thì còn có chút thuyết phục. Tân nương tử mới vào nhà chồng bị cô cô dạy bảo vài câu là chuyện thường. Nhưng sai ở chỗ, Tạ Khuynh không gả cho gia đình bình thường, nàng cũng không phải một tân nương tử bình thường.

Là Hoàng hậu có sách phong lộc điệp, Đại trưởng công chúa vẫn lấy thân cận trưởng bối như gia đình bình thường mà dạy dỗ, đối với quân thần chi lễ mà nói khẳng định không hợp quy củ, hơn nữa là vượt khuôn.

Nhưng bà chắc chắn Tân Hoàng hậu là Tạ Khuynh đây mới ngày đầu tiên thành hôn không dám dùng quyền lợi của Hoàng hậu, cũng không dám đắc tội họ hàng nên mới phách lối như vậy.

Bà đánh cược Tạ Khuynh không dám.

Còn chuyện sau đó có bị Tân Hoàng hậu ghi hận hay không, bà ta chả quan tâm.

Tạ Khuynh nhìn thấu ý đồ của Đại trưởng công chúa, rũ mắt ra vẻ ngoan ngoãn, nhỏ giọng biện giải:

“Không phải. Bản cung sao dám không tuân trưởng bối. Chỉ là hỉ bào của Hoàng hậu quá rườm rà, tháo trang sức mũ phượng có phần tốn thời gian, nên mới chậm trễ thỉnh an các vị trưởng bối. Kính xin Đại trưởng công chúa nể tình bản cung mới vài cung cấm, thông cảm cho bản cung.”

Tư thái thận trọng này của Tạ Khuynh làm Khương ma ma càng nghe càng không hiểu, những cung tỳ theo từ Ngưng Huy cung cũng mơ màng, nương nương... Trở nên kính cẩn nghe lời như thế từ lúc nào?

Chẳng lẽ làm Hoàng hậu rồi lá gan còn không lớn bằng làm Quý phi?

Những người hiểu Tạ Khuynh đều nghi hoặc, nhưng Đại trưởng công chúa không hiểu, bà nghĩ Tạ Khuynh vốn dĩ mềm yếu như thế, định áp chế uy phong của nàng. Các triều Cao gia, chưa hề có một Hoàng đế nào cưới Hoàng hậu là con thứ.

Nếu cho vị Hoàng hậu này sống thoải mái, sau này còn phân chia đích thứ gì nữa? Con trai trưởng trong nhà cũng có đãi ngộ như con thiếp thất sinh, còn công lý sao?

Đại trưởng công chúa là có tâm tới muốn giúp đỡ đích thứ, mới được họ hàng hoàng thất ở ngoại điện đề cử tới đây ra oai phủ đầu với Tân Hoàng hậu.

“Ngươi biết thì tốt. Vốn dĩ ta cũng vì chúc mừng tân hôn mới tới, không ngờ sau khi vào cung đến mặt ngươi cũng không thấy được, chờ mãi chờ mãi, ngươi định ăn nói với trưởng bối ngoài điện kia thế nào?” Đại trưởng công chúa cố tình bức bách.

Tạ Khuynh khẽ cắn môi, bộ dáng mỹ nhân nhíu mày kia rất đẹp mắt, đừng nói nam nhân, đến cả nữ nhân cũng không nhịn được tán dương một câu mỹ nhân bại hoại trời sinh.

Đời này Đại trưởng công chúa xem thường nhất là hồ mị tử lấy sắc hầu quân, phò mã của bà không dám nạp thiếp nhưng nuôi ngoại thất chẳng kém ai, toàn là loại mỹ nhân mềm mại câu hồn đoạt phách. Nửa đời Đại trưởng công chúa đều dùng để tranh đấu với những mỹ nhân đó, vô cùng mệt mỏi, vừa trông thấy mỹ nhân mềm yếu giả bộ đáng thương thế này liền sinh ra chán ghét.

“Bản cung lập tức theo Đại trưởng công chúa ra ngọai điện nhận lỗi với chư vị trưởng bối.” Tạ Khuynh nói.

Đại trưởng công chúa hừ lạnh trong lòng, mục đích bà được mọi người đề cử tới đúc là 'mời' Hoàng hậu ra ngoài, bây giờ Tạ Khuynh đã trúng chiêu, bà cũng không nhiều lời nữa, thủ thế 'xin mời'.

Tạ Khuynh đặt hai tay trước bụng, dùng lễ nghi tiêu chuẩn cung đình các ma ma đã dạy trước khi lấy chồng, tứ bình bát ổn ra khỏi hỉ điện, đi về phía ngoại điện tụ tập nữ quyến họ hàng.

Phúc Như đến bên cạnh Khương ma ma, nhỏ giọng hỏi:

“Ma ma, nương nương cứ như biến thành người khác vậy?”

Bị Khương ma ma trừng mắt cảnh cáo, Phúc Như mới vội vàng ngậm miệng, không dám hỏi nhiều.

Mà Khương ma ma cũng có nghi ngờ như vậy thì dựa vào kinh nghiệm trước kia, vô thức cảm thấy có biến, tuyệt đối không đơn giản như cách mọi người nghĩ.

Bất quá Khương ma ma cũng không lo lắng.

Nương nương nhà bà là ai? Là một nữ nhân bị ép quá thì đến Bệ hạ cũng dám đánh, sẽ bị nhóm nữ quyến tay không thể mang vai không thể gánh này tùy tiện bắt nạt?

Làm sao có thể?

Trước khi Bệ bạ rời khỏi Khôn Nguyên cung đã căn dặn Khương ma ma chiếu cố tốt Hoàng hậu nương nương, nhưng khi đó Khương ma ma cảm thấy Bệ hạ phân phó hơi thừa, nương nương chúng ta không khi dễ người khác là tốt rồi!

Nghĩ như vậy, Khương ma ma không lo lắng nữa, thậm chí không cần phải gọi viện binh...

Tạ Khuynh theo sau Đại trưởng công chúa đến ngoại điện.

Mọi người đứng dậy, cũng không chỉnh tề mà chậm rãi ung dung hành lễ với Tạ Khuynh. Tạ Khuynh làm ra vẻ như kinh sợ không dám nhận, đi thẳng tới đỡ các trưởng bối dậy, làm đủ kiểu bé thỏ trắng hiền lương dịu dàng ngoan ngoãn.

Lúc này tất cả nữ quyến họ hàng trong ngoại điện đều có chung một suy nghĩ với Đại trưởng công chúa, vị Hoàng hậu nương nương này hình như không giống với những gì người ngoài đồn thổi.

Bộ dáng kính cẩn nghe lời này thật sự là... Quá dễ ức hiếp đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.