Quý Phi Dùng Thực Lực Chửi Bậy Mà Thượng Vị

Chương 36: Chương 36: Tiểu Tạ a!




Tiệc sinh nhật của Nhất phẩm Trấn Quốc tướng quân phu nhân Thái thị, huân quý phủ đệ nửa cái kinh thành đều tới chúc mừng, rốt cuộc nhìn khắp toàn bộ Lễ Triều, trừ bỏ nữ nhân hoàng gia, Thái thị được xem là vị cáo mệnh phu nhân cao quý nhất.

Rốt cuộc không được mấy người phụ nhân có tạo hóa như nàng, phụ thân là tước vị Quận vương, lãnh trọng trách nhất trong các trọng trách - Hộ Bộ thượng thư, huynh trưởng cũng vào triều làm quan, thời trẻ gả đi càng được quân công hiển hách của trượng phu đưa lên mây xanh, khiến cho nàng không tới 40 đứng trong hàng ngũ mười đại nhất phẩm cáo mệnh của triều đại, nhi nữ song toàn, nữ nhi nàng nuông chiều lớn lên còn vào cung làm quý phi, thật sự là một người toàn phúc khiến người ta nhìn mà hâm mộ.

Trong cung đã sớm truyền đến tin tức, nói hôm yến tiệc sinh nhật của tướng quân phu nhân, quý phi nương nương sẽ đích thân tới, bởi vậy tôi tớ Tạ gia trước đó hai ngày liền làm tốt chuẩn bị nghênh đón quý phi nương nương.

Tạ Khuynh lấy cớ sợ ngày sinh nhật khách khứa quá nhiều, tạo thành hỗn loạn, hướng Cao Tấn xin được hồi tướng quân phủ sớm một ngày.

Nhưng trước đó nàng không biết Cao Tấn sẽ cùng nàng trở về, thời điểm ngồi trên long xa, đối Khương ma ma đưa mắt ra hiệu, để Khương ma ma ra lùi về sau liền phái người ra roi thúc ngựa về tướng quân phủ báo tin trước.

Trong xe ngựa quy cách xa hoa của quý phi, Cao Tấn tự nhiên ngồi ở chủ vị phía trên, Tạ Khuynh chỉ có thể ngồi ở một bên.

Tuy là bị đoạt chủ vị, trong lòng Tạ Khuynh giờ phút này vẫn là thật cao hứng, rốt cuộc bị nhốt ở trong cung đã hơn một năm, khó có được cơ hội ra cung, tự nhiên nhảy nhót không thôi.

Ra cung không bao lâu, Tạ Khuynh liền nhịn không được đem mành xe ngựa xốc lên một góc, xuyên thấu qua biên phùng hướng trên đường nhìn lại.

【 Khương ma ma nói, từ cửa chính phía nam hoàng cung đi ra tới chính là phố Trường An. 】

【 chính là nơi này sao? 】

【 quả nhiên so với trấn nhỏ biên quan giàu có và đông đúc phồn hoa nhiều. 】

【 ủa mà sao trên đường không có ai hết vậy? 】

Tạ Khuynh đang nhìn ngoài xe, Cao Tấn đang nhìn Tạ Khuynh, nghe đến đó, không nhịn được nói:

“Hôm nay quý phi về nhà thăm viếng, trước đó hai ngày Kinh Triệu Phủ đã dọn dẹp qua, Trường An phố không có người, có cái gì đẹp.”

Tạ Khuynh quay đầu nhìn về phía Cao Tấn, khó hiểu hỏi:

“Vì sao phải dọn dẹp người?”

Cao Tấn nói:

“Bá tánh vây xem quá nhiều thì ngư long hỗn tạp, ai biết bên trong có trà trộn mấy tên thích khách hay không?”

Tạ Khuynh hiểu rõ gật gật đầu:

【 nguyên lai là vì phòng thích khách. 】

【 chỉ bằng thân thủ của ta, kẻ xui xẻo sẽ là thích khách kia. 】

Cao Tấn cười lạnh, dứt khoát xốc màn xe, dán mình lên sau lưng Tạ Khuynh nhìn ra ngoài cửa sổ xe, dùng cằm tùy tiện chỉ chỉ lên nóc nhà cắm lá cờ đủ mọi màu sắc, nói:

“Ngươi khi còn nhỏ đã từng đi qua tinh kỳ phường chưa?”

Sau khi Cao Tấn nói bên tai Tạ Khuynh, Tạ Khuynh chỉ cảm thấy trên vai trầm xuống, Cao Tấn dứt khoát đem cằm gác lên vai nàng.

【 tinh kỳ phường hình như đã từng nghe qua, là cái gì? 】

【 Tạ Nhiễm cùng cẩu hoàng đế đều là tại kinh thành lớn lên, ta mà nói sai cái gì, sẽ chọc cẩu hoàng đế hoài nghi đi. 】

【 phương pháp tốt nhất, vẫn là đừng nhìn. 】

Tạ Khuynh nhanh chóng đem màn xe kéo lại, đem Cao Tấn đẩy ngồi trở lại chủ vị, hờn dỗi uốn éo:

“Rõ như ban ngày, bệ hạ tự trọng chút.”

Cao Tấn trong lòng biết rõ ràng, cũng không vạch trần nàng, nói:

“Ngươi khẳng định không đi qua đi? Nơi đó chính là địa phương chơi vui nhất kinh thành, cái gì cũng có. Chính là ngư long hỗn tạp, không phải tiểu thư đứng đắn có thể đi.”

Tạ Khuynh vừa nghe, có hứng thú:

“Nơi đó có cái gì thú vị?”

“Ừm, đồ chơi mới mẻ khắp ngũ hồ tứ hải chỗ đó đều có, còn có người phiên bang dị tộc ở nơi đó làm buôn bán, thương nhân bán thảm Ba Tư trước quầy hàng sẽ đặt một cái ấm sành lớn, ngươi biết để làm gì không?” Cao Tấn bán nổi lên cái nút.

Tạ Khuynh lắc đầu, Cao Tấn để sát vào bên tai nàng, bộ dáng thần bí hề hề gợi lên tò mò của Tạ Khuynh, chờ nàng sắp hết kiên nhẫn, Cao Tấn mới chậm rãi nói một chữ:

“Xà.”

Ánh mắt tò mò của Tạ Khuynh lập tức ảm đạm xuống:

【 giời, ta còn tưởng rằng ngươi sẽ nói cái gì. 】

【 dăm ba con xà, có cái gì hiếm lạ. 】

【 không đúng, ta không hiếm lạ, Tạ Nhiễm khẳng định cảm thấy hiếm lạ nha! 】

Nghĩ đến đây, Tạ Khuynh bỗng nhiên chậm nửa nhịp hít hà một hơi, làm ra bộ dáng kinh hoảng thất thố, cũng phối hợp động tác bưng kín miệng mình, như bị xà dọa đến, khoa trương nói:

“Thế nhưng là xà? Thật đáng sợ!”

Cao Tấn:……

Phản ứng của ngươi cũng ít có giả lắm đó.

“Bệ hạ, sau đó thì sao? Những thương nhân đó vì cái gì muốn nhốt xà vào ấm sành?” Tạ Thanh trừng mắt tràn ngập lòng hiếu học hỏi Cao Tấn.

【 ha, còn không phải là vũ xà sao. 】

【 loại xiếc này biên quan có rất nhiều, còn là rắn hổ mang chúa. 】

【 ta khi còn nhỏ đều nhìn chán. 】

Cao Tấn bỗng nhiên hết muốn nói.

Đôi tay ôm ngực, buồn bực dựa vách xe, Tạ Khuynh thấy hắn như vậy, không nhịn được truy vấn:

“Bệ hạ, ngài như thế nào không nói?”

Cao Tấn nghiêng nghiêng nhìn nàng một cái:

“Không có gì hay để nói, ấm sành hầm canh xà, mua thảm của hắn thì hắn liền cho người ta một chén canh uống.”

Lúc này đến phiên Tạ Khuynh vô ngữ.

【 ngươi nghiêm túc sao? 】

【 mua thảm cho canh xà…… sao không nói hắn bắt xà phun nước luôn đi? 】

【 chẳng lẽ bản thân cẩu hoàng đế cũng chưa từng đi qua, ở chỗ này cùng ta nói bừa đi. 】

Cao Tấn hít sâu một hơi, càng thêm tự bế, khó mà thừa nhận, thật đúng là Tạ Khuynh đoán trúng một ít.

Hắn khi còn nhỏ từng trộm đi tinh kỳ phường chơi, chẳng qua mới vừa đi tới cửa đã bị ám vệ bắt trở về, thương nhân bán thảm Ba Tư ở trước quầy hàng xiếc vũ xà cũng là sau đó hắn nghe lại từ miệng cung nhân, xác thật không chính mắt thấy qua.

Nghĩ đến đây, Cao Tấn liền nhịn không được nhớ tới đêm hai người tương ngộ, chuyện Tạ Khuynh từ miệng xà đoạt trứng, cũng thuận tiện nhớ tới mình đêm đó chật vật thế nào.

Tạ Khuynh thấy hắn không nói cũng không dám nói hỏi lung tung, sợ hỏi ra cái gì không nên nói, vì thế trong xe ngựa xa hoa một mảnh an tĩnh, thực mau liền đến tướng quân phủ.

**

Trường An phố là trục trung tâm của kinh thành trục, tướng quân phủ ở hẻm An quốc cách hoàng thành ba bốn dặm, xung quanh đây cơ bản đều là nhà võ tướng trong triều.

Trước khi Tạ Khuynh li cung đã cho Khương ma ma phái người ra roi thúc ngựa hồi tướng quân phủ báo tin, nói cho người Tạ gia hoàng đế cũng trở về, để họ chuẩn bị tốt tiếp giá.

Xe ngựa chậm rãi dừng lại trước cửa tướng quân phủ, ngoài cửa tướng quân phủ đã đứng đầy người.

Từ lão phu nhân, cho tới người trông cửa, hoàng đế giá lâm tướng quân phủ, cả chó nuôi trong hậu viện đều phải trói lại, sợ sủa như điên quấy nhiễu thánh giá.

Tướng quân phu nhân Thái thị cùng lão phu nhân đứng ở phía trước nhất, chờ cung nhân nâng người trong xe ngựa xuống dưới, rồi sau đó mang cả gia đình hành lễ:

“Tham kiến bệ hạ, tham kiến quý phi nương nương.”

Cao Tấn đỡ tay Tạ Khuynh, từ bậc thang xe ngựa đi xuống, đối Tạ gia giơ tay:

“Lão phu nhân, tướng quân phu nhân mau mau đứng lên, đều hãy bình thân.”

Hoàng đế lên tiếng, mọi người lại dựa theo quy củ dập đầu lạy ba cái, rồi sau đó mới dám đứng lên, theo chỉ dẫn của quản gia dạt sang hai bên, không thể đứng chắn trước cửa tướng quân phủ, nhường đường cho bệ hạ và nương nương vào.

Tạ gia lão phu nhân Vương thị là một lão phu nhân thoạt nhìn có chút nghiêm khắc, chải búi tóc căng chật, dầu bôi tóc thoa đến ruồi bọ cũng không dám đặt chân, cùng phong cách của một vị chuyên viên trang điểm điện ảnh nào đó không sai biệt lắm, mép tóc hoàn toàn kéo về sau.

Tướng quân phu nhân Thái thị thoạt nhìn không có căng chật như lão phu nhân, không đến 40 tuổi, bảo dưỡng không tệ, nhưng dung mạo lại không coi là xuất sắc, cũng may Tạ Nhiễm lớn lên giống Tạ Viễn Thần, nếu mà giống Thái thị, ước chừng sẽ như Tạ Đạc, không quá đẹp.

Tạ Đạc là tiểu nhi tử của Thái thị cùng Tạ Viễn Thần, phụ thân hắn quân công hiển hách, thế nhân đều nói hắn tương lai sẽ kế thừa phụ nghiệp, cho nên đều lén lút gọi Tạ Đạc là Tạ tiểu tướng quân, giờ phút này hắn đang đứng bên cạnh Thái thị, lẳng lặng nhìn Tạ Khuynh.

Thấy Tạ Khuynh cũng đang nhìn hắn, Tạ Đạc thực thức thời gọi nàng một tiếng: “Tỷ tỷ.”

Này hẳn là lần đầu tiên Tạ Đạc kêu Tạ Khuynh là tỷ tỷ.

Tạ Khuynh lên tiếng, đối hắn hỏi:

“Có biết phụ thân khi nào trở về?”

Tạ Đạc hơi hơi sửng sốt, như là không dự đoán được câu đầu tiên của Tạ Khuynh khi về nhà lại nói với hắn, khẩn trương nhìn Thái thị, Thái thị sợ nhi tử lòi, thay hắn trả lời:

“Nghe nói đêm qua đã đến Phong Châu rồi, trước đêm nay là có thể trở về.” Thái thị nói xong, thân thiết giữ chặt tay Tạ Khuynh, nói:

“Nương nương mau mang bệ hạ vào phủ, chúng ta trước đó không biết bệ hạ giá lâm, nếu có chỗ tiếp đón không chu toàn, còn thỉnh bệ hạ thứ lỗi.”

Thái thị diễn khá tốt. Nếu không phải Cao Tấn có thể nghe thấy tiếng lòng Tạ Khuynh, thấy Thái thị đối Tạ Thanh thân thiết kính nhi như vậy sẽ không hoài nghi mối quan hệ mẹ con các nàng.

Đoàn người đang muốn vào phủ, liền nghe thấy đầu hẻm An quốc truyền đến một trận vó ngựa lộc cộc, Tạ Khuynh tai mắt nhanh nhạy, lập tức liền nhận ra phương hướng, ngoái đầu nhìn lại.

【 là tiếng vó ngựa của lão Tạ. 】

【 lão Tạ đã trở về. 】

Tạ Khuynh bỏ tay Thái thị xuống, đứng ở bậc thang trông về phía xa, quả nhiên tiếng vó ngựa từ đầu ngõ đi vào, Tạ Viễn Thần mang theo một đội thân binh phong trần mệt mỏi giục ngựa trở về.

“Xuy……”

Một tiếng tiếp một tiếng ghìm ngựa, ngựa lão Tạ đi đầu, hắn người mặc áo vải, đầu đội khăn mũ, miệng mũi cũng che vải, trang phục của những người lặn lội đường xa.

Hắn xoay người xuống ngựa, đầu tiên nhìn Tạ Khuynh một thân hoa phục, phảng phất như thay đổi cả con người, nhìn nàng từ đầu đến chân một lần, mới đến trước mặt Cao Tấn, quỳ một gối hành lễ:

“Thần tham kiến bệ hạ.”

Tạ Viễn Thần quỳ, thân binh phía sau cũng đều nhịp quỳ xuống đất hành lễ, quân nhân trung khí đủ, chẳng sợ liên tục thúc ngựa mấy ngày, mỏi mệt bất kham, nhưng thanh âm hô lên vẫn đinh tai nhức óc như cũ:

“Tham kiến bệ hạ.”

Cao Tấn cúi người tiến lên nâng Tạ Viễn Thần:

“Tướng quân không cần đa lễ, mau mau đứng lên. Chúng tướng sĩ bình thân.”

Lại là một trận vạn tuế vang trời:

“Tạ bệ hạ, bệ hạ vạn tuế vạn vạn tuế.”

Sau một hồi hành lễ, phỏng chừng người trong phạm vi ba bốn dặm xung quanh đều biết hoàng đế ở Tạ gia.

“Nương nương mới nãy còn đang hỏi tướng quân khi nào trở về.”

Thái thị tươi cười đầy mặt tiếp nhận roi ngựa và khăn che mặt quấn đầu trong tay Tạ Viễn Thần, hiền huệ phủi phủi bụi đất sau lưng hắn.

“Mọi người đừng đứng ở ngoài cửa, bệ hạ, nương nương, mau mời nhập phủ.”

Sau khi Thái thị mời, Cao Tấn đi tuốt đàng trước, lão phu nhân Vương thị theo sát sau đó, rồi kế là Tạ Đạc, Tạ Khuynh cố ý đi lạc về sau một chút, chờ Thái thị cùng Tạ Viễn Thần ở cửa phủi bụi đất.

Tạ Viễn Thần năm nay 42, ngũ quan dung mạo xem như tuấn mỹ, chỉ là hàng năm ở biên quan phơi nắng ăn gió cát, đen thui, hắn lại lôi thôi lếch thếch, râu ria xồm xoàm cũng không biết cạo, nhìn qua khá già.

Tạ Viễn Thần thấy Tạ Khuynh dừng lại chờ hắn, nhìn lại Cao Tấn và một hàng người đã đi vào chủ viện, Thái thị biết bọn họ có chuyện nói, nhỏ giọng dặn dò một câu ‘ cẩn thận chút ’, liền cầm áo dơ Tạ Viễn Thần cởi ra đi vào trong phủ.

Thái thị rời khỏi, ánh mắt Tạ Viễn Thần lại dừng trên người nữ nhi với vẻ bề ngoài lạ hoắc:

“Ngày tháng trôi qua khá tốt a.”

Tạ Thanh ho khan một tiếng, đè thấp thanh âm đối Tạ Viễn Thần hỏi:

“Tiểu Tạ a! Ngươi vừa rồi…… hình như không có hành lễ với ta? Chậc, có hiểu quy củ không?”

Cái ngữ khí muốn ăn đòn này, làm Tạ Viễn Thần theo bản năng liền muốn rút roi đánh người……

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.