“Đủ rồi!”
Thái hậu thấy tình thế không ổn, nguyên bản bọn họ có đủ nhân chứng vật chứng, có thể nói là tay nắm chắc thắng lợi, không ngờ xuất sư bất lợi, hoàng đế ra oai phủ đầu trộn lẫn cho sự tình chệch hướng.
Không thể cứ như vậy mà bỏ qua cho Tạ Nhiễm, phải mau đem chủ đề kéo trở lại.
“Hoàng đế, Hinh Nguyệt là do tình thế cấp bách nên nhất thời nói sai, hiện tại vấn đề là Tạ Quý phi tư bán vật phẩm nội cung, đồng thời chứng cứ vô cùng xác thực, Bệ hạ nếu muốn thiên vị Quý phi, đợi thẩm tra xong hãy thiên vị.” Thái hậu đem Phan Hinh Nguyệt triệu hồi về bên cạnh.
Tạ Khuynh tức không nhịn nổi, đang muốn mở miệng, bị Cao Tấn nắn vai ngăn lại, hắn nói:
“Mẫu hậu nói đúng lắm. Vậy chi bằng ngài mang cái gọi là nhân chứng vật chứng trình lên đây đi. Nếu Tạ Quý phi thật sự có tội, trẫm tuyệt không thiên vị.”
Thái hậu nhìn Tạ Khuynh, cười đắc ý:
“Tốt, hy vọng Hoàng đế nói được làm được.” Nói xong phân phó cung nhân bên cạnh một câu: “Đem người dẫn hết lên đây đi.”
Thái hậu đến có chuẩn bị, rất nhanh Phúc Như cùng mấy cung nhân khác mặt mày xám xịt, bị dây thừng trói, miệng nhét đầy vải rách bị dẫn tới. Xem ra bọn họ là những người câu thông mua bán với Phúc Như.
Phúc Như trông thấy Tạ Khuynh liền a a hai tiếng, Tạ Khuynh không nói tiếng nào xông lên trước muốn cởi trói cho Phúc Như, bị bọn cung nhân áp giải người lên điện ngăn lại, Tạ Khuynh đang muốn động thủ liền thấy ai đó bên cạnh đá ra một chân ở giữa sườn eo của cung nhân ngăn cản kia, đem cung nhân kia trực tiếp đạp bay ra ngoài thật xa.
Tạ Khuynh ngoài ý muốn nhìn thoáng qua Cao Tấn, không dám trì hoãn, vội vàng ngồi xuống cởi trói cho Phúc Như, kéo vải rách ra khỏi miệng nàng ấy, làm lơ ánh mắt như muốn cắn người của Thái hậu, đỡ Phúc Như dậy.
Vạn công công nhanh tay lẹ mắt gọi người mang một cái ghế tới đặt bên cạnh chỗ ngồi của Tạ Khuynh cho Phúc Như. Tạ Khuynh nói cảm ơn với hắn, Vạn công công liên tục khoát tay, bỗng nhiên thoáng thấy Cao Tấn trừng mắt, Vạn công công sợ hãi khom người lui ra.
Cao Tấn ngồi lại vị trí, nghiêng nghiêng nhìn Tạ Khuynh đang chiếu cố Phúc Như uống nước, hắn khó chịu bưng chén trà lên uống vào một ngụm lớn.
Bỗng nhiên “rầm” một tiếng, Thái hậu vỗ mạnh lên bàn trà, cả giận nói:
“Còn thẩm tra nữa hay không?”
Chờ ánh mắt mọi người tập trung lại đây, Thái hậu chỉ vào một cung tỳ, nói:
“Vân Tía, ngươi nói đi! Nói ngươi theo dõi thế nào, thấy cái gì, một năm một mười nói ra.”
“Vâng.” Vân Tía đáp lời đi tới trước, hành lễ từng người, sau đó nói tỉ mỉ cụ thể:
“Hôm nay nô tỳ phụng mệnh Thái hậu bồi tiểu thư Phan gia đến Ngự Hoa viên ngắm cảnh, từ xa trông thấy Quý phi cùng hai cung ty đang nói chuyện, một trong đó, chính là nàng ta.” Vân Tía chỉ vào Phúc Như, nói tiếp:
“Nàng ta thu đồ trang sức của Quý phi liền lặng lẽ rời đi, Phan tiểu thư cảm thấy kỳ quái, liền kêu nô tỳ đi theo sau nàng ta, nô tì một đường theo tới Dạ Hương sở, chỗ đó có một lão ma ma quen biết với nàng ta, dẫn nàng ta ra khỏi Dạ Hương sở.”
“Sau đó hai người đi tới phía sau chuồng ngựa của Dịch Đình tư, ở đó nàng ta đưa trang sức cho hai người trong chuồng ngựa, nô tỳ nghe họ tranh luận đồ trang sức trị giá bao nhiêu tiền, tất nhiên chính là đang bán trang sức, sau đó cung nhân Từ Nhân cung liền chạy tới, đem tất cả bọn họ bắt lại.”
Vân Tía nói xong, Thái hậu lạnh giọng hỏi Tạ Khuynh:
“Tạ Quý phi, lúc nãy ngươi nói là ngươi để cung tỳ thiếp thân đi bán đồ trang sức, hiện tại còn thừa nhận sao?”
Tạ Khuynh đút Phúc Như uống nửa chén nước, sắc mặt của Phúc Như cuối cùng cũng tốt hơn một chút, Tạ Khuynh đưa chén trà cho nàng ấy, quay đầu nói với Thái hậu:
“Ta thừa nhận a.”
Thái hậu có chút ngoài ý muốn với sự sảng khoái của Tạ Nhiễm:
“Ngươi thừa nhận thì tốt! Ngươi nên biết, trong cung mệnh lệnh rõ ràng cấm tư thông bên ngoài đầu cơ trục lợi đồ vật nội cung, ngươi lại ngang nhiên làm vậy, có biết tội?”
Tạ Khuynh nói:
“Thái hậu, thần thiếp không có bán đồ vật nội cung.”
Thái hậu cười lạnh:
“Tang chứng vật chứng có đủ, ngươi còn cố giảo biện? Người đâu, đem cung tỳ kia cùng người giao dịch mang tới.”
Rất nhanh, 'vật chứng' liền được dâng lên, chính là nhẫn đá quý và dây chuyền mã não Tạ Khuynh đã đưa cho Phúc Như, Thái hậu chỉ vào hai vật kia, hỏi:
“Tạ Quý phi có thừa nhận đây là trang sức của ngươi không?”
“Đây là đồ của ta!” Tạ Khuynh nói: “Là của hồi môn lúc ta vào cung mẫu thân đặt mua, cũng không phải đồ vật nội cung, sao lại gọi là đầu cơ trục lợi?”
Thái hậu cau mi tâm, mặt mũi viết đầy không tin, Tạ Khuynh lại nói:
“Nếu Thái hậu không tin, có thể phái người cầm đi Ngưng Huy cung thẩm tra đối chiếu, phàm là đồ vật trong cung ban thưởng, Nội Vụ phủ đều có ghi chép, nhìn xem trong sổ ghi chéo có hai món này hay không liền biết ta nói thật hay giả.”
Tạ Khuynh nói chắc như đinh đóng cột, không có chút nào giống như làm bộ, nhưng Thái hậu sao có thể bỏ qua cho nàng:
“Nếu đây thật là đồ vật của ngươi, ngươi phân phó cung tỳ này bán khỏi cung làm gì? Tạ gia của ngươi cũng là danh môn chi hậu, Vinh Hưng quận vương phủ càng là phú quý đầy trời. Ngươi đừng nói với ai gia, ngươi đường đường là đích nữ Tạ gia, trong tay lại thiếu ngân lượng đến mức bán của hồi môn lấy tiền, lời này nói ra, ai tin?”
Tạ Khuynh thầm than.
[ tin hay không ta cũng bán ]
[ Ngưng Huy cung đương nhiên có tiền, bà già thúi kia trên phương diện tiền bạc ngược lại không có cắt xén, nhưng mà không phải đều do Khương ma ma trông coi sao? ]
[ bình thường dùng tiền bao nhiêu cũng có ]
[ nhưng nếu Khương ma ma biết ta đòi tiền mua đồ ăn, một cắc cũng đừng hòng! ]
Cao Tấn nghi hoặc: Mua đồ ăn?
Thái hậu thấy Tạ Khuynh bị bà hỏi đến nghẹn lời, trong lòng đắc ý, đổi người khác hỏi:
“Các ngươi nói đi, lúc câu thông cung tỳ kia nói thế nào? Bán đồ cũng phải có lý do chứ?”
Người bị hỏi đã sớm hồn vía lên mây, sau khi được lấy vải rách khỏi miệng, người liên hệ với Phúc Như nhanh chóng nói:
“Hồi, hồi bẩm Thái hậu, bẩm Bệ hạ. Cung tỳ kia không phải bán đồ trang sức, nàng muốn dùng hai món trang sức này đổi lấy mười cân thịt khô hồi cung.”
Thái hậu gật đầu; “Ừm, đổi thịt.... Cái gì??? Thịt khô???”
Toàn bộ người trong Minh Trạch cung đều ngây dại, Tạ Quý phi lấy đồ cưới của mình đưa cho cung tỳ thiếp thân, lén lén lút lút đi tìm tuyến đường đầu cơ trục lợi bí mật nhất trong cung, không phải vì trộm vận chuyển đồ vật đầu cơ trục lợi, mà là vì... mua thịt khô?
Đám người sôi nổi nhìn về hướng Tạ Khuynh, muốn nhìn một chút xem vị Quý phi này có phải là đầu óc bị hỏng rồi không.
Tạ Khuynh xấu hổ cúi đầu.
[ thế là hết, tất cả mọi người đều cảm thấy đầu óc ta có vấn đề ]
[ Khương ma ma cũng nhất định sẽ biết ]
[ haz, không biết bà ấy lại nhai chuyện này bao lâu ]
Cao Tấn cũng có chút buồn bực, đây là chê ngự trù trong cung làm không thể ăn?
“Tạ Quý phi, lời đó là thật chứ?” Thái hậu chất vấn.
Tạ Khuynh kiên trì trả lời:
“Là thật là thật. Ta, ta thèm thịt khô ngoài cung, nhất thời hồ đồ, nể tình ra vi phạm lần đầu, Thái hậu đừng chấp nhặt với ta.”
[ được rồi, thừa nhận mình thèm ăn, dù sao cũng tốt hơn bị vu hãm đầu cơ trục lợi đồ vật nội cung ]
Ai ngờ Tạ Khuynh vừa dứt lời, tên thái giám ở Dịch Đình tư câu thông với Phúc Như chợt mở miệng:
“Khởi bẩm Thái hậu, Quý phu nương nương cũng không phải là vi phạm lần đầu.”
Người kia đại khái là cảm thấy mình nói nhiều thêm một lời sẽ có thể lấy công chuộc tội thêm một chút, thế là đem nội tình Tạ Khuynh cố ý tiềm tàng bóc sạch ra:
“Năm ngoái tháng sáu, nương nương để nô tài mang từ ngoài cung vào chân giò Thiên Hương lâu, tháng tám mang hai con gà quay xốp giòn, tháng mười một mang ba cây mứt quả và hai bao hạt dẻ rang đường. Thời điểm đầu năm nay, nàng còn để ta mang một bao đường mạch nha lớn hồi cung đó.”
Đám người Minh Trạch cung:...
Đến khi người kia thuộc như lòng bàn tay lào lào nói xong, trên điện lặng ngắt như tờ, đại khai trong lòng mọi người đều đang buồn bực, rốt cục là Tạ Quý phi có bao nhiêu thèm?
Tạ Khuynh lúng túng không chịu được phải lấy tay che mặt.
[ mẹ nó, quá mất mặt rồi ]
[ anh danh một đời của lão tử bị hủy trong chốc lát! ]
[ ách, không đúng. Là anh danh một đời của Tạ Nhiễm, cùng Tạ Khuynh ta có quan hệ gì? ]
[ không sai không sai! ]
[ không có quan hệ gì với ta! ]
Nhưng tình cảnh này xác thực quá xấu hổ!!!!!!
Ngẫu nhiên nhìn thấy Cao Tấn cười như không cười nhìn chằm chằm nàng, Tạ Khuynh càng thêm xúc động muốn chui vào đất.
Từng nghe cung tỳ vì xinh đẹp, bí quá hóa liều mua trộm son phấn bột nước, quần áo xinh đẹp gì đó từ ngoài cung. Nhưng vẫn là lần đầu tiên nghe có người phí công sức lớn như thế, chỉ là để mua trộm chút đồ ăn về cung.
Không khỏi cảm khái, Quý phi nương nương đối với đồ ăn chính là chân ái a!
“Quý phi.” Bỗng nhiên Cao Tấn lên tiếng gọi Tạ Khuynh. Nàng lập tức đáp, miễn cưỡng vui cười: “Vâng! Thiếp đây!”
Cao Tấn nhịn cười:
“Lần sau muốn ăn cái gì, trực tiếp nói với trẫm, trẫm cho ngươi ăn.”
Nụ cười trên mặt Tạ Khuynh cứng còng.
[ cẩu tử là đang giễu cợt ta hay vẫn là đang giễu cợt ta? ]
Cao Tấn đắc ý nhướng mày, nhìn lướt qua mấy người loạn thất bát tao trong điện, âm thanh lập tức lạnh xuống mấy độ, nói:
“Quý phi dùng chính của hồi môn mình đổi đồ ăn từ ngoài cung, tuy có không ổn, nhưng cũng vô tội. Bất quá, trong cung quả thật đang có người đầu cơ trục lợi từ vật phẩm nội cung xuất cung. Ngay sáng nay, trẫm vừa phát hiện ngọc thạch cống phẩm bị ngọc thạch thấp kém thay thế, Nội Vụ phủ đã bị nghiêm tra, vừa vặn những người giao dịch vận chuyển này bị Thái hậu đưa tới cửa!”
“Tô Biệt Hạc!” Cao Tấn hét lớn một tiếng, Tô Biệt Hạc vào điện nghe lệnh, Cao Tấn chỉ vào những người quỳ trên đất, nói:
“Đem những người này dẫn đi, tra cặn kẽ, tìm hiểu nguồn gốc, trẫm thật muốn xem xem, dưới mí mắt trẫm đến tột cùng có bao nhiêu sự tình tàng ô nạp cấu*.”
(Tàng ô nạp cấu: chất chứa dơ bẩn.
ƯattpadTaiTheTuongPhung)
Tô Biệt Hạc lĩnh mệnh: “Vâng.”
Những cung nhân kia lần lượt bị dẫn đi, bầu không khí trong điện lần nữa trở nên vi diệu, nhất là bên phía Thái hậu. Bà thật không nghĩ tới, chính mình muốn đến áp một chút nhuệ khí của Tạ Nhiễm, nhưng nhuệ khí không áp được, lại ngoài ý muốn dẫn ra một cọc đại án cung đình.
Thái hậu muốn hồi cung, lại có chút không cam tâm, thế là vẫn ngồi tại chỗ như cũ, muốn xem xem Hoàng đế sửa trị một phen có thể sửa ra kết quả gì.
Tạ Khuynh để người đưa Phúc Như về Ngưng Huy cung, Cao Tấn nói:
“Nếu Quý phi mệt mỏi, hôm nay tạm thời không cần chép kinh, về nghỉ ngơi đi.”
Tạ Khuynh nghe vậy lập tức lắc đầu:
“Thần thiếp trong lòng áy náy, vẫn là bồi Bệ hạ và Thái hậu cùng nhau chờ kết quả đi.”
[ ha, giờ mà về, Khương ma ma không xé ta mới lạ ]
Xảy ra chuyện này, Tạ Khuynh hiện tại không có chút kháng cự nào cùng Cao Tấn đồng tiến đồng xuất, có thể đỡ nghe Khương ma ma dông dài.
Cao Tấn thấy rõ ý tưởng chân thật của nàng, bất đắc dĩ lắc đầu, nói:
“Quý phi có tâm, vậy... tiếp tục chép kinh đi thôi.”
Tạ Khuynh:....
**
ƯattpadTaiTheTuongPhung
Một canh giờ sau, Tô Biệt Hạc trở về bẩm báo. Thông qua thẩm vấn những người Thái hậu bắt về, tìm hiểu nguồn gốc một phen, đã bắt được một người trong số những người hai năm nay trộm cắp vật phẩm bán ra ngoài cung.
Cao Tấn ra khỏi long án, nói:
“Dẫn người tới! Trẫm tự mình thẩm tra!”
Tạ Khuynh đang ở Nam thư phòng chép kinh cũng nghe được, đi ra, tới sau lưng Cao Tấn, chân chó bóp vai cho hắn hai cái, sau đó quang minh chính đại ngồi xuống bên cạnh hắn.
Thái hậu thấy hai người quấn lấy nhau mà tức! Lườm nguýt không thèm che giấu.
Rất nhanh người bị hiềm nghi được đưa lên điện, là một nữ quan hơn bốn mươi, Tạ Khuynh đã từng gặp qua, hình như gọi là 'Hồng Anh', lần trước Thái hậu mời nàng đi Từ Nhân cung ngắm hoa, chính là Hồng Anh cô cô này dẫn Tạ Khuynh đi.
Vì lẽ đó, người đầu cơ trục lợi vật phẩm trong cung, là người trong cung Thái hậu!
Tạ Khuynh lập tức, ngay lập tức nhìn về phía Thái hậu, chỉ thấy Thái hậu ngồi đó như bị sét đánh, khó tin nhìn kẻ cầm đầu bị Tô Biệt Hạc dẫn tới, một ngón tay chỉ vào Hồng Anh, run run như Parkinson....
Tạ Khuynh mặt ngoài trấn định, trong lòng mừng như điên.
[ mẹ nó, quả báo tới lẹ dữ vậy? ]
[ thiên đạo hảo luân hồi, trời xanh không tha ai! ]
Cái lão vu bà này phỏng chừng nằm mơ cũng không ngờ tới, nàng mang nhân chứng vật chứng tới phá quán, cuối cùng bị quán đá ngược về.
Phan Hinh Nguyệt cũng choáng váng, nàng ta làm nhiều như vậy là để Bệ hạ thấy rõ bộ mặt thật của Tạ Nhiễm, thuận tiện lập một cái đại công lao, để từ nay về sau trong mắt Bệ hạ có nàng tồn tại.
Nhưng hiện tại làm sao, làm sao lại đem cô cô Hồng Anh lôi ra?
Hồng Anh cô cô là tâm phúc đắc lực nhất, được Thái hậu tín sủng nhất, nếu bại vì chuyện này, vậy về sau không phải Thái hậu sẽ hận chết nàng ta?