Quý Phi Lúc Nào Cũng Muốn Được Lười Biếng

Chương 118: Chương 118: Các ngài bảo ta làm cái gì, ta liền làm cái đó




“Còn chuyện vì ngài tu sửa hành cung, kỳ thật cũng chỉ là ngụy trang mà thôi, Dương Khai Quang mượn cớ này mà thu thuế má của dân chúng khắp nơi. Những kẻ cường hào ở đây thì vẫn sống tốt, bọn họ có rất nhiều tiền, thậm chí còn nguyện ý chi ra thêm nhiều hơn, hy vọng tương lai có thể yết kiến Thái Tử điện hạ chút ít. Đáng thương chính là những bá tánh nghèo khổ, bọn họ không có tiền, chỉ có thể làm nô lệ, bao nhiêu ngày đêm tu sửa hành cung, vô số người kiệt sức mà ngã gục.”

...

Nhiếp Trường Bình nói một tràng dài về chuyện của Dương huyện lệnh.

Trong đó phần lớn đều là hắn nghe từ dân chúng, ngoài ra còn có một vài chuyện là tối hôm qua hắn sai hai thị vệ ẩn náu ở huyện nha nghe lén.

Một lúc lâu sau, Lạc Thanh Hàn mới trầm giọng cất lời: “Chuyện của Dương huyện lệnh tạm thời không quan tâm nữa, sau này ta sẽ lo liệu sau, trước hết điều tra về những đứa trẻ mất tích đi.”

Nói tới đây, hắn quay đầu nhìn về phía Tiêu Hề Hề, hỏi: “Ngươi có thể tính ra được hướng đi của đám trẻ không?”

Tiêu Hề Hề nói: “Ta cần sinh thần bát tự của chúng.”

Lạc Thanh Hàn liền sai Nhiếp Trường Bình đi điều tra.

Nhiếp Trường Bình ngày hôm qua đã lĩnh giáo khả năng của Tiêu Tây, lúc này không nhiều lời, tiếp nhận nhiệm vụ rồi rời đi.

Đến tận buổi chiều, Nhiếp Trường Bình mới trở về.

Hắn đem một tập giấy ghi đầy sinh thần bát tự cùng tên tuổi đưa tới trước mặt Tiêu Hề Hề.

“Ta chỉ có thể nghe được như vậy, còn có mấy đứa trẻ cha mẹ chúng đã khóc ngất đi rồi, hiện tại bất tỉnh nhân sự, ta muốn hỏi nhưng không tra ra được gì.”

Tiêu Hề Hề nói: “Nhiều như vậy là đủ rồi.”

Nàng đọc nhanh như gió tất cả những ngày tháng ghi trên giấy, tất cả đám trẻ đều là từ tám đến mười hai tuổi, trai gái đều có.

Nàng nhắm mắt lại, yên lặng mà bấm đốt ngón tay.

Lãnh lẽo, đói khát, khủng hoảng, tuyệt vọng...

Vô số cảm xúc tiêu cực dồn đến, khiến Tiêu Hề Hề cảm thấy tức ngực.

Nàng giơ tay chống lên bàn, sắc mặt hơi chuyển trắng bệch.

Lạc Thanh Hàn ngồi bên cạnh nàng, nhìn thấy nàng như vậy, chủ động đưa tay lên, ôm lấy bả vai nàng, để nàng dựa trên người hắn.

Nhiếp Trường Bình thấy thế, không khỏi tặc lưỡi, Thái Tử thực sự sủng ái tiểu thái giám này mà!

Tiêu Hề Hề dựa vào người Thái Tử, một hồi lâu mới rời khỏi trạng thái bàng hoàng đó phục hồi lại tinh thần, nàng nhẹ giọng nói: “Đám trẻ bị nhốt ở một nơi rất tối, không có cửa sổ, bốn phía lạnh lẽo, nơi đó ở phía đông nam, cách chúng ta ba dặm.”

Lạc Thanh Hàn nhìn về phía Nhiếp Trường Bình.

Hắn lập tức nói: “Ta lập tức đi tra.”

Nhiếp Trường Bình mang theo bọn thị vệ vội vàng rời đi.

Lạc Thanh Hàn nghĩ về những lời Tiêu Hề Hề vừa nói, cúi đầu xuống nhìn nàng, thấy nàng đã dựa vào người hắn ngủ rồi.

Sắc mặt nàng như cũ có chút tái nhợt, nhưng mày đã giãn ra, thoạt nhìn ngủ rất ngon.

Khoảnh khắc này.

Dường như mọi ồn ã náo động ở thực tại đều đã đi xa.

Cõi lòng hắn lặng yên.

Thùng thùng.

Cửa phòng bị người gõ vang.

Thanh âm của Tiếu Nam từ ngoài truyền vào.

“Thiếu gia.”

Lạc Thanh Hàn: “Vào đi.”

Tiếu Nam cùng Hạnh Nhi một trước một sau mà bước vào.

Hạnh Nhi không còn khóc, nhưng đôi mắt vẫn hoe đỏ như cũ.

Nàng định mở miệng nói, nhưng khi nhìn thấy Tiêu Hề Hề đang ngủ, bỗng nhiên lại không dám cất lời, sợ quấy rầy người kia ngủ.

Lạc Thanh Hàn nhàn nhạt nói: “Ngươi cứ việc nói, nàng ấy không tỉnh đâu.”

Hạnh Nhi lúc này mới cẩn thận mà mở miệng, thanh âm khàn khàn.

“Ta đã an táng cho ông ổn thoả, từ nay về sau, ta là nô tỳ của các ngài, các ngài bảo ta làm cái gì, ta liền làm cái đó.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.