Quý Phi Lúc Nào Cũng Muốn Được Lười Biếng

Chương 150: Chương 150: Cảnh giác




Editor: Robinson

Tiêu Hề Hề nghe mấy việc vặt đó, không kìm được ngáp một cái, lộ vẻ mệt nhọc.

Thanh Tùng thấy nàng không để tâm như vậy, càng âm thầm sốt ruột.

“Tiểu chủ, những người khác tạm thời không nói, nhưng Lý trắc phi thì không thể khinh thường. Nàng chính là cháu gái của Hoàng Hậu nương nương, có Hoàng Hậu nương nương làm chỗ dựa, dù là Thái Tử điện hạ cũng phải cho nàng ta chút ít mặt mũi, nếu nàng ta muốn ra tay đối phó người, tình cảnh của ngài không ổn chút nào.”

Hắn cho rằng mình đã nói rõ ràng như vậy, Tiêu lương đệ cũng nên nghĩ ra vài biện pháp ứng phó.

Ai ngờ Tiêu lương đệ chỉ là lười biếng lên tiếng.

“Ừ.”

Thanh Tùng lại nói một tràng nữa, hy vọng Tiêu lương đệ có thể đề phòng tránh bị hại, song lại không nghe thấy nàng phản ứng gì.

Hắn ngẩng đầu nhìn lại, phát hiện Tiêu lương đệ đã nhắm mắt ngủ rồi.

Thanh Tùng: “...”

Thôi được, là hắn hạt nhọc lòng rồi.

Hắn yên lặng lui ra ngoài.

Tin tức Thái Tử hồi cung đã truyền khắp Đông Cung.

Lý trắc phi là người đầu tiên phản ứng, nàng cố ý thay một thân trang phục mới, tà váy dài màu xanh dương xen lẫn hồng đào thướt tha như tiên tử, cài một chiếc trâm vàng khảm ma tước có châu ngọc rủ xuống, giữa mày vẽ bông hoa mai đỏ rực, tô lên làn môi đỏ hồng đằm thắm, eo nhỏ đung đưa rời khỏi Kim Phong điện.

Thái Vân xách theo hộp đồ ăn lẽo đẽo theo sau.

Thái Tử điện hạ một chuyến ra ngoài đã hơn ba tháng, Lý trắc phi cho rằng ấn tượng xấu nàng ta để lại trong lòng Thái Tử đã phai nhạt rất nhiều, nàng lúc này đi nói lời tạ lỗi, những chuyện không vui trước đó hẳn sẽ bay biến đi hoàn toàn.

Hai người đi vào Minh Quang Cung.

Tiểu thái giám ở cửa cung cúi đầu chào hỏi.

“Trắc phi nương nương, Thái Tử điện hạ đang ở bên trong cùng mọi người thương nghị chuyện quan trọng, tạm thời không ai được quấy rầy.”

Lý trắc phi tỏ vẻ thất vọng, nhưng cũng không buông tay.

Nàng cười nói: “Ta là tới đưa canh cho Thái Tử điện hạ, canh này do ta nấu, phiền ngươi giúp ta đem vào cho ngài ấy.”

Tiểu thái giám có chút do dự.

Thái Vân nhanh trí tiến lên dúi túi tiền vào tay hắn.

Tiểu thái giám ước lượng trọng lượng chiếc túi một chút, thấy vừa lòng, liền mỉm cười nhận lấy hộp đồ ăn: “Nô tài sẽ mang vào đưa cho ngài ấy.”

Hắn xoay người đi vào Minh Quang Cung nội.

Lý trắc phi không rời đi luôn mà đứng ở đó chờ đợi, nàng muốn biết Thái Tử có thích canh hay không?

Tiểu thái giám xách theo hộp đồ ăn đi đến cửa thư phòng, Thường công công thấy hắn tới, nhướng mày hỏi.

“Chuyện gì?”

Tiểu thái giám nâng hộp đồ ăn trong tay, cười lấy lòng: “Có Lý trắc phi đưa tới canh ạ.”

Thường công công vươn tay: “Đưa cho ta.”

Tiểu thái giám nhanh nhẹn đưa hộp đồ ăn với túi tiền đều qua.

Thường công công không nhận túi tiền kia, hắn thân là đại thái giám bên người Thái Tử, toàn bộ thái giám trong Đông Cung đều do hắn quản, tới vị trí này rồi, hắn không còn yêu cầu mấy thứ bạc vặt vãnh đó nữa.

Hắn xách theo hộp đồ ăn đi vào thư phòng.

Trong thư phòng, Thái Tử cùng nhóm thần tử đang bàn bạc chuyện liên quan tới việc tiếp nhận Hình Bộ.

Thái phó nhắc nhở: “Điện hạ hôm nay bày tỏ muốn tiếp nhận Lại Bộ cùng Hình Bộ trước mặt nhiều người như vậy, sợ là sẽ khiến bệ hạ tâm sinh bất mãn.”

Tuy rằng hoàng đế nói bản thân đã có ý trao quyền cho Thái Tử, nhưng việc chủ động đưa ra so với bị người khác tác động là hai chuyện hoàn toàn khác nhau, hoàng đế trên mặt không biểu hiện gì, nhưng có lẽ trong lòng đã để ý Thái tử rồi.

Hoàng đế chỉ trao Hình Bộ mà không giao Lại Bộ có quyền lực lớn hơn cho hắn, đã đủ để chứng minh điểm này.

Lạc Thanh Hàn bình tĩnh nói: “Ta chỉ là không muốn tiếp tục bị động mà chờ đợi thôi.”

Hắn nếu muốn yên ổn trên ngôi vị Thái Tử, trong tay nhất định phải nắm giữ thực quyền.

Có quyền lực thì mới có tư cách.

Thái phó thở dài: “Ngài quyết liệt như vậy, sợ rằng sẽ khiến bệ hạ cảnh giác.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.