Tiêu Hề Hề tách vỏ hai hạt hướng dương rồi bỏ vào trong miệng, bộc lộ vẻ thoả mãn.
Lạc Thanh Hàn nhìn về phía mấy cây hoa hướng dương.
Hắn vốn cho rằng hoa hướng dương chỉ là để ngắm, không nghĩ tới Tiêu Hề Hề lại biến nó thành đồ ăn.
Nữ nhân này quả thật chỉ có tâm hồn ăn uống thôi mà.
Tiêu Hề Hề gom hạt hướng dương thành đồ ăn vặt, vừa ăn vừa cùng Thái Tử tản bộ.
Lạc Thanh Hàn nghe tiếng gà vịt kêu chí choé, còn có tiếng cắn hạt dưa của nữ nhân bên cạnh, tâm tình ngoài dự đoán lại trở nên nhẹ nhàng ôn hòa.
Nghỉ trưa, Tiêu Hề Hề chủ động xin ngủ ở trên sạp.
Tuy nói tối hôm qua bọn họ đã có kinh nghiệm ngủ cùng giường, ngủ một lần với ngủ hai lần không có gì khác nhau, nhưng nếu có thể lựa chọn, nàng vẫn muốn ngủ một mình hơn.
Lạc Thanh Hàn yên lặng nhìn nàng: “Vì sao không muốn ngủ cùng ta? Nàng cảm thấy ta có phương diện gì không tốt sao?”
Tiêu Hề Hề ngượng ngùng nói: “Điện hạ ở trong lòng thiếp là nam nhân hoàn mỹ nhất trên đời, thiếp dù xem xét người kỹ lưỡng ba ngày ba đêm, cũng khó tìm ra điểm nào không tốt. Thiếp không muốn ngủ cùng người là vì tư thế ngủ của thiếp không tốt, sợ quấy nhiễu đến người nghỉ ngơi.”
“Không liên quan, ta không chê nàng.”
Tiêu Hề Hề không còn lời gì để nói.
Xem ra nam nhân này không định dễ dàng buông tha nàng.
Nàng chỉ có thể nhận mệnh.
Lạc Thanh Hàn duỗi hai tay ra: “Giúp ta cởi áo.”
Tiêu Hề Hề ngoan ngoãn giúp hắn cởi áo tháo thắt lưng, hầu hạ hắn lên giường nghỉ ngơi.
Nàng nằm xuống bên cạnh hắn.
Hai người như cũ nằm cách nhau khoảng một thước.
Tiêu Hề Hề nằm thẳng tắp, cử động nhỏ cũng không dám, đến khi nam nhân bên cạnh nhắm mắt lại hồi lâu không nhúc nhích, nàng lúc này mới thả lỏng đôi chút.
Nàng dời mắt, nhìn về phía nam nhân bên cạnh đang an tĩnh ngủ.
Hắn ngày thường luôn đem đến cho người ta một loại cảm giác lạnh như băng sương, vô cùng khó tiếp cận, lúc này nhắm mắt lại, loại cảm giác lạnh băng cô tịch kia bớt đi không ít, cả người toát ra vẻ nhu hòa an tĩnh.
Tiêu Hề Hề không khỏi cảm khái.
Hắn lúc ngủ bộ dáng vẫn đáng yêu hơn.
Nàng bất tri bất giác mà chìm vào giấc ngủ.
Chờ đến khi hơi thở nàng đều đều, Lạc Thanh Hàn tưởng như đã ngủ lại lặng yên mở mắt.
Hắn lẳng lặng nhìn chăm chú nữ nhân nằm cạnh.
Trong Đông Cung có rất nhiều nữ nhân, nhưng có thể thành tâm ngủ cùng hắn thì một người cũng không có.
Không phải vì hắn chướng mắt họ, mà là bởi vì hắn không tin tưởng.
Hắn không biết bên trong những nữ nhân đó cất giấu bao nhiêu tâm tư.
Càng không biết những nữ nhân đó đối với hắn có mục đích như thế nào.
Còn nữ nhân này, kỳ thật cũng là có mục đích riêng, nhưng nàng cùng những nữ nhân dối trá kia không giống nhau, nàng đem mục đích của mình chân thật bày tỏ, nàng ở trước mặt hắn sẽ không cố tình giấu giếm, khiến hắn thấy được nàng thẳng thắn thành khẩn.
Lạc Thanh Hàn thích sự chân thành này của nàng.
Ở nơi này vì tranh quyền đoạt lợi thậm chí phụ tử huynh đệ đều giấu nhẹm tâm tư, có những toan tính riêng, thì sự chân thành này của nàng thực sự trân quý.
Hắn không biết sự thành tâm này có thể duy trì bao lâu.
Hắn chỉ hy vọng, nàng có thể giữ được lâu một chút, không cần nhanh như vậy trở nên hoàn toàn thay đổi.
Đến khi Tiêu Hề Hề tỉnh lại, nam nhân bên cạnh đã đi rồi.
Bảo Cầm hầu hạ nàng rời giường thay quần áo, mặt mày hớn hở mà nói.
“Tiểu chủ vừa rồi thật là lợi hại, trong vài khắc đã giải quyết Lý trắc phi rồi.”
Tiêu Hề Hề còn chưa hoàn toàn tỉnh ngủ, đầu óc có chút mơ hồ, nàng ngáp một cái, không hiểu Bảo Cầm đang nói gì.
Bảo Cầm phấn chấn nói: “Tiểu chủ người không biết đâu, vừa rồi nô tỳ nghe nói Lý trắc phi sau khi trở về liền ngã bệnh, thỉnh thái y qua chẩn trị, nhìn dáng vẻ là biết khó khoẻ lên nhanh được. Đầu tiên là Trần lương viện bị phạt, sau đó là Bạch trắc phi bị bệnh, hiện tại ngay cả Lý trắc phi cũng ngã xuống. Hí hí, về sau Đông Cung hậu viện chỉ có người được sủng ái nhất, người nếu nỗ lực, chắc chắn có thể chiếm được vị trí Thái Tử Phi.”