Quý Phi Lúc Nào Cũng Muốn Được Lười Biếng

Chương 160: Chương 160: Chịu đòn nhận tội




Editor: Miacheg

Khi mọi người vẫn đang thắc mắc, Lạc Dạ Thần đã đi đến cửa Minh Quang Cung.

Thị vệ canh cửa nhắc nhở: “Điện hạ hiện tại không có ở đây.”

Lạc Dạ Thần sắc mặt tối sầm lại, như thể tất cả mọi người trên thế giới đều nợ hắn hàng triệu bạc.

Hắn hung hăng nói: “Ta chờ hắn ở đây không được sao?”

Thị vệ hoảng sợ, vội vàng nói: “Được, được Ngài cứ tự nhiên.”

Lạc Dạ Thần tức giận quay người lại, đúng lúc nhìn thấy Tiêu Lương đệ đang đứng bên cạnh.

Hắn lập tức nhận ra nàng.

Trong bữa tiệc mừng thọ của Hoàng Hậu, chính nàng đã giật rượu mà hắn dâng cho Thái Tử, sau khi uống, nàng thậm chí còn nôn ra máu tại chỗ, thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.

Sự kiện đó đã để lại ấn tượng sâu sắc cho hắn, đến bây giờ hắn vẫn còn nhớ rõ ràng.

Lạc Dạ Thần tức giận nói: “Tại sao ngươi lại ở đây?”

Tiêu Hề Hề chớp mắt: “Có lẽ là do số phận.”

Lạc Dạ Thần cười nhạo: “Ngươi là nữ nhân của Thái Tử, ta không dám dính líu với ngươi.”

Tiêu Hề Hề tò mò hỏi: “Ngài là tới chịu đòn nhận tội sao?”

Lạc Dạ Thần giống như con mèo bị giẫm phải đuôi, lập tức bùng nổ.

“Ta không có! Đùa gì chứ? Ta đường đường là Đại hoàng tử, thân phận cao quý, ta làm sao có thể tự nhận tội với người khác?”

Tiêu Hề Hề ngoan ngoãn hỏi: “Vậy Ngài vác theo cành mận gai làm gì?”

Lạc Dạ Thần đột nhiên nghẹn lời, mặt đỏ bừng.

Tiêu Hề Hề cười nói: “Ngài không cần giải thích, ta hiểu.”

Lạc Dạ Thần phẫn nộ rít lên: “Ta còn chưa nói cái gì, ngươi đã hiểu? Ngươi thì hiểu cái gì? Ngươi đừng có nghĩ bậy bạ!”

Tiêu Hề Hề tiếp tục mỉm cười: “Tự nhận tội là muốn quỳ xuống, Ngài đã nghĩ quỳ như thế nào chưa?”

Lạc Dạ Thần: “Ta sẽ không quỳ xuống!”

Tiêu Hề Hề: “Ta khuyên Ngài nên quỳ bằng hai chân, như vậy sẽ chân thành hơn.”

Lạc Dạ Thần: “Ngươi câm miệng!”

Tiêu Hề Hề: “Cố lên, ta rất xem trọng ngài ~”

....

Hôm nay không cần lâm triều, nhưng Lạc Thanh Hàn vẫn vội vã đến Nghị Sự Điện từ sớm, nghe phụ hoàng cùng các đại thần Nội Các thảo luận chính sự.

Bởi vì Thái Tử đã tiếp quản Hình Bộ, nên rất nhiều chuyện hắn phải tâu lên, điều này càng giúp hắn dễ dàng thể hiện tài năng của mình hơn.

Hoàng Đế đối với việc này rất hài lòng, các trưởng lão cũng tỏ vẻ tin tưởng tài năng của Thái Tử.

Cuối cùng, Hoàng Đế cảm khái nói.

“Trẫm nhìn Thái Tử bây giờ càng ngày làm việc có kế hoạch, ta rất yên tâm. Ta hiện tại đã già rồi, tinh lực cũng không bằng trước, may mắn thay các hoàng tử đều đã trưởng thành, là thời điểm cho bọn chúng cơ hội rèn luyện.”

Mọi người đều tâng bốc Hoàng Đế bệ hạ bằng cách nói rằng ông ấy không già chút nào, thậm chí ông ấy còn sống thêm một trăm năm nữa cũng không thành vấn đề!

Hoàng Đế chỉ mỉm cười và không để tâm đến những lời xu nịnh này.

Sau khi thảo luận những vấn đề cần thiết, những bô lão lần lượt rời đi.

Hoàng Đế gọi Thái Tử lại.

“Chờ một chút, trẫm có chuyện muốn nói với con.”

Lạc Thanh Hàn dừng bước, chờ các tất cả trưởng lão trong điện rời đi, hắn tiến lên một bước, cung kính hỏi: “Phụ thân có gì phân phó?”

Hoàng Đế ân cần hỏi: “Hoàng Hậu đã nói với trẫm, nàng ấy tính tháng sau tổ chức Quần Phương Yến, đến lúc đó sẽ chọn Thái Tử Phi cho con.”

“Quả thật là vậy.”

Hoàng Đế mỉm cười hỏi: “Trong lòng con có ý muốn chọn người như thế nào chưa?”

“Nhi thần tất cả đều nghe theo sự sắp xếp của phụ hoàng và mẫu hậu.”

Hoàng Đế như ngoài ý muốn nói: “Hoàng Hậu tương đối vừa ý Thập tiểu thư Tần gia hơn, ta đã gặp qua hai lần, quả thật dung mạo xinh đẹp, năm nay vừa tròn mười sáu, tuổi cũng tương đương với con. Ta đã nhớ có lần con cũng gặp qua một lần, con cảm thấy thế nào?''

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.