Quý Phi Lúc Nào Cũng Muốn Được Lười Biếng

Chương 177: Chương 177: Kề tai nói nhỏ




Editor: Miacheg

Lạc Thanh Hàn không chạm vào tách trà, tiếp tục phê duyệt tấu chương.

Tiêu Hề Hề không có việc gì để làm, nàng chỉ có thể nhìn hắn, thật sự rất nhàm chán, nàng tùy tiện cầm một tập tấu chương lên, muốn xem bên trong viết gì.

Tuệ Tương lại mở miệng, ngữ khí so với lần trước nghiêm khắc hơn: “Đây là tấu chương Hình Bộ gửi tới, tiểu chủ không thể tùy ý làm loạn.”

Tiêu Hề Hề nhìn về phía Thái Tử, ánh mắt trông mong hỏi.

“Điện hạ, thần thiếp có thể xem chút không?”

Lạc Thanh Hàn: “Tuỳ nàng.”

Tiêu Hề Hề cười híp mắt: “Điện hạ thật tốt!”

Nàng cẩn thận mở tấu chương ra, phát hiện nó được viết bằng tiếng Hán cổ, đáng thương cho một học tra như nàng, có nhiều chỗ xem không hiểu, chỉ có thể đoán mò, hiểu nghĩa.

Lạc Thanh Hàn ngẩng đầu lên nhìn thấy vẻ mặt đầy cay đắng và khó nhọc của nàng, trong lòng liền hiểu rõ.

Học bá Thái Tử vươn tay ra: “Đưa ta xem.''

Tiêu Hề Hề đưa cho hắn.

Lạc Thanh Hàn nhanh chóng xem nội dung bên trong, bình tĩnh nói: “Đây là một vụ án giết người, kẻ giết người là một người phụ nữ tên Lưu Tứ nương, vì con gái của cô ấy bị hãm hiếp, Lưu Tứ nương vì con gái mà báo thù, giết kẻ kia để trả thù cho con gái. Huyện nha đã bắt được Lưu Tứ nương, nhân chứng vật chứng đều có đủ, dựa theo luật pháp Đại Thịnh triều, hẳn là bị kết án chặt đầu.”

Đại Thịnh triều đối với mạng người rất coi trọng, cho dù người chết chỉ là thường dân, nhưng hồ sơ phải nộp lên Hình Bộ, sau khi nhận phán quyết từ Hình Bộ, còn phải cho Nội Các cùng Hoàng Đế xem qua.

Tiêu Hề Hề nhíu mày: “Lưu Tứ nương vì con gái mà báo thù, rõ ràng có nguyên nhân, không thể xử lý như thế.”

Lạc Thanh Hàn: “Luật pháp không thể nương tay.”

Tiêu Hề Hề thở dài: “Đổi lại, nếu là con gái của thần thiếp bị ức hiếp, thiếp cũng sẽ bất chấp tất cả để báo thù.”

Lạc Thanh Hàn: “...”

Hắn mặt không biểu cảm nói: “Có ta ở đây, không ai dám ức hiếp con gái của ta.”

Tiêu Hề Hề: “Nhưng lỡ như thì sao? Lỡ như có người không sợ chết nhất quyết bắt nạt con gái ngài thì sao?”

Lạc Thanh Hàn lạnh lùng nói: “Giết cả nhà hắn.”

Tiêu Hề Hề: “Giết người phải đền mạng.”

Lạc Thanh Hàn trầm mặc, nhặt một chiếc bút lông, gạch bỏ bản án của Lưu Tứ nương, chuyển từ chặt đầu thành cạo đầu đi tu, bị giam cầm trong ba năm.

Hắn đóng ấn tín Thái Tử, sau đó đóng tấu chương lại, đặt sang một bên, tiếp tục đọc những tấu chương khác.

Lúc này, hắn đột nhiên nghe thấy Tiêu lương đệ nói.

“Không đúng, thần thiếp vừa rồi nhắc tới nữ nhi của mình, làm sao lại trở thành nữ nhi của điện hạ?”

Lạc Thanh Hàn không để ý tới nàng.

Cũng may Tiêu Hề Hề không muốn đào sâu, sau khi lẩm bẩm vài câu, nàng liền đem việc nhỏ này lại sau lưng, lại cầm tấu chương khác lên xem.

Nàng vắt hết óc suy đoán, nhưng đọc rất lâu vẫn không thể xem xong một tấu chương nào.

Đây là bi kịch của học tra!

Lạc Thanh Hàn trực tiếp lấy tấu chương từ trong tay nàng, hắn đem nội dung dịch sang tiếng phổ thông và giải thích ngắn gọn cho nàng nghe.

Sau khi đọc xong, hắn cầm bút lên ghi chú thích ở cuối tấu chương.

Tiêu Hề Hề cầm lấy ấn tín, dính mực đóng dấu đưa qua.

Lạc Thanh Hàn không trả lời, chỉ vào chỗ trống của tấu chương, ra hiệu cho nàng ấn vào đây.

Tiếp theo, mỗi khi Lạc Thanh Hàn đọc xong một tấu chương, đều sẽ nhân tiện nói cho nàng biết nội dung trong đó.

Tiêu Hề Hề cảm thấy rằng đây giống như một câu chuyện xưa, mỗi câu chuyện là một cuộc đời, mang đến cho một cô nương lớn lên trên núi như nàng rất nhiều kiến thức.

Nàng lắng nghe với sự thích thú.

Mỗi lần sau khi nghe xong một câu chuyện, nàng sẽ giúp đóng ấn tín lên.

Thỉnh thoảng nàng còn đến bên cạnh, nhỏ giọng cùng hắn thì thầm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.