Quý Phi Lúc Nào Cũng Muốn Được Lười Biếng

Chương 186: Chương 186: Không an phận!




* Hôm nay Mía bận nên có 1 chương thui, mọi người thông cảm nhaa. Hôm sau lại up bù cho mọi người đọc nè ❤❤❤

Editor: Robinson

Hiện tại, Tiêu Hề Hề đã có chút hiểu biết về Thái Tử, dù vẻ mặt hắn không có gì khác biệt, nàng vẫn có thể nhạy bén nhận thấy tâm tình của hắn có chút biến hóa.

“Điện hạ vì sao lại không vui?”

Lạc Thanh Hàn hỏi lại: “Nàng luyến tiếc Nhiếp Trường Bình sao?”

Tiêu Hề Hề: “Không có mà.”

Lạc Thanh Hàn: “Nếu không luyến tiếc hắn, vì sao hắn đi rồi, nàng lại thất thần?”

Trong cả ván cờ vừa rồi, nàng không hề tập trung, tâm tư căn bản không có đặt trên bàn cờ.

Rõ ràng là đối mặt với hắn, lại nghĩ nam nhân khác.

Không an phận!

Tiêu Hề Hề chớp chớp mắt: “Thiếp vừa rồi suy nghĩ không biết bao giờ hắn sẽ đem điểm tâm ngọt tới, hắn nói tô hương đường gì đó, thiếp chưa có ăn qua, thiếp rất muốn nếm thử xem vị ra sao.”

Lạc Thanh Hàn hừ lạnh: “Bất quá chỉ là một ít điểm tâm ngọt mà thôi, Ngự Thiện Phòng cũng có thể làm, hương vị không kém so với bên ngoài.”

“Điện hạ ăn qua tô hương đường rồi sao?”

“Chưa từng.”

Tiêu Hề Hề nghiêm túc nói: “Nếu chưa ăn qua, ngài làm sao có thể khẳng định điểm tâm tô hương đường kém hơn đồ ở Ngự Thiện Phòng chứ? Tục ngữ có câu, thử rồi mới biết, chúng ta phải thử qua điểm tâm ở cả tô hương đường cùng Ngự Thiện Phòng, mới có thể đưa ra phán đoán chuẩn xác nhất, ngài thấy thiếp nói đúng không?”

Lạc Thanh Hàn tiếp tục hừ lạnh: “Nàng chính là ham ăn, điểm tâm ở hai nơi đều muốn ăn.”

Tiêu Hề Hề cười ngượng ngùng: “Ai nha, điện hạ trong lòng biết được rồi, không cần nói ra như vậy.”

“Chơi một ván nữa.”

Tiêu Hề Hề kinh ngạc: “Không phải vừa rồi ngài nói không chơi nữa sao?”

“Bảo nàng chơi thì chơi đi, lần này không cho mất tập trung.”

Tiêu Hề Hề lẩm nhẩm: “Hiểu tâm tư Thái Tử như mò kim đáy bể.”

Nàng cầm lấy quân cờ trắng, tùy tiện đặt xuống.

Lạc Thanh Hàn theo sát, đặt xuống một quân đen.

Quân cờ đặt xuống ngày một nhiều.

Lạc Thanh Hàn vô tình phát hiện chiêu thức của Tiêu lương đệ có chút thay đổi.

Nhưng hắn không nghĩ nhiều, đặt xuống một quân đen, ăn được một quân trắng.

Hắn đang chuẩn bị lấy những quân cờ đó đi, lại bị Tiêu Hề Hề ngăn lại.

“Điện hạ đừng nhúc nhích, ngài nhìn kỹ xem quân cờ trắng xếp lên thoạt nhìn giống cái gì?”

Lạc Thanh Hàn nhìn những quân cờ trắng trước mặt, không thấy có gì bất thường.

Tiêu Hề Hề hoa tay múa chân: “Ngài không thấy sao? Quân cờ trắng được xếp thành hình trái tim đó, thiếp kể cả chơi cờ vẫn luôn nghĩ đến việc thích ngài đó ~”

Lạc Thanh Hàn: “...”

Kịch bản đột ngột tới không kịp phòng ngừa.

Hắn trầm mặc một hồi lâu mới mở miệng, thanh âm khàn khàn.

“Hồ ngôn loạn ngữ, toàn lời nịnh bợ.”

Tiêu Hề Hề cười hì hì.

Một tiểu thái giám đi tới cửa quỳ xuống: “Khởi bẩm Thái Tử điện hạ, Hoàng Thượng phái người tặng đồ cho ngài ạ.”

Lạc Thanh Hàn nói với Tiêu Hề Hề.

“Nàng đi tiếp một chút đi.”

Tiêu Hề Hề kinh ngạc: “Ngài bảo thiếp đi?”

Lạc Thanh Hàn: “Bình thường loại chuyện này đều là Thường Hỉ đi làm, nhưng hiện tại Thường Hỉ còn đang dưỡng thương, Tuệ Tương bị đưa về Tiêu Phòng Điện, ta lại có bệnh trong người, chỉ có nàng thay ta ra mặt ứng phó vài câu.”

Tiêu Hề Hề không muốn đi, kì kèo: “Nhưng thần thiếp không biết nói gì.”

“Người tới chỉ là một nô tài mà thôi, nàng chỉ cần tùy tiện nơi hai ba câu là được, xong việc, buổi tối bảo Ngự Thiện Phòng hầm gà cho nàng ăn.”

Tiêu Hề Hề nhanh chóng đứng dậy: “Điện hạ yên tâm, thần thiếp nhất định hoàn thành nhiệm vụ, không phụ điện hạ gửi gắm!”

Nói xong, nàng tinh thần phấn chấn mà đi ra cửa.

Lạc Thanh Hàn nhìn ván cờ trước mặt, thấy quân cờ trắng xếp thành hình tim to đại.

Giống như cảm giác mà Tiêu lương đệ mang đến, hơi mập mập, lại có chút đáng yêu.

Cung nữ muốn thu dọn bàn cờ, lại bị hắn ngăn lại.

“Đừng động vào bàn cờ.”

“Dạ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.