Lạc Thanh Hàn sai người mang tới ấn tín của Thái Tử.
Dương Khai Quang chưa gặp qua Thái Tử, không biết Thái Tử trông như thế nào, nhưng hắn biết ấn tín của Thái Tử trông như thế nào.
Khi tận mắt nhìn thấy ấn tín, hắn rốt cuộc không thể không chấp nhận hiện thực, nam nhân anh tuấn trước mặt kia, chính là Thái Tử điện hạ!
Dương Khai Quang như bị sét đánh, sững sờ tại chỗ, một lúc lâu sau mới dần phục hồi tinh thần lại.
Hắn ngàn vạn lần không nghĩ tới, đường đường là Thái Tử lại hạ mình cải trang, vi hành tới huyện Cam Cốc!
Những việc hắn đã làm trong khoảng thời gian này, chẳng phải đều bị Thái Tử biết rồi sao?!
Nghĩ đến đây, Dương Khai Quang cả người lạnh lẽo, tay chân không kìm được mà run lẩy bẩy.
Hắn lắp bắp nói: “Vi thần, vi thần Dương Khai Quang, bái kiến Thái Tử điện hạ, vi thần không biết điện hạ đại giá quang lâm, không có từ xa tiếp đón, vi thần tội đáng muôn chết!”
Lạc Thanh Hàn lạnh lùng thốt: “Ngươi thật sự đáng chết.”
Dương Khai Quang bị dọa đến giật mình, mồ hôi túa ra lạnh toát.
Hắn sợ hãi Thái Tử trong cơn thịnh nộ mà giết mình.
“Thái Tử điện hạ tha mạng, vi thần có thể giải thích! Vi thần sở dĩ phong tỏa cửa thành, là vì phòng ngừa dân chúng bên trong thành gặp tai họa từ nạn dân ngoại lai, ngài không biết, những nạn dân đó đều rất hung hãn, bọn họ đói khát nên chuyện gì cũng có thể làm được, lúc trước có không ít người vô tội bị bọn chúng trộm cắp, vi thần không còn cách nào khác, chỉ có thể đem bọn họ đuổi khỏi thành.”
Nhiếp Trường Bình chậc một tiếng: “Vậy chuyện mười lượng bạc để vào thành, ngươi giải thích như nào?”
“Mười lượng bạc vào thành quả thật có chút cao, nhưng hiện tại với tình thế này, nơi nơi đều là nạn dân không có cơm ăn, vi thần chỉ có thể dựa vào loại thủ đoạn nhỏ nhặt này kiếm lấy tiền, sau đó dùng số tiền đó đổi lấy lương thực, cứu tế những nạn dân đáng thương đó.”
Nhiếp Trường Bình cười nhạo: “Nói như vậy, ngươi ngược lại còn làm chuyện tốt?”
Dương Khai Quang khô khốc mà cười khan: “Vi thần không dám, vi thần cũng chỉ là muốn vì các bá tánh làm chút chuyện mà thôi.”
Nhiếp Trường Bình rất muốn nhìn xem tên này còn có thể tự biên tự diễn như nào, lại tiếp tục hỏi.
“Ngươi thu thuế má từ dân chúng, còn bức bách họ ngày đêm tu sửa hành cung, chuyện này nói như thế nào đây?”
Dương Khai Quang lấy lòng mà cười nói: “Thái Tử điện hạ xa xôi vạn dặm đi đến huyện Cam Cốc, nơi đây không có gì có thể chiêu đãi Thái Tử điện hạ, vi thần muốn vì Thái Tử tu sửa một tòa hành cung. Tiền tu sửa hành cung đều là những nhà giàu có ở đây quyên góp, bọn họ cũng là vì muốn Thái Tử điện hạ ở đây thoải mái một chút, hoàn toàn xuất phát từ ý tốt. Còn những người dân làm việc...... Nhà bọn họ vốn nghèo không có gì ăn, ta cho bọn họ tu sửa hành cung, mỗi ngày cho bọn họ hai bữa cơm, cũng coi như là nuôi sống họ.”
“Được thôi, những việc này ta tin ngươi, vậy chuyện rất nhiều trẻ con trong thành mất tích là như nào đây?”
Dương Khai Quang nghe được lời này, sắc mặt hơi biến đổi.
Nhiếp Trường Bình cho rằng Dương Khai Quang sắp biện minh gì đó, không ngờ tên này thẳng thừng thừa nhận.
“Những hài tử đó là vi thần cho người bắt đi!”
Nhiếp Trường Bình không nghĩ hắn thừa nhận bình thản đến như thế, đầu tiên là sửng sốt, ngay sau đó truy vấn: “Ngươi thân là quan phụ mẫu, vì sao làm loại chuyện này?”
Dương Khai Quang chua xót nói: “Vi thần cũng là không có cách nào khác, nơi đây không có mưa, hoa màu khô hạn đều chết hết, nếu cứ tiếp tục như vậy, chỉ sợ toàn bộ dân chúng ở Cam Cốc chết đói.”
“Việc này cùng bọn trẻ có quan hệ gì?”