Quý Phi Lúc Nào Cũng Muốn Được Lười Biếng

Chương 80: Chương 80: Nhìn không thấu




Bạch trắc phi đi vào Minh Quang Cung, lại được báo là Thái Tử cũng không ở chỗ này.

Hỏi người hầu mới biết Thái Tử được Hoàng Hậu gọi tới Tiêu Phòng Điện.

Bạch trắc phi hụt hẫng, trong lòng vô cùng thất vọng.

Liễu Nhứ khuyên nhủ: “Nếu Thái Tử không ở nơi này, chúng ta đi về trước vậy.”

Bạch trắc phi không muốn như vậy từ bỏ.

Nàng suy nghĩ lâu sau mới nói: “Chúng ta đi Thanh Ca Điện.”

Liễu Nhứ khó hiểu: “Đi Thanh Ca Điện làm gì ạ?”

“Tìm Tiêu lương đệ.”

Liễu Nhứ tuy không hiểu dụng ý, nhưng nàng biết chủ tử nhà mình làm gì cũng luôn có lý do, nếu chủ tử kiên trì muốn đi Thanh Ca Điện, nàng làm nô tỳ cũng không tiện hỏi nhiều.

Nàng đỡ Bạch trắc phi lên kiệu liễn, hướng tới Thanh Ca Điện mà đi.

Trước khi đi vào Thanh Ca Điện, Bạch trắc phi cố ý sai một tên tiểu thái giám lưu lại ngoài cửa, dặn dò hắn quan sát, nếu phát hiện Thái Tử tới, giả tiếng điểu kêu ba lần.

Tiểu thái giám tuân lệnh.

Lúc này ở Tiêu Phòng Điện, Tần hoàng hậu lạnh lùng đánh giá Thái Tử đứng trước mặt, ánh mắt lãnh lệ, như là muốn xuyên qua vỏ bọc, nhìn thấu nội tâm hắn.

Thời điểm hắn được đưa đến Tiêu Phòng Điện, hắn mới lên ba, thoạt trông lớn hơn tuổi, tay đeo vòng ngọc, như là một tiểu đồng tử đáng yêu từ tranh tết đi ra.

Khi đó hắn còn sẽ lôi kéo tay áo bà, non nớt mà kêu một tiếng.

“Mẫu hậu, ôm một cái.”

Nhưng hiện tại, hắn đã lớn, cao hơn bà rất nhiều.

Lúc này hắn ngồi quỳ thẳng tắp trước mặt bà, mặt mày thanh tuấn sơ lãng, vẻ đạm mạc không khác bà là bao.

Tần hoàng hậu lạnh lùng mở miệng: “Con như thế nào lại muốn cử hành nghi thức cầu mưa? Con có biết, lần này nếu thất bại, sẽ gây cho con ảnh hưởng tồi tệ cỡ nào không?”

Lạc Thanh Hàn bình tĩnh nói: “Nhi thần chỉ là muốn thử một lần, nếu thất bại, nhi thần cũng nguyện ý gánh vác trách nhiệm.”

Tần hoàng hậu không thể lý giải quyết định của hắn.

Bà cho rằng, cầu mưa căn bản là lời nói vô căn cứ, cách làm này chỉ có thể dùng để an ủi bá tánh vô tri, trên thực tế căn bản không có tác dụng gì.

Thái Tử kiên trì muốn đi cầu mưa, chính là tự mang tới cho mình phiền toái, tốn công vô ích.

Lúc này không biết có bao nhiêu người ở trong tối trộm chê cười hắn ngu xuẩn tự đại đâu!

Tần hoàng hậu nghĩ càng sâu xa, đối với Thái Tử càng thêm thất vọng.

“Bổn cung cho rằng con đã trưởng thành, mới không tiếc dùng sức mạnh của Tần gia, bức cho hoàng đế không thể không lập con làm Thái Tử, nhưng hiện tại xem ra, là bổn cung đã nhìn sai con. Con vẫn là hài tử chưa trưởng thành, làm việc sốc nổi, hoàn toàn không màng việc làm như vậy sẽ mang đến hậu quả ác liệt nhường nào, con làm ta quá thất vọng rồi!”

Mỗi một chữ, mỗi một câu, đều như là băng đao, từng cái một khắc sâu trên người Lạc Thanh Hàn.

Cũng câu nói này, Lạc Thanh Hàn trước kia đã nghe Tần hoàng hậu nói nhiều lần.

Tần hoàng hậu đại khái chính là kiểu mẫu thân nghiêm khắc nhất trên đời này, bà ít khi cười, nghiêm cẩn khắc chế, đối với bất luận kẻ nào đều là lạnh như băng.

Mặc dù là đối với hài tử nhỏ tuổi, bà cũng yêu cầu hắn rất cao, nếu hắn không đạt được tiêu chuẩn của bà, liền sẽ bị đưa tới răn dạy, thậm chí là trách phạt.

Lạc Thanh Hàn từ lúc ba tuổi đã được đưa đến bên người Tần hoàng hậu, được bà nuôi nấng lớn lên, hắn ở bên bà gần mười lăm năm, chưa từng nghe qua một câu khích lệ từ bà.

Khi hắn còn nhỏ tuổi, còn có thể bởi vì lời mẫu hậu răn dạy mà ở trong chăn trộm khóc.

Nhưng hiện tại sẽ không.

Hắn sớm đã quen cảm giác áp bách làm người khác không thở nổi này.

Lạc Thanh Hàn bình tĩnh nói: “Mẫu hậu giáo huấn, nhi thần xin được thụ giáo, nhưng phụ hoàng đã chấp thuận thỉnh cầu đi đến phương nam của nhi thần, quân mệnh không thể trái, mong mẫu hậu lượng thứ.”

Tần hoàng hậu yên lặng nhìn hắn một lát.

Trước kia bà có thể dễ dàng thấy rõ hắn đang suy nghĩ cái gì, nhưng lúc này, bà bỗng nhiên phát hiện chính mình cũng không thể nhìn thấu hắn được nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.