Lạc Thanh Hàn rời khỏi Thanh Ca Điện xong lập tức cho gọi Triệu Hiền.
Bọn họ căn cứ vào dự đoán của Tiêu Hề Hề, đi ước chừng một trăm trượng về phía Tây Nam thì tìm được một cái giếng.
Trong giếng nổi lên một thi thể nữ, nhìn kĩ lại chính là cung nữ mất tích Đàm Hoa.
Giếng ở nơi vô cùng hẻo lánh, đã bỏ quên nhiều năm, ngày thường không ai đến, miệng giếng còn bị che lại bởi một khối đá phiến, không bỏ nó ra thì không thể biết những gì có trong giếng được.
Nếu không có Tiêu Hề Hề hỗ trợ, bọn họ chỉ sợ vĩnh viễn không thể nghĩ ra được Đàm Hoa lại ở chỗ này.
Thi thể ngâm mình trong giếng, bị phù hết lên, cả khuôn mặt đều hoàn toàn biến đổi.
Ngọc Lân Vệ đem thi thể từ đầu đến chân kiểm tra một lần, từ trên người nàng lục soát ra một mảnh khăn lụa, góc phải bên dưới thêu tên Đàm Hoa, đủ để cho thấy người này đúng là Đàm Hoa.
Ngoài khăn lụa ra bọn họ còn tìm được một ngọc trụy hình tròn.
Triệu Hiền dùng khăn lụa bọc lấy ngọc trụy, dâng đến trước mặt Thái Tử.
“Điện hạ, ngọc trụy này thoạt nhìn như là đồ trong cung.”
Lạc Thanh Hàn liếc qua ngọc trụy một cái: “Đi Thiếu phủ tra xem ngọc trụy này là của cung nào.”
“Vâng.”
Thiếu phủ là nơi quản lý tài sản hoàng thất cùng các đồ dùng cung ứng cho các cung nhân, chỉ cần là đồ trong cung, thiếu phủ đều sẽ có ghi chép lại.
Triệu Hiền mang theo ngọc trụy đến Thiếu phủ, đem Thiếu Phủ Giám từ trên giường lôi ra, ép hỏi lai lịch miếng ngọc truỵ.
Thiếu Phủ Giám dụi dụi mắt, đưa ngọn đèn dầu cẩn thận nhìn kỹ ngọc trụy, hồi lâu mới nói.
“Đồ này hình như là của Trường Nhạc Cung.”
Triệu Hiền nheo mắt lại: “Ngươi chắc chắn?”
Thiếu Phủ Giám vội nói: “Đây quả thật là của Trường Nhạc Cung, nhưng năm trước được Thái Hậu nương nương thưởng cho Ninh phi nương nương.”
Nói xong hắn còn cố ý chỉ ra thông tin tương đồng trong hồ sơ ký lục, chỉ vào trong đó mục đầu tiên của ký lục nói.
“Ngươi xem, chỗ này viết rõ, Thái Hậu nương nương thưởng cho Ninh phi nương nương vòng tay hồng ngọc một đôi, mã não chuỗi ngọc một cái, khuyên tai trân châu một đôi, ngọc trụy hình tròn một cái......”
Triệu Hiền trực tiếp cầm lấy hồ sơ, trở lại Đông Cung, đem việc này bẩm báo với Thái Tử.
Lạc Thanh Hàn trên mặt không lộ ra biểu tình biến hóa, nhàn nhạt nói: “Tra ra nơi này là được rồi, ngươi vất vả một đêm, trở về nghỉ đi.”
“Đều là bổn phận của thuộc hạ, không dám nhận vất vả, thuộc hạ cáo từ, thỉnh điện hạ cũng nghỉ sớm.”
Triệu Hiền đi rồi, Lạc Thanh Hàn lại nhìn chằm chằm vào ngọc trụy kia một lúc, sau đó mới đi nghỉ.
Sáng hôm sau, khi trời bắt đầu sáng rõ, Lạc Thanh Hàn liền đi đến Tiêu Phòng Điện.
Tần hoàng hậu thức dậy so với hắn còn sớm hơn.
Lúc này người đã dùng xong đồ ăn sáng, đang tản bộ ở trong vườn.
Lạc Thanh Hàn chắp tay hành lễ: “Nhi thần thỉnh an mẫu hậu.”
Tần hoàng hậu hỏi: “Nghe nói con hôm qua nửa đêm sai Ngọc Lân Quân trong cung chạy tới chạy lui, tra ra thứ gì sao?”
“Mẫu hậu tinh tường, nhi thần đã tìm được kẻ hạ độc, là một cung nữ gọi là Đàm Hoa. Đêm qua Ngọc Lân Vệ từ trong giếng tìm được thi thể Đàm Hoa, kiểm tra thực hư, phát hiện nàng là bị người khác đánh bất tỉnh sau đó ném vào trong giếng chết đuối, Ngọc Lân Vệ từ trên người nàng ta lục soát ra một miếng ngọc trụy.”
Lạc Thanh Hàn mở khăn lụa ra, để lộ miếng ngọc trụy hình tròn.
Tần hoàng hậu chỉ nhìn thoáng qua, không có ý định chạm vào.
Nàng nhàn nhạt hỏi: “Thứ này là của ai?”
“Là Ninh phi.”
Tần hoàng hậu nhướng mày: “Hoá ra là Ninh phi.”
Ninh phi là mẫu thân của Tứ hoàng tử Lạc Tân Nhiên.
Nghe nói khi Ninh phi vừa vào cung, thân ảnh lúc múa động lòng người, rất được sủng ái.
Không lâu sau nàng may mắn mang thai. Nàng ta không được thị tẩm, hoàng đế liền dời chú ý sang nữ nhân khác, sau đó trong cung lại vào không ít tân nhân, Ninh phi ân sủng cũng dần dần phai nhạt.
Nhưng cho dù không được đế vương ân sủng, nàng vẫn còn có Tứ hoàng tử, tuyệt nhiên địa vị cao quý hơn cung phi bình thường khác.