Tiêu Hề Hề bị thái độ nhiệt tình đột ngột của nàng ta làm cho khó hiểu.
Trước đây không phải nàng chưa thấy qua Lý trắc phi, nhưng mỗi lần gặp nàng ta đều là bộ dáng cao cao tại thượng, hoàn toàn không đem một lương đệ nhỏ bé như nàng để vào mắt.
Hôm nay Lý trắc phi làm sao vậy nhỉ? Sao bỗng nhiên nhiệt tình với nàng như vậy?
Tiêu Hề Hề không khỏi nhìn kĩ nàng ta một lượt.
Quả nhiên nàng thấy được một số điều khác lạ.
Nàng phát hiện ấn đường Lý trắc phi lờ mờ biến thành màu đen, nhưng bởi vì Lý trắc phi trang điểm đậm, cho nên nhìn qua không rõ ràng, nếu không chú ý sẽ dễ dàng bỏ qua.
Xem ra vị Lý trắc phi này sắp phải gặp phải xui xẻo đây.
Tiêu Hề Hề sợ mình thân cận với nàng ta quá, sẽ bị dính vào xui xẻo, vì thế kín đáo rời khỏi tay nàng ta, lui về phía sau một bước, tạo ra khoảng cách, trên mặt vẫn lộ ra vẻ lễ phép và tươi cười lấy lệ. Truyện Huyền Huyễn
“Tỷ tỷ nói đùa, tỷ tỷ sao có thể cất công đến thăm muội, khiến muội thụ sủng nhược kinh, muội nào dám trách tội?”
Lý trắc phi thấy bộ dạng e sợ tránh còn không kịp của Tiêu Hề Hề, trong lòng trầm xuống, vô cùng bất mãn.
Nhưng vì Thái Tử đang ở bên cạnh nhìn, Lý trắc phi không dám biểu hiện ra ngoài, nàng chỉ có thể tiếp tục cười: “Muội muội đứng xa như vậy làm gì? Ta cũng không ăn thịt muội.”
Sau đó nàng lại quay người sang phía Lạc Thanh Hàn, giọng hờn dỗi nói:
“Tiêu muội muội quả thực mặt nào cũng tốt, chỉ tội hay ngại ngùng, không thích nói chuyện, ngày thường luôn ở Thanh Ca Điện, rất ít khi cùng chúng thần thiếp lui tới. Tiếp diễn như vậy thực không tốt, đều là người một nhà, vẫn là nên gặp nhau nhiều hơn. Về sau thiếp sẽ thường tới Thanh Ca Điện tìm Tiêu muội muội chơi, không để cho Tiêu muội muội trở thành một người nhàm chán như vậy, Thái Tử điện hạ người thấy sao?”
Nội dung tuy là oán giận, nhưng ngữ khí lại rất mềm mại, đi cùng với đôi mắt lấp lánh, lại giống như đang làm nũng.
Lạc Thanh Hàn cũng không thèm liếc nhìn nàng ta một cái, trực tiếp hỏi Tiêu Hề Hề.
“Nàng muốn cùng các nàng ấy gặp gỡ không?”
Tiêu Hề Hề thành thật trả lời: “Không muốn.”
Nàng chỉ muốn an an tĩnh tĩnh mà làm một con cá mặn, không mong bị bất cứ kẻ nào quấy rầy.
Lạc Thanh Hàn đối với đáp án này rất hài lòng.
Hắn thích nhìn bộ dáng không tranh không đoạt của nàng, không giống với các huynh đệ của hắn, vì tranh đoạt Thái Tử chi vị mà chuyện gì cũng có thể làm được.
“Nếu không muốn, vậy cũng không cần lui tới, an an phận phận qua ngày là được.”
Tiêu Hề Hề hai mắt sáng ngời, dùng sức gật đầu: “Thiếp không có bản lĩnh gì, nhưng đặc biệt giỏi an phận!”
Lạc Thanh Hàn nhìn nàng ngoan ngoãn nhu thuận như vậy, tâm tình buồn bực thư thả đi đôi chút.
Hắn đi qua, vén vạt áo ngồi xuống đệm mềm.
Tiêu Hề Hề rót trà cho hắn, tha thiết hỏi.
“Điện hạ chắc vẫn chưa ăn trưa đúng không? Điện hạ muốn dùng bữa với thiếp không?”
Lạc Thanh Hàn nhàn nhạt mà trả lời một tiếng: “Được.”
Tiêu Hề Hề rất thích cùng hắn ăn cơm.
Ngày thường nàng một người ăn cơm, chỉ có ba đồ ăn một canh, nhưng nếu là Thái Tử tới, là có thể có bảy đồ ăn một canh, hắn lại ăn không nhiều, cuối cùng tất cả đều là của nàng.
Tiêu Hề Hề hai mắt sáng lấp lánh mà nói: “Điện hạ muốn ăn thịt gà không? Thiếp gọi Bảo Cầm đi bắt gà.”
Lạc Thanh Hàn nhớ ở sau Thanh Ca Điện nuôi không ít gà vịt, tâm tình phức tạp.
Hắn nói: “Hôm nay ta không muốn ăn thịt gà.”
Tiêu Hề Hề không buông tay: “Hay là thịt vịt? Nếu không được, thịt cá cũng có thể nha!”
“Các nàng còn nuôi cá?”
“Vâng, hậu viện vừa hay có cái ao nhỏ, thiếp đào củ sen, còn nuôi thêm cá, hiện tại câu lên là có đồ ăn luôn, vô cùng tươi ngon, điện hạ có muốn dùng thử không?”