Chờ lúc Tiêu Hề Hề chạy ra, Bạch trắc phi cùng Liễu Nhứ đều đã không thấy đâu.
Nàng nghĩ thầm đi cũng thật đúng lúc, vịt nướng không cần chia phần cho Bạch trắc phi nữa rồi.
Tiêu Hề Hề phấn khích mà nói: “Bảo Cầm, ta vừa xem qua, vịt nướng chín rồi, hiện tại có thể ăn chưa?”
“Người chờ một lát, nô tỳ đi chuẩn bị một chút.”
Bảo Cầm đi vào phòng bếp nhỏ bận bịu.
Thực mau nàng đã đem vịt nướng được phay thịt bưng ra, ngoài vịt nướng ra, còn có rất nhiều đồ ăn cùng được thái nhỏ, nước chấm cùng bánh tráng.
Đây là Tiêu Hề Hề cố ý yêu cầu, nàng đầu tiên cầm lấy một miếng bánh tráng nhỏ, đặt lên miếng thịt vịt, lại kẹp thêm đồ ăn kèm, rưới thêm nước chấm, cuối cùng mới đem bánh tráng cuốn lại.
Nàng hé miệng đang chuẩn bị ăn, lại thoáng thấy Thái Tử ngồi đối diện an tĩnh mà chăm chú nhìn nàng.
Tiêu Hề Hề chỉ có thể ngậm lại miệng, lưu luyến mà đem miếng thịt vịt vừa được cuốn đưa qua.
“Điện hạ muốn nếm thử không?”
Lạc Thanh Hàn đưa tay ra nhận lấy thịt vịt cuốn.
Đây là lần đầu tiên hắn dùng phương thức kỳ quái như thế ăn thịt vịt.
Hắn thử cắn một cái miệng nhỏ.
Tiêu Hề Hề tràn ngập chờ mong hỏi: “Ăn ngon không?”
Lạc Thanh Hàn chậm rì rì ăn xong thịt vịt cuốn trong tay, sau đó mới nói: “Cũng được.”
Tựa hồ mỗi lần hỏi hắn ăn ngon không, hắn đều trả lời như vậy.
Tiêu Hề Hề nhất thời cũng phân vân không rõ hắn rốt cuộc thích ăn hay không.
Nàng thử hỏi lại: “Người còn muốn ăn nữa không?”
Lạc Thanh Hàn gật đầu.
Tiêu Hề Hề nhận mệnh mà tiếp tục cuốn thịt vịt, cuốn xong liền đưa qua cho hắn.
Cuốn liên tiếp ba cái cho Lạc Thanh Hàn, hắn cuối cùng cũng tỏ vẻ từ bỏ.
Tiêu Hề Hề vui vẻ mà cầm lấy đũa, làm cho mình một miếng thịt vịt cuốn siêu lớn. Tiên Hiệp Hay
Nàng tay cầm thịt vịt cuốn, há to miệng, ngào một cái cắn lấy.
Trong miệng bị đồ ăn nhét đầy, hai má cũng phồng lên.
Nàng nhai đồ ăn trong miệng, gương mặt cũng phúng phính núc ních.
Lạc Thanh Hàn nhìn nàng, không khỏi nghĩ tới con sóc hắn từng nuôi khi còn nhỏ.
Hắn phất tay lệnh cung nữ thái giám hầu hạ bên cạnh lui xuống.
Trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ.
Lạc Thanh Hàn nói chuyện như thường lệ.
“Ta đã từng nuôi một con sóc, nàng với nó lúc lớn lên trông rất giống nhau.”
Tham ăn giống nhau, cũng đáng yêu giống nhau.
Tiêu Hề Hề vừa ăn vừa hỏi, thanh âm có chút mơ hồ: “Điện hạ cũng nuôi sủng vật sao.”
Lạc Thanh Hàn chưa từng cùng người khác nói qua những việc này, không phải là không muốn nói, mà là không tìm được người có thể kể chuyện.
Lúc này hắn tâm tình thả lỏng, cảm thấy nói một câu cũng không sao, liền tiếp tục.
“Đó là chuyện khi ta 6 tuổi, ta ở Ngự Hoa Viên nhặt được một con sóc, cũng không biết nó làm cách nào lọt vào trong cung, trên người còn bị thương, ta nhất thời mềm lòng, liền đem nó mang về nuôi.”
Khi đó Lạc Thanh Hàn tuổi còn nhỏ, không thể ở cung riêng, hắn theo Tần hoàng hậu ở tại Tiêu Phòng Điện.
Lạc Thanh Hàn chậm rãi nói:
“Mẫu hậu không thích động vật nhỏ, ta sợ bà phát hiện sóc con, liền đem nó giấu trong phòng mình. Ta ngày thường đi học ở Thái Học, không thể thường trực ở trong phòng, liền sai Thường Hỉ hỗ trợ để ý nó, đừng để nó chạy ra ngoài bị người phát hiện.”
Tiêu Hề Hề nuốt xuống đồ ăn trong miệng, tò mò hỏi: “Sau đó thì sao?”
“Một ngày ta từ Thái Học trở về, được cho biết sóc con đã chết, là mẫu hậu lệnh người giết chết nó, ta vì thế còn bị mẫu hậu trách phạt.”
Tiêu Hề Hề động tác ngưng trệ.
Nàng cẩn thận hỏi: “Điện hạ bị đánh sao?”
Lạc Thanh Hàn:
“Không có, mẫu hậu chưa bao giờ đánh ta, bà chỉ bảo ta ở trong sân quỳ suốt một đêm mà thôi.”
Tiêu Hề Hề ngây dại.
Có thể tàn nhẫn như vậy sao?!