Quý Phi Lúc Nào Cũng Muốn Được Lười Biếng

Chương 183: Chương 183: Trò đùa không vui




Editor: Miacheg

“Nô tỳ nói cho người biết, bởi vì Tuệ Tương cố ý nói xấu người trước mặt Thái Tử, Thái Tử rất tức giận, cho nên mới nghiêm khắc xử phạt Tuệ Tương. Thái Tử điện hạ thật sự rất sủng ái người, không cho phép người khác nói xấu người, người có phải rất cảm động không? Người không cần nói nô tỳ cũng biết, nhất định người rất cảm động, người mau đi hầu hạ Thái Tử điện hạ đi!”

Tiêu Hề Hề: “...”

Ta chưa nói cái gì mà.

Nàng ngửa người ra sau định nằm xuống giường: “Ta còn chưa ngủ đủ, không muốn đi đâu hết.”

Bảo Cầm đỡ lấy nàng: “Người đã ngủ hơn một canh giờ rồi, không thể ngủ tiếp, nơi này là Lân Đức Điện, không phải Thanh Ca Điện, ngủ quá lâu sẽ bị nói.”

Tiêu Hề Hề yếu ớt nói: “Vậy cứ để bọn họ nói đi.”

Bảo Cầm cả giận: “Người cứ như thế làm sao cạnh tranh được với Thái Tử Phi?”

Bảo Cầm nhắc nhở: “Nếu người không phải Thái Tử Phi, thì Thái Tử sẽ lấy người khác làm Thái Tử Phi, những con gà vịt, heo ngỗng người nuôi phải làm sao bây giờ? Ai bảo vệ chúng nó?”

“Đừng lo lắng, ta đã thuyết phục Thái Tử điện hạ, trong thời gian tới sẽ không cưới Thái Tử Phi.”

Bảo Cầm lòng nóng như lửa đốt: “Cho dù Ngài ấy tạm thời không cưới Thái Tử Phi, tương lai thì sao? Ngài ấy vẫn phải cưới, người dù sao cũng vì tương lai mà tính toán.”

Tiêu Hề Hề an ủi nói: “Không có việc gì, sự việc đến đâu đều sẽ có cách giải quyết.”

“Sẽ có cách sao?”

“Đúng vậy, nay không có cách ngày mai sẽ có, tính đi tính lại đều sẽ có cách, chi bằng đi ngủ trước.”

Bảo Cầm bị mấy lời chống chế của Tiêu Hề Hề làm cho hoa mắt chóng mặt, đầu óc có chút không được minh mẫn.

Tiêu Hề Hề nhân cơ hội ngã xuống giường, nắm lấy chăn quấn lấy mình.

Thấy nàng muốn ngủ, Bảo Cầm vội vàng nói: “Còn có chuyện cần tiểu chủ giúp đỡ.”

“Hửm?”

“Nô tỳ vừa phát hiện Lân Đức Điện cũng có phòng bếp nhỏ, nhưng nô tỳ không thể tự ý vào phòng bếp, nếu người muốn ăn ngon, người đi nói với Thái Tử điện hạ một tiếng, để điện hạ đồng ý cho nô tỳ mượn phòng bếp.”

Chuyện này liên quan đến vấn đề ăn ngon trong nửa tháng tới của nàng, nên Tiêu Hề Hề rất coi trọng.

Nàng lập tức ngồi dậy: “Ta liền đi tìm Thái Tử!''

Bảo Cảm hầu hạ nàng thay quần áo rửa mặt, hai người đi hỏi xem Thái Tử đang ở đâu, liền đi thẳng đến trà thất.

Các nàng vừa đi đến cửa trà thất, đã nghe thấy tiếng phàn nàn của Nhiếp Trường Bình từ bên trong truyền ra.

“Không chơi, không chơi! Ta lúc nào cũng thua, thật vô nghĩa!”

Lạc Thanh Hàn nhấp một ngụm trà, nhàn nhạt nói: “Là kỹ thuật chơi cờ của ngươi kém, cần phải luyện thêm.”

Tiêu Hề Hề bước vào.

“Thần thiếp bái kiến Thái Tử điện hạ.”

Lạc Thanh Hàn đặt chén trà xuống: “Nàng cuối cùng dậy rồi.”

Nếu là phi tần khác, chắc chắn sẽ xấu hổ khi nghe điều này, nhưng Tiêu Hề Hề không có ý định xấu hổ chút nào.

Nàng nói: “Thiếp có chuyện muốn thương lượng với Ngài.”

Lạc Thanh Hàn ra hiệu cho nàng ngồi xuống nói.

Nhiếp Trường Bình nhìn chằm chằm vào khuôn mặt xinh đẹp của Tiêu Tây, cuối cùng vẫn không nhịn được, muốn trút bỏ gánh nặng trong lòng, nghi hoặc hỏi.

“Tiêu Tây, ngươi sao lại mặc nữ trang? Rốt cuộc Thái Tử ép ngươi mặc đúng không? Hay là ngươi có cái gì đó không muốn cho ai biết?”

Tiêu Hề Hề sững người một lúc mới nhận ra tại sao hắn lại hỏi câu hỏi như vậy.

Nàng bất đắc dĩ thở dài: “Đương nhiên là điện hạ ép ta mặc rồi, khẩu vị kỳ lạ của điện hạ thật khiến người khác đau đầu? Nhưng ta có thể làm thế nào? Chẳng phải chỉ có thể cười mà phối hợp với Ngài ấy.”

Lạc Thanh Hàn: “...''

Nhiếp Trường Bình nhìn về phía Thái Tử bằng ánh mắt như đang nhìn một tên biến thái.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.