Lạc Thanh Hàn: “Thủ phạm thực sự ở đằng sau chắc chắn đã tính kế kỹ rồi, đầu tiên giết ta, sau đó đẩy mọi tội lỗi cho huynh gánh.
Bằng cách này, không chỉ Thái Tử là ta chết, ngay cả Hoàng trưởng tử như huynh cũng bị xử lý triệt để.
Một mũi tên giết hai con chim, hắn chỉ cần ngồi yên hưởng lợi là được.”
Lạc Dạ Thần đôi tay nắm chặt, trong mắt lửa giận bùng lên: “Hung thủ thật sự phía sau là ai?”
“Việc này phải hỏi huynh, điều tra từ người bên cạnh huynh đi.”
“Người bên cạnh ta?”
Lạc Dạ Thần liếc mắt nhìn hắn: “Nếu bên kia có thể nắm bắt chính xác từng bước đi của huynh, chắc chắn là đã sắp đặt tai mắt ở bên cạnh huynh, hơn nữa số lượng chắc chắn không chỉ có một người, huynh không bắt người ta, chẳng lẽ tính giữ lại để ăn tết sao?”
Lạc Dạ Thần bị nghẹn lại, sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, đã xấu hổ lại bực bội khó chịu.
Lạc Thanh Hàn nhắc nhở: “Sau khi điều tra ra được, đừng vội động thủ, cẩn thận rút dây động rừng, kiên nhẫn chờ đợi cho đến khi một lần câu được hết.”
“Việc này đệ không nói ta cũng biết.”
Chỉ cần tưởng tượng đến bản thân bị thao túng như một con tốt, Lạc Dạ Thần trong lòng phát hỏa tức giận đến cực điểm.
Hắn đấm mạnh tay xuống sàn, nghiền răng.
“Chờ ta tra ra được là ai, ta nhất định sẽ lột da hắn!”
Đối với Lạc Dạ Thần, Thái Tử là đối thủ công khai, còn thủ phạm thực sự đằng sau kia là con rắn độc đang ẩn nấp trong bóng tối.
Tục ngữ có câu, minh thương dễ tránh ám tiễn khó phòng.
So với Thái Tử người đứng ngoài sáng, hiển nhiên con rắn độc không biết lúc nào sẽ lao ra vồ lấy hắn càng nguy hiểm hơn.
Hắn phải tìm ra con rắn độc đó càng sớm càng tốt, nếu không hắn ra sẽ gặp nguy hiểm mọi lúc, và hắn không thể ngủ ngon.
Lạc Thanh Hàn ném cành mận gai xuống đất: “Việc nên nói và không nên nói ta đã nói xong rồi, huynh có thể đi.”
Lạc Dạ Thần ngạc nhiên: “Người không đánh ta?”
“Đánh huynh thì có ích lợi gì? Chẳng lẽ đánh huynh, huynh liền sẽ không tơ tưởng đến vị trí Thái Tử nữa sao?”
Lạc Dạ Thần không nói nên lời.
“Mặc dù huynh coi ta là cái gai trong mắt, nhưng dù sao ta vẫn nhớ tình cảm huynh đệ giữa chúng ta. Lúc trước huynh nói rằng huynh sẽ mãi mãi bảo vệ ta, còn nói nếu có người khác uy hiếp, nhất định phải nói với huynh, huynh sẽ giúp ta trút giận... Đương nhiên, những lời này chắc chắn huynh đều đã quên, chuyện năm xưa rồi, không đáng nhắc đến.”
Lạc Thanh Hàn khi nói những lời này, ngữ khí vẫn như cũ vẫn bình tĩnh, nhưng trong ánh mắt lại có chút hoài niệm, nhìn qua còn có chút cô đơn.
Nhìn thấy hắn như vậy, Lạc Dạ Thần nghĩ về những gì đã làm, trong lòng sinh ra cảm giác áy náy.
Dù sao cũng là huynh đệ, trước giờ sống với nhau rất hoà thuận nên nhất định có tình cảm, nói không khó chịu chút nào đều là nói dối.
Lạc Dạ Thần mở miệng như muốn nói điều gì đó nhưng hắn vẫn không nói gì.
Tình huống này, mối quan hệ này, dường như nói rằng không có gì là đúng.
Lạc Thanh Hàn khẽ thở dài, có vẻ phiền muộn: “Huynh đi đi.”
Lạc Dạ Thần im lặng đứng dậy.
Khi bước đến cửa, hắn dừng lại, quay lại nhìn Thái Tử và nói nhanh.
“Xin lỗi.”
Sau đó liền chạy đi thật nhanh.
Người vừa đi, Lạc Thanh Hàn trên mặt u sầu cùng hoài niệm đều biến mất, trong nháy mắt trở lại một mặt lạnh lùng không cảm xúc.
Hắn gọi Thường công công vào, ra lệnh.
“Những nơi Đại hoàng tử đã ngồi ở đó lau chùi sạch sẽ, đem cành mận gai này, mang đi đốt đi.”
“Vâng.”
Thường công công cúi người bê cành mận gai ra ngoài, không lâu sau có hai thái giám trẻ tuổi cầm giẻ và xô đi vào, lau tới lau lui sàn nhà ba lượt.