Quý Phi Lúc Nào Cũng Muốn Được Lười Biếng

Chương 156: Chương 156: Yến hội




Editor: Miacheg

Lạc Thanh Hàn vẫy tay, ra hiệu cho tất cả mọi người lui xuống.

Lạc Thanh Hàn nhìn qua Tiêu Lương đệ, thấy nàng đã ngồi xuống bàn.

Nàng đặt bát củ cải muối lên bàn, lấy ống tay áo lau bánh bao, sau đó há miệng cắn một miếng thật to.

Lạc Thanh Hàn vụt đi tới, nắm lấy cổ tay nàng, cau mày nói: “Đồ rơi xuống đất không thể ăn, mau vứt đi.”

Tiêu Hề Hề trong miệng đang có đồ ăn, nói có chút không rõ.

“Bánh bao này chỉ là có chút bụi trên bề mặt, chỉ cần lau sạch là có thể ăn được.”

Lạc Thanh Hàn không tán thành nói: “Lỡ như ăn vào đau bụng thì phải làm sao?”

“Không đâu, đồ ăn không sạch sẽ, ăn vào sẽ không bệnh đâu.”

Lạc Thanh Hàn: “...”

Nàng sao lại vô lý như vậy?!

Hắn muốn đưa tay ra đoạt lấy bánh bao, không cho nàng tiếp tục ăn.

Nhưng phản ứng của Tiêu Hề Hề còn nhanh hơn hắn, nhanh nhẹn né tránh tay hắn, cảnh giác nói: “Ngài muốn làm gì? Đây là bánh bao của thiếp, Ngài không được giành, nếu Ngài muốn ăn, Ngài có thể tự đi lấy.”

Lạc Thanh Hàn nhìn bộ dạng bảo vệ đồ ăn của nàng bị chọc tức đến phì cười: “Ta không ăn màn thầu dơ của nàng, ta sợ nàng ăn vào sẽ đau bụng.”

“Thân thể của thiếp rất khoẻ, sẽ không bị đau bụng.”

Tiêu Hề Hề sợ hắn sẽ giật bánh bao của nàng, vì vậy nàng khẩn trương ăn sạch bánh bao trên tay, suýt nữa thì nghẹn vì ăn quá nhanh.

Lạc Thanh Hàn không còn cách nào khác đành buông cổ tay nàng ra, cầm lấy ấm trà trên bàn, rót cho nàng một tách trà.

Tiêu Hề Hề một hơi uống hết cốc trà, lúc này mới cảm giác bản thân như thể sống lại.

Lạc Thanh Hàn lại thấy nàng tiếp tục ăn, nhịn không được nói: “Nàng thật sự đói đến mờ mắt, sao không bảo Bảo Cầm nấu chút gì cho nàng ăn, không cần phải ăn những thứ này, kẻ không biết còn tưởng rằng ta đối xử tệ với nàng đấy.”

“Bảo Cầm đã ngủ rồi, thiếp không thể đánh thức muội ấy, cả ngày muội ấy đã vất vả nhiều rồi, buổi tối để muội ấy ngủ ngon hơn.”

Lạc Thanh Hàn cười lạnh: “Nàng ngược lại đối xử với cô ấy rất tốt.”

“Bởi vì muội ấy đối xử với thần thiếp tốt, giữa người với người chính là như vậy, tốt hay không đều phải giúp đỡ nhau.”

Lạc Thanh Hàn ngồi xuống bên cạnh nàng, thản nhiên nói: “Nhưng đôi lúc, cho dù nàng có đối xử tốt với người khác, bọn họ cũng sẽ không cảm kích, thậm chí có lúc sẽ quay lại cắn ngược lại nàng.”

Tiêu Hề Hề nhai củ cải muối nhai răng rắc, nói: “Điều này chỉ cho thấy rằng người đó không xứng đáng với lòng tốt của thiếp. Ai mà lúc trẻ không gặp qua một vài kẻ bất lương? Nghĩ đến bọn họ xem như đánh rắm một cái là được rồi.”

“...Nàng là nữ nhân, đừng nói lời thô tục.”

Tiêu Hề Hề không cảm thấy bản thân thô tục, nhưng vẫn trả lời: “Thần thiếp biết rồi.”

Thấy nàng ăn không ngừng, Lạc Thanh Hàn hỏi: “Tối nay nàng ăn không no sao?”

“Ăn no rồi.”

“Vậy sao nửa đêm rồi nàng còn chạy đi tìm đồ ăn?”

Tiêu Hề Hề đương nhiên nói: “Bởi vì thần thiếp lại đói.”

Lạc Thanh Hàn thật sự cạn lời, lâu sau mặt không biểu tình thốt ra một câu.

“Nuôi nàng thật sự tốn lương thực.”

Tiêu Hề Hề rên rỉ một tiếng, lại tiếp tục vùi đầu vào ăn.

Dù chỉ là bánh bao hấp hay củ cải chua, nàng vẫn thấy rất ngon.

Lạc Thanh Hàn yên lặng nhìn nàng ăn thật lâu, sau mới chậm rãi mở miệng.

“Tháng sau mẫu hậu muốn tổ chức Quần Phương Yến.”

Tiêu Hề Hề ăn củ cải chua một cách thích thú, đáp tuỳ ý: “Ồ.”

“Nàng có biết Quần Phương Yến là gì không?”

Tiêu Hề Hề lắc đầu bày tỏ không biết.

Lạc Thanh Hàn kiên nhẫn giải thích: “Mỗi năm trong kinh đều sẽ tổ chức một lần Quần Phương Yến, mời các quý nữ độ tuổi chưa lập gia đình tham gia.”

Tiêu Hề Hề nháy mắt đã hiểu: “Chính là gặp mặt hẹn hò?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.