Editor: Măng Cụt Một Nắng
“Thất Thất, nghĩ gì thế!” Hạ Thất Thất đang đắm chìm trong hồi ức bị Bách Lý Đại gọi tỉnh.
Cô lườm mắt nói: “Đừng có dọa ta, gan ta bé lắm!”
Bách Lý Đại nhìn chằm chằm Hạ Thất Thất một lúc lâu, nhưng vẫn chưa thấy cô lấy lại tinh thần: “Nhìn bảng hiệu mà cũng chăm chú như vậy, đang nghĩ gì thế!”
“Nhớ ông bà nội.” Hạ Thất Thất cười nói: “Không biết ông bà trên trời có thấy ta không?”
Bách Lý Đại trả lời: “Họ hôm nay chắc chắn rất vui vẻ chúc mừng cho ngươi.”
“Hy vọng là vậy!” Cô nhàn nhạt nhếch miệng, nhưng trong lòng lại vô cùng đau đớn.
Hai năm trước, cô bỏ lỡ cơ hội được gặp ông bà lần cuối.
Vì bận việc cửa tiệm, Hạ Thất Thất không thể trở về thăm ông bà thường xuyên.
Cô cũng đã nói với con trai con dâu hai người, sau này không được để hai ông bà ra ngoài đánh cá, tiền đánh cá hàng tháng cô sẽ chu cấp cho họ.
Nhưng hai tên bất hiếu đó nghe tai này lọt tai kia, lâu lâu vẫn bắt hai ông bà ra ngoài đánh cá.
Hơn nữa chúng còn ép ông bà không được để Hạ Thất Thất biết chuyện này, sợ cô biết sẽ không chu cấp tiền nữa.
Một ngày nọ, ông lão ra biển đánh cá, gặp phải mưa lớn, dẫn đến lật thuyền.
Bà lão tinh thần không ổn định, sau khi nghe tin dữ, ngay trong đêm đó cũng qua đời.
Hạ Thất Thất khi biết được tin này đã là sáng hôm sau. Hơn nữa còn là do người khác tới báo.
Vậy nên cô hận đôi vợ chồng kia, cũng từ lúc đó, cả hai người hay tới làm loạn ở tiệm của cô.
Khóc lóc nói cô vong ân phụ nghĩa, lòng lang dạ sói.
Hạ Thất Thất kiên quyết không cho họ một xu nào, cũng không qua lại với bọn họ nữa!
Đột nhiên, Bách Lý Đại nhẹ nhàng xoa xoa lưng cô: “Thất Thất, quá khứ qua rồi hãy để nó đi đi! Đừng giữ mãi không buông như vậy!”
“Cái gì thế, đang trước thanh thiên bạch nhật. Ta bây giờ chính là nam nhân, nam nhân đấy ngươi hiểu không? Ngươi còn làm thế lỡ người khác tưởng ta đoạn tụ thì sao!” Hạ Thất Thất đập tay Bách Lý Đại, cảnh cáo nói.
“Xì, bây giờ ta với ngươi chính là huynh đệ, ta quang minh chính đại ôm ngươi còn được!” Bách Lý Đại ôn nhu cười.
“Không được, quân tử động khẩu không động thủ, ngươi đừng có lộn xộn để con trai ta nhìn thấy!” Hạ Thất Thất nhắc nhở.
“Đã rõ!” Bách Lý Đại nhướng mày: “Thất Thất, nếu không thì hôm nay ta đi đón Tiểu Tinh Thần cho.”
“Đừng.” Hạ Thất Thất từ chối: “Nó không dễ bảo đâu, cũng chẳng phải trẻ con bình thường. Đừng quên nó đã từng chỉnh ngươi rồi đấy!”
“Cơ mà ta quý thằng bé lắm!” Bách Lý Đại ôn nhu nói.
“Chuyện này để nói sau...” Nói xong, Hạ Thất Thất liền bước nhanh vào cửa tiệm.
Mà Bách Lý Đại nhìn bóng dáng Hạ Thất Thất, trong ánh mắt bình đạm lộ ra cảm xúc không rõ, vừa có ôn nhu, vừa có chút thương tiếc.
Về phía cửa hàng mới, chỉ trong một tháng, danh tiếng của Thất Phẩm Hương đã càng lúc càng lớn.
Toàn bộ Tư Ung Quốc, dường như là không ai không biết đến nó.
Lượng khách hàng mỗi ngày đều rất đông, điều này khiến Hạ Thất Thất phải ra ngoài tuyển thêm vài người làm nữa.
Bởi những người giàu kinh nghiệm mà nàng mang theo tới Tư Ung Quốc có hạn, hơn nữa cửa tiệm này lại lớn.
Lúc trước tuyển nhân sự, do những người mới chưa quen với cách làm việc của Thất Phẩm Hương, vậy nên có nhiều người không theo kịp.
Cô còn phải sắp xếp quản sự tới huấn luyện bọn họ, hơn nữa còn cho họ thời gian thử việc.
Chỉ là việc tuyển người này, cần cô phải tới xử lý.
Để những người khác làm cô đều không yên tâm, vì Hạ Thất Thất không muốn tuyển một kẻ ham ăn biếng làm, hoặc một tên mưu mô tâm kế.
22.10.2022