Editor: Hy
Tháng Chạp.
Tuyết rơi như hoa, từng bông từng bông tùy ý theo gió rơi xuống.
Hạ Thất Thất giống như vừa trải qua một giấc ngủ sâu, thời khắc này muốn dùng sức mở đôi mắt nặng trĩu.
Toàn thân mệt mỏi, cảm giác đau đầu muốn nứt ra lập tức ập tới: “Shhhhhhhhhh...”
Thế nhưng chỉ vừa mở mắt ra, cô lại nhìn thấy một gương mặt vô cùng xa lạ: “Anh... Anh là ai! Anh... Anh làm gì!”
Cơ thể cao lớn của hắn đè lên người Hạ Thất Thất, khiến cô không thể trốn thoát, chuyện này là sao đây? Tại sao cả người lại không có sức thế này?
Thế nhưng Hạ Thất Thất vẫn cảm nhận được quần áo cọ sát trên người, vậy nên cô dùng tay nhéo mạnh mình một cái: “A...”
Cơn đau khiến Hạ Thất Thất dần có ý thức trở lại, nhưng cô vẫn thấy mơ mơ hồ hồ, cả người cực kỳ mệt mỏi: “Anh... Anh là ai! Anh muốn làm gì!”
“Không cần... Cầu xin anh, đừng chạm vào tôi! Cầu xin anh...”
“Ngươi đây là muốn dùng dục tình cố túng* sao!”
Nam tử tà mị cười, không thèm để ý tới lời cầu xin của cô gái dưới thân:
“Nữ tử tình trường, vốn là vật riêng của nam nhân.
Thế nhưng ngươi lại muốn dùng dục tình cố túng.
Hay là, ngươi đã nhận ra ta là ai.
Vậy nên mới muốn giở thủ đoạn khác?
Nữ nhân! Ha...”
(Dục tình cố túng: Một câu thành ngữ của Trung Quốc, có nghĩa là cố ý buông đối phương ra trước, làm họ lơ là mất cảnh giác, sau đó để lộ bộ mặt thật rồi tóm gọn
Cre: Baidu)
“Không!” Nghe nam tử nói, Hạ Thất Thất hoảng sợ.
Gã nam nhân này có ý gì chứ...
“Cầu xin anh, đừng làm vậy, tôi không phải loại người đó.
Đừng làm vậy với tôi, tôi cầu xin anh, cầu xin anh...”
Nước mắt theo lời cầu xin của nữ tử mà chảy xuống, khiến nam tử kinh ngạc.
Nhưng ngay sau đó, hắn lại trở tay cười nói: “Đáng tiếc, đã tới đây rồi, vậy ngươi không có quyền lựa chọn!”
Hạ Thất Thất liền trừng lớn mắt không dám tin: “A...”
Thời gian trôi qua ước chừng khoảng nửa vò rượu.
Hạ Thất Thật bị nam tử không lưu tình chút nào đá thẳng xuống giường: “Bộp...”
Sau đó, nam nhân liền quát lớn, rồi cầm toàn bộ xiêm y còn vương vãi trên giường ném xuống đất.
Vèo một cái, toàn bộ đều rơi lên người nữ tử: “Cút!”
Nước mắt của cô đã cạn, giọng cũng đã khàn, cô đã dùng hết sức để cầu xin người đàn ông này, xin anh ta buông tha cô.
Thế nhưng hắn vẫn đỏ mắt đem cô ra làm, phát tiết toàn bộ nỗi đau trên người cô.
Gương mặt của anh ta, cô rõ ràng không hề quen biết, cô còn chưa gặp qua lần nào mà, như thế nào... sao lại...
“Shhhh...” Mang theo cơ đều đau đớn, Hạ Thất Thất lại lần nữ mở mắt ra.
Cô chậm rãi cử động cơ thể đau nhức, run rẩy duỗi tay nhặt xiêm y được ném xuống kia.
Cô kinh ngạc, chiếc giường trước mắt, còn váy áo cổ trang này, đây... chuyện này là sao đây.
Người đàn ông kia, rốt cuộc... rốt cuộc là ai... anh ta là ai... tại sao mình lại ở chỗ này.
Trong lúc Hạ Thất Thất còn đang nghi hoặc, nam nhân trên giường đã thò đầu ra, lạnh như băng nói:
“Mỹ nhân, ngươi còn lưu luyến nơi này sao?
Vẫn chưa thỏa mãn? Nếu không ta gọi các huynh đệ bên ngoài vào, kéo ngươi ra ngoài vừa giám định vừa thưởng thức!”
“Rầm...” Lời nói của người kia giống như tảng đá từ trên trời rơi xuống, bỗng nhiên lao về phía Hạ Thất Thất.
Nghe vậy, Hạ Thất Thất cũng không rảnh để ý xung quanh nữa, kéo thân hình tàn tạ vội vàng mặc xiêm y vào.
Sau khi xác định trên người không còn giọt sương (?) nào, cô vội vàng lấy khăn trùm đầu lại, chịu đưng cơn đau nhanh chóng bước ra khỏi căn phòng khiến người khác hít thở không thông này.
Nhưng Hạ Thất Thất không ngờ được, nàng tùy ý nhìn đường, theo con đường đá vừa mới đi ra là sảnh lớn của khách điếm: “Lạnh quá...”
Miệng nhịn không được mà cảm thán một câu, ngay lúc ngẩng đầu nhìn xung quanh, phía sau gáy liền “Bộp” một cái, cô bị người khác đánh ngất.