Editor: Hy
Cô rõ ràng là bị xe đâm, như thế nào mà... Hay là cô đã thật sự tới một thế giới khác, đã xuyên không như Lục Viên Viên từng nói!
Nhưng trong sách nói xuyên không chỉ có linh hồn được xuyên qua, hoặc là sau khi chết gặp được người tương ngộ với mình, hoặc là hai người ở trong một không gian nào đó cùng đồng ý một thỏa thuận, lúc đó mới có thể xuyên không cơ mà!
Hay là cô ở hiện đại đã chết rồi? Vậy nên mới xuyên?
Nhưng cô chưa có gặp Mộ Dung Thất! Đây là duyên mệnh gì vậy!
Sao cô lại xuất hiện ở chỗ này, tất cả là vì cái gì!
Hay đây cũng là cô nhưng ở một thế giới khác?
Hạ Thất Thất nghĩ cái gì cũng chưa xong, thế nhưng lại gặp một vấn đề khác.
Mộ Dung Hiện rất nhanh đã trở về, tuy nhiên còn mang theo hai nam nhân nữa.
Những nam nhân này giống như tra khảo phạm nhân, nhìn chằm chằm Hạ Thất Thất một hồi lâu.
Hạ Thất Thất ngồi xổm trên giường không hề nói lời nào, chỉ lẳng lặng nhìn ánh trăng bên ngoài.
Đợi sau khi những người kia rời đi, Hạ Thất Thất biết, đó là người mua mà Mộ Dung Hiện tìm tới.
Họ là người trong phủ của quan huyện, lúc rời đi còn đưa tiền cọc cho Mộ Dung Hiện!
Bạc vừa đến tay người trong nhà này, khỏi phải nói hán tử có bao nhiêu vui vẻ.
Hắn quả thực giống như trúng xổ số, hưng phấn đến không thể khống chế:
“Không ngờ được!
Đúng là không ở được! Thất muội điên rồi nhưng còn có thể đáng giá tới ba mươi lượng, hahahaha...
Mấy người này đúng thật là xa hoa, vừa mở miệng đã cho chúng ta mười lượng tiền đặt cọc!”
“Nhưng mà...” Phụ nhân lo lắng nói: “Nếu... Vạn nhất bọn họ biết thất muội điên rồi, vậy chúng ta làm sao bây giờ!”
“Nương, người không nói, chúng ta không nói, ai biết được! Hơn nữa tối mai là thất muội nằm dưới ba tấc đất rồi, còn ai vào đây mà biết đâu!
Tất cả mọi chuyện thần không biết quỷ không hay, đây là nữ nhi người sinh, người dưỡng.
Hiện tại muốn bán hay muốn chôn, cũng đều do người định đoạt!”
Mộ Dung Hiện cười nói tiếp:
“Cha.
Con nói với người nhà họ thất muội của chúng ta bị bệnh nan y, đại phu nói cứu không được, vậy nên nhà chúng ta mới phải làm hạ sách này. Vậy nên ấy, chúng ta không thể bị lộ được!”
“Hiểu rồi! Cha hiểu rồi. Hiện nhi, con đúng là con gái ngoan của cha!” Hán tử tỏ vẻ vô cùng đắc ý, trên tay cầm bạc mặt đầy kim quang: “Ta ra ngoài một lúc, các ngươi ở lại trông nhà, đem 'Thần Tài' kia bảo vệ cho tốt!”
“Muộn thế này rồi, ngươi còn muốn đi đâu?” Phụ nhân kéo bàn tay to của hán tử lại, gấp giọng nói: “Có phải ngươi lại muốn đi đánh bạc không! Đêm nay đừng đi nữa được không!”
“Không được, hôm nay vận may của ta cực kỳ tốt, ngươi nhìn tiền bán thân của thất muội này, vừa mới tới tay ta xong.
Người làm của công tử ném tiền cho nó, hiện tại lại có thêm người nhà quan huyện đưa tiền tới.
Ta không đi kiếm vài trận thắng trở về, làm sao mà được!” Hán tử tặc lưỡi cười nói.
Mộ Dung Hiện lại bước tới nói: “Cha, con đi cùng với người!”
“Không được!” Ngày thường thì có thể, nhưng đêm nay và đêm mai chính là thời điểm mấu chốt:
“Con cùng nương của con trông kỹ thất muộn cho ta, cố chờ qua đêm nay đã.
Tối mai xử lý xong thất muội của con, hai cha con chúng ta cùng đi một phen!”
Ý định của Mộ Dung Hiện vừa chuyển, nhướng mày nói: “Vậy được, cha, cho con một văn tiền đi, con đi mua chút đồ ăn ngon cho thất muội. Không nó lại thành quỷ chết đói!”
“...” Hán tử chần chờ, Mộ Dung Hiện lại nhanh nói tiếp: “Chủ ý này là con nghĩ ra. Cha, con cũng có công lao.”
“Được! Đi thôi!” Hán tử buông tay, nhưng sau đó đã đưa tiền.
Mộ Dung Hiện liền nhận lấy, cùng hán tử ra khỏi cửa, để lại một mình phụ nhân ở nhà trông coi Hạ Thất Thất.