Quỷ Phi Trọng Sinh: Ai Dám Đụng Đến Phu Quân Ta

Chương 134: Chương 134: Bùa chú giai đoạn cấp cao




Tuy rằng dọc theo đường đi, bọn họ nhìn thấy không ít bách tính chạy nạn, nhưng khi bọn họ thật sự đến Kiền Huyện, tận mắt nhìn đến cảnh tượng Kiền huyện tàn bại, thì, vẫn là chấn kinh rồi.

Kiền Huyện này từng là một toà thành được núi sông vờn quanh, non xanh nước biết phong cảnh vô cùng mỹ lệ, nhưng hiện tại bọn họ nhìn thấy, chỉ có mọi nơi phòng ốc nhà cửa đều sụp đỗ, cây cối tảng đá từ trên núi đổ xuống, đi cạnh bên hồ ngửi đến là từng đợt mùi hôi, không biết nơi này đã chết bao nhiêu người....

Mà một ít người sống lại chật vật nằm ngủ ở ven đường, y phục trên người dính đầy vết máu và tro bụi, dơ bẩn không thể tả, một cơn gió lạnh thổi qua, càng cảm thấy lạnh thấu xương.

Có nữ nhân ôm hài tử ở trong gió run lẩy bẩy, trong miệng phát ra tiếng nghẹn ngào, không biết đang lẩm bẩm điều gì, người đầu bạc tiễn người đầu xanh, lão nhân càng là gào khóc thảm thiết, nói tại sao chết không phải là mình, tại sao muốn dẫn con trai của nàng(hắn) đi, càng có người vẫn là chưa từ bỏ ý định dùng tay bới đất dù cho tay của hắn đã máu thịt be bét...

Trong mắt bọn họ tràn đầy thống khổ, tuyệt vọng vì mất đi người thân, tuyệt vọng không biết phải làm gì, tin tưởng dù là người có máu lạnh cách mấy thấy cảnh tượng như thế này trong lòng cũng sẽ cảm giác chua xót.

Linh Thứu nắm chặt tay Lãnh Mộ Hàn, nàng không phải thánh nhân, nhưng vào đúng lúc này nàng lại muốn ngăn lại nổi bi thương này.

Lãnh Mộ Hàn cảm giác được tâm tình của Linh Thứu, tay hơi nắm lại, thiên tai nhân họa không thể phòng ngừa, vì thế bọn họ chỉ có thể sống sót, cố gắng sống sót.

Lãnh Mộ Hàn mang theo Linh Thứu tìm tới nha môn, cái nha môn này cũng sụp đổ không thể tả, tuy rằng không còn nguyên vẹn, nhưng vẻ lảo đà lảo đảo này, nói vậy quan huyện cũng không dám ở.

"Vị đại ca này, xin hỏi ngươi có biết tri phủ của các ngươi ở chỗ nào không?" Linh Thứu đi tới trước mặt một nam tử đang ngồi dưới đất lên tiếng hỏi thăm.

Nam tử giơ lên đôi mắt đã mất đi ánh sáng lộng lẫy nhìn nhìn Linh Thứu, sau đó lộ ra nụ cười trào phúng, dường như nghe được một câu chuyện cười:. "Tri phủ? Tri phủ sớm đi mất rồi! Nơi nào còn có cái tri phủ gì chứ!"

"Đi rồi?" Đáp án này làm cho Linh Thứu hơi kinh ngạc, xảy ra chuyện lớn như vậy, một quan phụ mẫu như hắn không nghĩ tới nhanh chóng xử lý người mất, dàn xếp những người may mắn còn sống sót này, không lo cho dân chạy nạn không có nơi ở không có lương thực, liền đi rồi?

Lãnh Mộ Hàn nghe xong cũng giận tái mặt, hôm nay tới đây người hắn mang đến đều tổn thất, vốn tưởng rằng có thể nhờ quan viên địa phương dẫn người phối hợp hành động của hắn, không nghĩ tới tên quan tri phủ kia dĩ nhiên gan to bằng trời, dám bỏ thành mà chạy.

Bất quá hiện tại không phải thời điểm truy cứu trách nhiệm, việc cấp bách trước mắt bây giờ vẫn là nhanh chóng dàn xếp người sống sót, xử lý người đã mất..., đồng thời dùng tốc độ nhanh nhất trùng kiến lại Kiền huyện, phải cho bách tính Kiền huyện một nơi có thể an cư lạc nghiệp.

"Ngươi tên là gì." Lãnh Mộ Hàn nhìn nam tử vẫn ngồi ở trên đất hỏi, tuy rằng chỉ là một câu hỏi đơn giản, nhưng có chứa uy lực không cho chống cự.

Nam tử sững sờ, lúc này mới quan sát kỹ đôi nam nữ trước mặt, không khó nhìn ra thân phận của bọn họ không thấp. "Ta tên Hứa Cửu, các ngươi không phải người trong huyện."

Linh Thứu ngẩng đầu nhìn Lãnh Mộ Hàn, chờ hắn đáp lại, Lãnh Mộ Hàn gật gật đầu. "Chúng ta là từ Đô Thành phái tới giúp nạn thiên tai, ngươi có thể giúp ta tìm chút người có thể dùng được hay không, tốt nhất khí lực lớn chút, đến lúc phân chia đồ ăn sẽ phân nhiều cho bọn họ một ít."

Hứa Cửu nghe xong liền trợn to hai mắt, hiển nhiên còn có chút không quá tin tưởng, dù sao tri phủ đều bỏ bọn họ mà chạy, bọn họ cho rằng không có ai đến lo cho sự sống chết của bọn họ nữa rồi.

Có thân thích đều đi chạy nạn nương nhờ vào thân thích, ở lại đều là người đời đời ở Kiền huyện sinh hoạt, bọn họ không có chỗ có thể đi, hơn nữa người thân chết rồi khó tránh khỏi có chút bi quan, liền dứt khoát chờ chết.

Nhưng bây giờ lại có người nói là tới cứu trợ thiên tai, loại cảm giác hy vọng này đột nhiên rớt xuống làm cho Hứa Cửu hắn có chút hoảng hốt, sửng sốt một lúc, mới nghĩ một nữa vội vàng từ dưới đất bò dậy. "Được, được, ta đi tìm người! Các ngươi ở chỗ này chờ ta! Nhất định phải chờ ta!"

Hứa Cửu nói xong cũng chạy đi, chỉ là phỏng chừng đói bụng vài ngày nay, thế nên khi chạy đi không quá vững. Vừa chạy chưa được bao xa liền vấp mà ngã, nhưng vẫn rất nhanh cố gắng đứng lên mà chạy....

Linh Thứu đoán không có sai, Hứa Cửu đúng là đói bụng, chỉ là không chỉ vài ngày, không chỉ là hắn, chính là những bách tính khác ở Kiền Huyện cũng đều đã mấy ngày không có đồ ăn, bọn họ bất quá là dân chúng tầm thường, làm sao có đủ sức lực mà đẩy những cây gỗ đất đá nặng nề kia mà đi kiếm thức ăn đây.

Vì thế khi Hứa Cửu mới sẽ như vậy sốt ruột đứng dậy, cố gắng chống thân thể đi tìm người, bọn họ đúng là cực kỳ đói bụng, hiện tại dù cho bọn họ một cái bánh bao ăn, để bọn họ làm gì bọn họ đều đồng ý!

Quả nhiên, Hứa Cửu tìm được một chút tráng niên(những người trẻ khoẻ mạnh), nói với bọn hắn chuyện này, bọn họ tất cả đều đáp ứng, mặc kệ là vì mình vẫn là vì người thân còn sống sót, đều là một phần hy vọng.

Rất nhanh hắn liền mang theo mười mấy nam nhân đi tới cổng Tri phủ, thấy Lãnh Mộ Hàn với Linh Thứu còn ở tại chỗ, thở phào nhẹ nhõm, tiến về phía trước hướng bọn họ bái một cái ngỏ ý cảm ơn, sau đó mới hỏi. "Đại nhân, những người này có đủ hay không? Không đủ ta lại đi tìm thêm?"

Lãnh Mộ Hàn quét mắt mọi người, gật gật đầu. "Không cần, liền những người này đi." Nói xong từ không gian lấy ra một chút lương khô. "Các ngươi trước liền ăn chút lương khô đỡ đói đi, đợi lát nữa ta có chuyện cần các ngươi hỗ trợ, xong việc sau lại phát gạo."

Mấy đại nam nhân kích động gật gật đầu, có mấy người nuốt nước bọt, cũng mặc kệ tay có bẩn không bẩn, liền đem lương khô nhét vào trong lồng ngực, có lẽ là muốn để dành cho người nhà.

Linh Thứu nhìn thế sắc mặt có chút thay đổi, những người này đều là dân chúng bình thường, nhưng có tình thân và ái tình chân thành nhất, mà nàng, nếu không gặp được Mộ Hàn, như vậy nàng một đời làm được cái gì đây? Liền giống như kiếp trước một dạng sao? Bị gia tộc vứt bỏ, bị Lãnh Trạch Phong coi như công cụ đoạt vị...

"Yên tâm ăn đi, phàm là có người nhà, đợi lát nữa đều có thể lại có một phần đồ ăn." Linh Thứu không nhịn được mở miệng, nói xong nhìn về phía Lãnh Mộ Hàn, Lãnh Mộ Hàn nhìn nàng nở nụ cười, không có phản đối.

Tiếp theo Lãnh Mộ Hàn lưu lại bảy người, những người khác đều phân phối đến mỗi khu vực trong huyện, để bọn họ đem người còn sống toàn bộ tập trung lại, đều tập trung tới một bãi đất trống phía tây, một người trong đó đóng giữ ở nơi đó.

Mà hắn với Linh Thứu là chia binh làm hai đường, tất cả mang ba người, phân biệt từ phía tây với phía đông bắt đầu sưu tầm, nhìn có còn người sống trong phế tích hay không, ba người đi theo Linh Thứu, trong đó một người là Hứa Cửu, một người là bán thịt heo tráng hán Lưu Toàn, còn lại là thợ thủ công Tiền Đại.

Ba người theo Linh Thứu kỳ thực đều hơi nghi hoặc, ba người nam nhân bọn hắn với một nữ nhân, làm sao có khả năng từ dưới đáy phế tích cứu ra người đây? Nhưng mà người ta cho ăn, bọn họ nhất định phải tuân thủ ước định, mà Linh Thứu cũng không có giải thích thêm, đợi lát nữa bọn họ liền tự nhiên biết.

Trận địa chấn này chết rất nhiều người, oan hồn tất nhiên cũng nhiều, Linh Thứu đi ở phía trước, âm thầm triệu hoán vong linh, những quỷ hồn kia từ bên trong phế tích lướt ra, chiếm gần nửa con đường.

'Các ngươi còn có người thân sống sót không, nếu như hy vọng bọn họ sống sót, liền nói cho ta biết bọn họ ở nơi nào', Linh Thứu đem lời nói của chính mình không tiếng động mà truyền qua cho bọn chúng.

Những vong hồn kia hiểu ý, sau đó Linh Thứu liền truyền đạt với bọn chúng, khi đi qua từng chổ một, chỉ cần có người sống, đều sẽ có một con quỷ đứng ra,.. liền đến trước một căn nhà đã sụp đỗ, đây là một ma nữ, trượng phu của nàng ấy cùng nàng chôn cùng nhau, vốn là nói cố gắng ai cũng không bỏ lại ai mà đi trước, nhưng nàng vẫn là không chịu được nữa, chỉ hy vọng tướng công mình có thể còn sống tiếp thật tốt.

Linh Thứu nhìn ma nữ cũng không biết an ủi ra sao, chỉ là đi tới trước phế tích để ba người Hứa Cửu lui về phía sau một chút.

Ba người hơi hồ nghi nhìn Linh Thứu lại đột nhiên bảo dừng lại, nghe nàng dặn dò lui về phía sau, mà sau một khắc, bọn họ liền trợn to hai mắt.

Chỉ thấy Linh Thứu giữa không trung nhanh chóng vẽ loạn gì đó, sau đó một vật giống như lá bùa đột nhiên xuất hiện ở không trung.

"Đi!" Linh Thứu vung tay lên, lá bùa liền bay về hướng phế tích, sau đó những cây gỗ a, tảng đá a, đều giống như có sinh mệnh mà bay lên, mãi đến khi lộ ra hai người bị chôn, là một nam một nữ.

"Còn không đi cứu người!" Linh Thứu một bên dùng lực lượng tinh thần khống chế bùn đất, cây ngã, một bên liền hướng ba người phía sau lớn tiếng nói.

Không sai, bùa chú của nàng đã tiến vào giai đoạn cấp cao, đã có thể cách không vẽ bùa, cái này cũng là khi nàng dạy bọn người Lạc Bân được một khoản thời gian liền đột nhiên ngộ ra được.

Ba người đang sững sốt nghe được tiếng quát của Linh Thứu, lúc này mới phục hồi tinh thần lại, không kịp cảm thán, liền nhanh chóng chạy đến chổ phế tích, đem đôi nam nữ kia mang ra ngoài, Hứa Cửu thăm dò hơi thở hai người, nữ tử đã đoạn khí, nam nhân còn sống sót.

Linh Thứu lấy ra một viên đan dược với lương khô đưa cho Hứa Cửu. "Cái này đút cho hắn ăn, ngươi ở chỗ này chờ hắn tỉnh lại, sau đó để hắn ăn một chút, nếu có thể động, liền để hắn cùng ngươi đồng thời chạy lại tìm ta, nếu như không thể động, ngươi liền đem hắn trước tiên đỡ trở lại chổ tập trung, rồi tới tìm ta sau."

Phân phó xong, Linh Thứu mang theo Lưu Toàn với Tiền Đại tiếp tục đi về phía trước, nàng không thể vì một người mà dừng lại, nàng ngừng một lúc thôi, liền có thể có thêm một người sẽ không cứu kịp.

Liền như vậy, dọc theo đường đi, Linh Thứu đã không biết mình cứu bao nhiêu người, mà ba người Hứa Cửu cũng tới tới lui lui không biết chạy bao nhiêu chuyến, đương nhiên, còn có thêm những người khác gia nhập sau đó.

Liền như vậy mãi cho đến mặt trời sắp xuống núi, Lãnh Mộ Hàn với Linh Thứu tìm kiếm xong mới dừng lại, trở lại địa phương bọn họ ước định trước đó.

Nhìn những người được bọn họ cứu, m Linh Thứu lại thử nghiệm thành công bùa chú mới lần nữa, nên tâm trạng cũng vui vẻ hơn lúc đến, quay đầu nở nụ cười sáng lạn nhìn Mộ Hàn, nụ cười kia như gió xuân mát mẻ thấm sâu vào ruột gan, làm cho cả người nàng nhìn qua như tiên nữ hạ thế cứu vớt muôn dân.

Hứa Cửu trước tiên đứng dậy, hướng Lãnh Mộ Hàn với Linh Thứu liền quỳ xuống, mà hắn vừa quỳ xuốn, những nam tử trước đó cùng người bọn họ đồng thời cứu cũng đều quỳ xuống, tiếp đó là toàn bộ người dân đã được cứu sống, số lượng cũng hơn trăm người. "Cảm tạ hai vị đã cứu bách tính Kiền huyện chúng ta! Ân cứu mạng này không biết thế nào báo đáp!"

Mà những người trước đó được cứu, từng thấy bùa chú của Linh Thứu, lại có chút mê tín, đều là liên tục dập đầu, còn không quên đối người ở bên cạnh nói. "Là tiên nữ cứu khổ cứu nạn hạ phàm rồi! Các ngươi không biết đâu, ta vừa nãy là tận mắt nhìn thấy, những tảng đá cây gỗ kia đè lên ta, đều là tự nhiên bay lên đấy!"

"Nam tử kia cũng không phải người bình thường đâu! Ta nhìn tay hắn chỉ cần vung lên, một tia sáng trắng lóe qua, những phế tích kia liền hóa thành tro bụi! Quá thần...!"

"Còn có còn có..."

Mà sự tình chính là như vậy, càng truyền càng mơ hồ, thị trấn này của bọn họ vốn nhỏ, người có đấu khí hay linh lực cũng đều là tu vi cực thấp, chớ đừng nói chi là biết bùa chú.

Bất quá tiếp tục như vậy Linh Thứu cũng có lo lắng, lần này Mộ Hàn là phụng chỉ đến đây, mà nàng, vốn không nên xuất hiện nơi nayd, đưa lên tay ra hiệu mọi người yên tĩnh. "Các vị, kính xin các vị giúp giữ bí mật cho chúng ta, hôm nay các ngươi chứng kiến không thể nói ra..., chỉ cần nhớ tới, hôm nay chỉ có một mình Thái tử cùng bách tính toàn huyện, cùng nhau thiên tân vạn khổ cứu sống người là được rồi!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.