Quỷ Phi Trọng Sinh: Ai Dám Đụng Đến Phu Quân Ta

Chương 149: Chương 149




Linh Thứu nhìn tiểu cô nương kiên định như vậy nói muốn theo nàng, mỉm cười. "Được, từ nay về sau, muội liền theo ta đi." Từ nay về sau, ta liền hộ ngươi một đời bình an.

Hiên Viên Yên Nhi nhìn miệng chu lên, đột nhiên có loại cảm giác Linh Nhi tỷ tỷ của nàng bị cướp đi, chua xót có được không...

Không nói hai lời, Hiên Viên Yên Nhi chạy tới lôi kéo Tiểu Trúc, đột nhiên trở nên nhiệt tình rất nhiều. "Ha ha, nếu ngươi muốn theo Linh Nhi tỷ tỷ, như vậy chúng ta sau này cũng chính là bạn tốt nha!..."

Sau đó liền líu ra líu ríu đem Tiểu Trúc chiếm lấy, chỉ cần không cho nàng tiếp cận Linh Nhi tỷ tỷ, như vậy người với Linh Nhi tỷ tỷ thân cận nhất, vẫn là nàng nha, dù sao nàng với Linh Nhi tỷ tỷ tiếp xúc nhiều nhất mà! Hống hống! Nàng thật thông minh!

Đáng thương đơn thuần Tiểu Trúc còn không biết dụng ý của Hiên Viên Yên Nhi, còn tưởng rằng Hiên Viên Yên Nhi chính là nhiệt tình như vậy, cũng ngại cự tuyệt, hơn nữa nhiều thêm một người bạn, nàng cũng thật cao hứng.

Mà Tiểu Trúc còn không biết, Hiên Viên Yên Nhi ở đâu là nhiệt tình, nàng đối với những nữ tử khác nịnh bợ nàng, cho tới bây giờ đều là vạn phần kiêu ngạo...

Liền mãi đến tận lâu sau này, Tiểu Trúc mới biết chân tướng của chuyện này, nhất thời thầm mắng Hiên Viên Yên Nhi xấu bụng giả dối, chỉ tiếc vào lúc ấy, từ lâu cảnh còn người mất.

Núi tuyết rất cao, còn chưa bắt đầu bò lên, mọi người đã là lạnh đến mức không chịu được, Linh Thứu bất đắc dĩ để mọi người dừng lại, sau đó tại chổ luyện đan dược.

Nàng trước đó không có lừa gạt những người kia, nàng xác thực không biết nơi này sẽ có núi tuyết, không nghĩ tới luyện chế đan dược chống lạnh, càng không có luyện nhiều đan dược như vậy, nhưng mà nàng không có nói, nàng sau đó không thể luyện nga.

Linh Thứu luyện đan tốc độ rất nhanh, thêm vào Gia Cát Vô Ưu hỗ trợ, một lúc mười mấy viên, một lúc mấy chục viên, rất nhanh liền luyện chế phân lượng mọi người có thể dùng hơn một tháng.

Mỗi người tất cả dùng trước một viên, trên người lại mang đan dược dùng hơn mười ngày, chuẩn bị tình hình đột phá, còn lại đều đặt ở bên trong không gian của Linh Thứu bảo tồn.

Liền như vậy, mọi người bắt đầu con đường dài dằng dặc leo núi, trong núi tuyết tình cờ cũng sẽ gặp phải ma thú, chỉ là để mọi người kỳ quái..., những ma thú kia chưa bao giờ công kích bọn họ, đồng thời tựa hồ biểu hiện đều rất hữu hảo.

Đối lập với Linh thứu bên này vừa đi vừa nghỉ lại bình yên vô sự, những người đi hướng về thung lũng, lại không có may mắn như vậy.

Bên trong thung lũng liền giống như đang bị ngọn lửa hừng hực đang thiêu đốt mọi người vậy, cực kỳ nóng bức, dù cho không động đều nóng chết người, chớ đừng nói chi là bọn họ còn muốn nhập cốc xuất cốc đánh ma thú.

Mồ hôi ào ào giống như trời mưa chảy xuống, thiếu nước, bị cảm nắng, một loạt vấn đề lũ lượt kéo đến, một mực bọn họ không có cách nào luyện đan, cũng không có đan dược ứng phó.

Mà Lãnh Mạc Trần kế hoạch ban đầu xem như là bị quấy rầy, hắn không nghĩ tới đám người vốn đi theo Linh Thứu, lại đều dời đi con đường này, còn có một nhóm người lại cố ý đi theo hắn, dị năng của hắn sợ là không cách nào triển khai, cũng chỉ có thể chống lại sức nóng cùng ánh mặt trời chói chang, dựa vào nghị lực hơn người mà kiên trì.

Thời gian loáng một cái đã qua mười ngày, đám người Linh Thứu cuối cùng cũng coi như là vượt qua cả tòa núi tuyết, bất quá chiếu theo tốc độ của bọn họ đã là rất nhanh, không một người tổn thương nào cả, kết quả để mọi người một trận vui mừng.

"A ngáp~~" Linh Thứu lần thứ hai ngáp một cái, lắc lư đầu.

"Linh Nhi tỷ tỷ, tỷ lại thấy mệt mỏi sao?!" Hiên Viên Yên Nhi có chút không dám tin tưởng. "Chúng ta mới vừa bắt đầu đi thôi mà!"

Cũng không phải sao, bọn họ đi dọc theo con đường này, thời gian nghỉ ngơi có thể so với thời gian chạy đi còn dài hơn nhiều, từ khi từ núi tuyết đi xuống, Linh Thứu liền bắt đầu là cảm thấy buồn ngủ, đều mệt rã rời, đi lâu một chút liền không muốn nhúc nhích...

"Lạc Linh tỷ tỷ có phải là có chỗ nào không thoải mái không?" Tiểu Trúc một mặt lo lắng, sẽ không phải là trên núi tuyết có món đồ gì thương tổn tới tỷ ấy chứ? . Xin hãy đọc truyện tại || t r u m t r u y e n .O RG ||

Tiểu Trúc vừa dứt lời, mọi người cũng đều lo âu nhìn về phía Linh Thứu, không chỉ là Tiểu Trúc, chính bọn họ cũng cảm giác được Linh Thứu không đúng lắm, chính là tham ngủ cũng không tham ngủ đến trình độ như thế này nha, hơn nữa trước đó không phải đều tốt sao?

"Ta giúp nàng xem một chút." Gia Cát Vô Ưu đi lên trước, mặt nghiêm túc, nói liền muốn cầm lấy tay Linh Thứu.

Linh Thứu vô tình phất phất tay, nhìn mọi người căng thẳng có chút không biết nói gì. "Ta không sao, không có chổ không thoải mái, chính là ngáp một cái, các ngươi sốt sắng như vậy làm gì... Khả năng là mấy ngày trước leo núi quá mệt a, không có chuyện gì không có chuyện gì, chúng ta tiếp tục vội... A ~~"

Nói Linh Thứu lại che miệng ngáp một cái, mãi đến khi ngáp xong, Linh Thứu mới thật ngại ngùng thả tay xuống, đối mọi người cười cười. "Đi thôi, đi thôi!"

Nàng là thật sự không cảm thấy có cái gì không thoải mái, hơn nữa nơi này có không ít quỷ, nếu có chuyện không có khả năng chính nàng không biết, hơn nữa từ khi vượt qua núi tuyết, nàng cảm giác được có một loại hấp dẫn, cảm giác rất vi diệu, nàng muốn mau sớm tìm tới cánh cửa thời không kia.

Ca ca không phải nói nàng mấy lần chuyển thế đều không có tìm được phụ thân sao? Vậy có phải hay không là bởi vì..., phụ thân căn bản không ở thời đại này? Có thể.. khi nàng tìm được cánh cửa kia, có thể sẽ có cơ hội tìm được tung tích của phụ thân.

Tuy rằng nàng đối với cái gọi là phụ thân này không có tình cảm gì, nhưng nàng vẫn có một loại chờ mong rất khó nói, có lẽ là do Bắc Ảnh Trì Hoàn nên làm cho nàng càng khát vọng tình yêu phụ thân thương đi, nàng là thật sự hi vọng có một người phụ thân có thể thương yêu chính mình...

Gia Cát Vô Ưu còn chưa bắt mạch được, chưa biết tình hình Linh Thứu, Linh Thứu liền phất tay mang theo mọi người chạy đi, hắn không khỏi trầm thấp thở dài, nàng cũng thật là không để ý thân thể mình mà. Nhưng hắn lo lắng...

Mộ Dung Sùng Tĩnh chẳng biết lúc nào cũng ngừng lại, đi tới bên cạnh hắn, nhìn Gia Cát Vô Ưu thở dài, ánh mắt lo lắng hỏi. "Nàng không sao chứ? Sao lại sẽ mệt mỏi thành như vậy? Có phải là thân thể có chổ không thoải mái không?"

Gia Cát Vô Ưu nghiêng đầu, là Mộ Dung Sùng Tĩnh.

Y hỏi hắn, không bằng trực tiếp đi hỏi Linh Thứu, bất quá Gia Cát Vô Ưu vẫn lắc đầu một cái. "Không biết, xem ra sắc mặt không ngại."

Mộ Dung Sùng Tĩnh tự động đem 'Xem ra không ngại' quên đi, 'Xem ra' chính là không xác định, chuyện trọng yếu như vậy tại sao có thể không xác định chứ! Liền ngay cả Gia Cát Vô Ưu cũng không biết, vậy thì càng có vấn đề rồi! Hơn nữa hắn nhìn thấy hắn ta vừa nãy thở dài lắc đầu mà!

Nàng có lẽ thật sự có chuyện, có thể kỳ thực không thoải mái, chỉ là sợ bọn họ lo lắng mà không nói cho bọn họ biết, nàng lại sẽ ăn đan dược, có thể do tác dụng của đan dược nên sắc mặt mới tốt, nàng ăn quá nhiều đan dược...

Mộ Dung Sùng Tĩnh chuyện bé xé ra to, càng nghĩ càng lo lắng, càng nghĩ thì càng sợ, một mình hầm hầm gừ gừ.

Gia Cát Vô Ưu nhìn bóng lưng của hắn, sững ra trong chốc lát, sau lại đột nhiên miễn cưỡng nở nụ cười, xem ra nha đầu kia lại bắt được tâm một người rồi.

Thật sự không biết thích nàng, đến cùng là phúc, vẫn là kiếp, dường như chỉ cần nhìn đến nàng, hắn liền rất vui vẻ, mà khi nàng càng ngày càng chói mắt, có càng ngày càng nhiều người phát hiện vẻ đẹp của nàng, mà hắn, vẫn như cũ cái gì cũng làm không được, chỉ có thể yên lặng ở bên cạnh nhìn, âm thầm bảo vệ lo lắng cho nàng,... bây giờ hắn lại sẽ không cam lòng, lại có cảm giác đau lòng.

"Ha ha ha ha!" Đột nhiên giữa bầu trời truyền đến một trận tiếng cười, tiếng cười khiến người ta nghe không ra là từ phương hướng nào truyền đến, nhưng lại dường như liền ở xung quanh bọn hắn, nhất thời, tất cả mọi người đề cao cảnh giác.

Linh Thứu cũng ngừng lại, nhìn giữa bầu trời.

Nam Cung Mặc mắt phượng nhẹ nhàng nhắm lại. "Người tới người phương nào!"

"Ha ha ha ha!" Người kia vừa cười. "Người trẻ tuổi thật không sai, đều có thể đi đến chỗ này." Liền nghe người kia giọng trầm xuống. "Đáng tiếc, hôm nay các ngươi đều phải chôn thây nơi này!"

Dứt lời, nhóm người Linh Thứu còn không thấy bóng người kia, xung quanh cây cối liền bắt đầu vang lên tiếng sào sạt, phát sinh âm thanh sắc bén.

Linh Thứu thả ra Quỷ lão đầu, lại không yên lòng thả ra Băng với Hỏa, ba người hiểu rõ liền hướng về phía người kia tìm kiếm, người này lại có thể tránh né những quỷ hồn của nàng, nhất định là không đơn giản.

"Xem! Đó là cái gì!" Mã Cường đột nhiên chỉ vào một chỗ kêu lên, mà hắn vừa nói xong, Tiểu Trúc liền phát ra tiếng rít gào. "A!!!"

Nguyên lai theo cây cối lay động, trên cây ẩn náu Thanh xà lần lượt rớt xuống, thân rắn xanh biếc, cùng màu với lá cây, cũng khó trách bọn hắn trước đó cũng không phát hiện, Thanh xà đại khái to dài gần bằng cánh tay, nhưng rất nhỏ, thân thể mềm mại, uốn éo thân rắn nhanh chóng hướng về đám người Linh Thứu bò đến.

Đám người Linh Thứu dần dần bị Thanh xà vây nhốt ở giữa, xung quanh rất nhiều Thanh xàn không ngừng chi chít, khiến người ta nhìn đến cả người đều ngứa ngái, mấy nữ hài sợ đến thét chói tay liên tục, làm cho các nàng đánh ma thú có thể, nhưng là đó là rắn nha! Các nàng thật sự sợ a!

Lạc Bân đảo mắt nhìn qua Thanh xà, cùng mấy người đồng bạn liếc mắt nhìn nhau, cùng nhau gật đầu, vài đạo bùa khu xà xuất hiện ở trong tay bọn họ, châm lửa.

Thanh xà tựa hồ cảm giác được nguy hiểm muốn lùi bước, nhưng lập tức, không trung truyền đến một tiếng tiêu, những con xà kia liền dường như con rối vậy, đột nhiên dựng thẳng đầu rắn lên, nơi nào còn muốn lùi bước như lúc trước, có, chỉ có thè lưỡi thị uy, nhìn đâm người Linh Thứu như con mồi, không ngừng hưng phấn lắc lư...

Đám người Lạc Bân kinh ngạc, bùa chú của bọn họ không có tác dụng?

"Chúng nó bị đã khống chế." Linh Thứu tựa hồ biết bọn họ nghi hoặc, liền giúp bọn họ giải đáp.

Không chờ Linh Thứu lấy ra Hàng hồn cầm, Nam Cung Mặc cũng bước tới, đã đem nàng bảo hộ ở phía sau, hành động của hắn làm cho Linh Thứu cau mày, lạnh lùng nói. "Tránh ra!" Nàng không cần hắn bảo vệ, hắn hại Mộ Hàn nàng đều còn chưa cùng hắn tính sổ đâu!

Nam Cung Mặc hiếm thấy nghiêm chỉnh một lần. "Nữ nhân của ta, ta tất nhiên là muốn che chở."

"Ah!." Linh Thứu lần đầu tiên nghe được sự tình buồn cười như vậy, con ngươi nổi lên vẻ hung ác. "Muốn chết!" Cũng mặc kệ đang đối địch với người bí ẩn kia, Linh Thứu một chưởng liền hướng về Nam Cung Mặc đánh tới.

Nam Cung Mặc liền nắm lại tay Linh Thứu đang đánh tới, hóa đi đấu khí nàng đánh ra, hơi ninh mi, nữ nhân này lòng dạ cũng thật là ác độc. Ngoắc ngoắc môi, bất quá, hắn thích.

Nam Cung Mặc nhìn Linh Thứu, không có báo trước lớn tiếng nói. "Từ nay về sau, nàng cũng không cần đi theo Lãnh Mộ Hàn nữa, chuyện này ta sẽ nói với Lãnh Trạch Phong, nàng, theo ta."

Hắn chính là muốn cho tất cả mọi người ở đây cũng nghe được, hắn chính là muốn hướng về mọi người tuyên bố, nàng, Bắc Ảnh Linh Thứu, là nữ nhân của hắn! Từ đây với Lãnh Mộ Hàn cũng sẽ không tiếp tục có quan hệ nữa, từ đây nàng không cần lại ngụy trang, cũng không cần lại lấy lòng câu dẫn Lãnh Mộ Hàn, càng không cần đến gần người Lãnh Mộ Hàn! Không cần là con cờ của Lãnh Trạch Phong nữa. Nàng chỉ cần yêu một mình hắn, trong mắt cũng chỉ có một mình hắn, vậy thì đủ rồi!

Linh Thứu nhìn ánh mắt của hắn càng lạnh hơn, quanh thân hàn khí hầu như có thể đông chết một con voi lớn. "Buông, tay, ngươi,...,ra!"

Nam Cung Mặc dường như không nghe thấy, không chỉ không buông, còn cầm thật chặt hơn một chút, không có nữ nhân nào là hắn chinh phục không được!

Mà một bên đám người Mộ Dung Sùng Tĩnh nghe thế, trong lúc nhất thời đầu óc có chút hỗn loạn. Trong lời nói vừa rồi của Nam Cung Mặc, lượng tin tức quá lớn, bọn họ cũng từng hoài nghi nàng, chỉ là sau đó bởi vì những việc nàng làm, lúc này mới chậm rãi bắt đầu tin tưởng nàng, nhưng mà hiện tại, bọn họ lại không xác định...

Tàn nhẫn đem tay rút ra, Linh Thứu giờ khắc này tâm đều muốn trực tiếp giết Nam Cung Mặc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.