Linh Thứu nghe các nàng nói một hơi, nhiều lời, đúng là không có cảm giác gì nhiều lắm. Tình thân là thứ xa hoa mà nàng từ lâu đã bỏ hy vọng. Vào ngày con gái đại hôn, lại đi cầu nàng cho phu quân mình chiêu mộ nữ nhân khác. Chuyện như vậy đồn ra bên ngoài khác nào trở thành trò cười. Lại còn nói tới như đây là lẽ đương nhiên, còn chuyện gì mà các người không làm được nữa không?
Coi như nếu đúng là nàng không có cách nào tu luyện được, đúng là nàng là thứ rác rưởi. Cũng có thể nể mặt máu mủ tình thâm, mà lo lắng quan tâm nàng một chút. Tại sao lại căm ghét coi thường nàng? Bỏ nàng vào trong một góc ở viện hơn mười năm nay, không màng sống chết, mặt mũi so với tình thân còn quan trọng hơn sao?
Nếu không phải vì có Lãnh Trạch Phong, muốn vận dụng nàng, muốn lợi dụng quân cơ này. Thì nàng thật sự chết già trong viện, cũng không được phép xuất hiện trước mặt người đời.
Kiếp trước, nàng luôn quan trọng tình thân, nhưng không có nghĩa kiếp này nàng mặc người khác bài binh bố trận với mình. Nàng nhẫn nại, nhưng các người vô tình hết lần này tới lần khác chà sáng, khinh thường. Linh Thứu trong lòng đã định, lần này trọng sinh không thể vì một mình nàng, mà còn vì Mạc Hàn. Nàng phải mạnh mẽ hơn bao giờ hết, đời này, nàng vì hắn mà sống.
Nghĩ như vậy, Linh Thứu không muốn lại nghe mấy lời vô tình kia nữa. Thật phí thời gian, đối với nha hoàn bên người lạnh lùng: “Còn không đi, làm lỡ giờ lành ai sẽ gánh trách nhiệm?”
Lời này vừa nói ra, mọi người xung quanh đều ngẩn người. Hiển nhiên, các người không nghĩ Linh Thứu sẽ phản bác lại, cũng không nghĩ lời vừa nói ra chính là phát ra từ miệng Linh Thứu. Bắc Ảnh Trì Hoàn đen mặt: “Làm sao, chưa bái đường thành thân đã nghĩ bản thân thật sự là Thái Tử Phi?”
Linh Thứu nghe vậy nhếch miệng, dường như tùy ý, chỉ nhàn nhạt trả lời: “A, phụ thân già rồi không nhớ rõ cung quy, từ lúc Đương Kim Hoàng Thượng hạ chỉ, ta đã chính thức trở thành Thái Tử Phi. Bây giờ đứng đây chỉ vì bất đắc dĩ, bất quá, nguyên bản Thái Tử Phi ta không biết Bắc Ảnh Gia là có bất mãn với Hoàng Thất hay sao, lại cản trở nguyên bản Thái Tử Phi lên kiệu, cố ý làm lỡ giờ lành, còn dám đối với Thái Tử Phi hô mưa gọi gió?”
“Đồ hỗn láo, lớn mình rồi cứng cánh muốn bay đi đâu thì bay sao? Ngươi cho rằng cái chức Thái Tử Phi đó ngươi có thể ngồi bao lâu? Còn dám lấy Hoàng Thất ra chèn ép ta? Đừng quên ngươi cũng là người Bắc Gia.”
Bắc Ảnh Gia dù sao cũng là một trong tám đại gia tộc, mà Bắc Ảnh Trì Hoàn một đời làm tộc trưởng, từ xưa đến nay chưa ai dám lớn tiếng với hắn.
Bắc Ảnh Trì Hoàn âm thanh không cao không thấp, nhưng vây giữa bọn họ là một khoảng cách rõ ràng, những người đứng xa không nghe rõ hắn nói gì chỉ thấy hắn đang đen mặt. Không khỏi thì thầm phỏng đoán Bắc Ảnh Trì Hoàn bởi vì bị sỉ nhục mà thẹn quá hóa giận.
Phải biết, bọn họ tới đây chỉ muốn hưởng chút “Hào quang” của Hoàng Thất. Nhưng mà tân nương lại che mặt, không thể nhìn thấy dung mạo.
Linh Thứu không kiêng kị lửa giận của hắn, đàm luận thẳng thắng, khí thế ngang trời: “Gả phu theo phu. Sau này ta là người Hoàng Thất. cùng với Bắc Ảnh Gia khoảng cách rõ ràng. Quan hệ nói lớn không lớn nói nhỏ không nhỏ. Tốt nhất vẫn nên nói rõ ràng, đừng làm loạn thân thích, còn nữa, Quân Thần khác biệt. Bắc Ảnh Gia Tộc sau này nhìn thấy nguyên bản Thái Tử Phi tốt nhất nên xem lại cách xưng hô. Miễn cho lạc nhân khẩu thiệt, cái miệng hại cái thân, vạn nhất người khác nói Bắc Ảnh Gia Tộc các ngươi đối đãi với người của Hoàng Thất bất kính, cũng tương đương với tội khi quân.”
“Được, được, được. Nhanh mồm nhanh miệng lắm. Để ta xem sau này ngươi ngông cuồng tới cỡ nào.” Bắc Ảnh Trì Hoàn liên tục nói ba chữ “Được“. Còn không quên trừng mắt nhìn Viên Thị: “Con hư tại mẹ.”
Sau đó xoay người phất áo bỏ đi, thể hiện lửa giận không hề nhẹ.
Nhưng làm sao không tức được? Bản thân ông là Tộc Trưởng lại bị coi thường, con gái phế vật bây giờ sỉ nhục ông? Bò lên đầu ông mà chửi. Còn không coi bề trên ra gì.
Nhưng mà ông ta quên mất rằng, bản thân từ trước tới nay đối xử tồi tệ với Linh Thứu như thế nào.