Mộ Dung Sùng Tĩnh bị Mộ Dung Thích Dật lôi kéo đi rất xa mới dừng lại.
Mộ Dung Thích Dật đứng lại, xoay người lại nhìn ca ca của mình, nhìn hắn còn đang mê man không hiểu gì.., lời muốn nói ra khỏi miệng trong nháy mắt đó liền chặn ở trong cổ họng, mi tâm nhăn lại, aizz, ca ca huynh lúc nào mới có thể để cho đệ đệ này không cần bận tâm về huynh nữa đây?
Đoạn Chương rất nhanh đuổi tới, nhìn Mộ Dung Sùng Tĩnh cũng là thở dài, tiến lên, một tay khoát lên trên bả vai của Mộ Dung Sùng Tĩnh, có vẻ lời hắn sắp nói có chút trầm trọng.
Mộ Dung Sùng Tĩnh nhìn qua nhìn lại hai người, hai tên này dường như có lời muốn nói với hắn, nhìn có chút kỳ quái. "Các ngươi sao vậy? Vẻ mặt này là sao?"
Thấy hai người vẫn là không nói, Mộ Dung Sùng Tĩnh trong lòng càng cảm giác nặng nề hơn. "Xảy ra vấn đề gì rồi sao?"
Mộ Dung Thích Dật với Đoạn Chương liếc nhìn nhau một cái, sau đó nhìn Mộ Dung Sùng Tĩnh nặng nề gật đầu.
Được câu trả lời khẳng định, Mộ Dung Sùng Tĩnh nhăn mi lại, hẳn là những tên kia đã không nhẫn nại được nữa đã động thủ với Hàn rồi? "Rất nghiêm trọng?"
Hai người lại là liếc nhau một cái, đâu chỉ là nghiêm trọng a, có câu nói vợ bạn không thể lừa gạt, lại không nói đến nếu chuyện này bị Hàn biết được thì hậu quả mọi người đều sẽ tổn thương, ngay cả nếu Hàn không biết, nhưng Mộ Dung Sùng Tĩnh..., hắn ta với Linh Thứu là không thể, bọn họ làm huynh đệ tất nhiên là không thể nhìn hắn càng lún càng sâu.
"Đến cùng đã xảy ra chuyện gì các ngươi nói a?!" Mộ Dung Sùng Tĩnh rốt cục không nhịn được, có việc liền nói! Làm gì vẻ mặt như vậy chứ!
Mộ Dung Thích Dật nhìn Đoạn Chương, nói thế nào cũng là ca ca hắn, do hắn tới nói xác thực không quá thỏa đáng. Đoạn Chương hiểu ý, bất quá tính tình hắn thẳng, cũng sẽ không quanh co lòng vòng. "Ngươi thích Bắc Ảnh Linh Thứu?!"
Tuy là hỏi, thế nhưng trong giọng nói xác thực khẳng định, Mộ Dung Sùng Tĩnh nghe xong cũng sững sờ, đầu óc có chút trống không, hắn thích Bắc Ảnh Linh Thứu? Hắn không nghĩ tới cái vấn đề này, nhưng mà bây giờ nghe có người hỏi hắn, hắn đột nhiên không biết trả lời thế nào.
Không thích? Nhưng tại sao câu trả lời này hắn càng cảm giác được không cách nào nói ra khỏi miệng, thật giống như lồng ngực bị gì đó ngăn chặn vậy, tại sao?
Thích không? Làm sao có khả năng, hắn trước kia cho rằng nàng ta là người của Lãnh Trạch Phong, vì thế hắn luôn đối với nàng chỉ có đề phòng với căm ghét, mãi đến khi nàng cứu hắn, nhưng mặc dù như thế, hắn cũng biết rõ nàng là nữ nhân của Hàn, Hàn yêu nàng như vậy, hắn làm sao có khả năng sẽ thích nàng chứ?
"Ta không biết, ta thật sự không biết..." Mộ Dung Sùng Tĩnh có chút mê man ngẩng đầu lên, nhìn hai người huynh đệ, cái bộ dạng kia bất lực cực kỳ.
Mộ Dung Thích Dật với Đoạn Chương nhìn hắn như vậy, sắc mặt càng nặng nề, nếu nói trước kia bọn họ còn có chút mong chờ may mắn bên trong, nhưng hiện tại bây giờ, bọn họ đã xác định, bọn họ thậm chí không biết hiện tại vạch trần chuyện này đến cùng là có đúng hay không, nhưng Sùng Tĩnh hắn sớm muộn gì cũng sẽ phát hiện tâm ý của bản thân, lúc đó có còn kịp bứt ra hay không cũng không biết?
Trầm mặc một hồi, tay Đoạn Chương lại vỗ lên vai Mộ Dung Sùng Tĩnh. "Aizz, ngươi là thật sự thích nàng." Tuy rằng hắn đối với Linh Thứu cũng có chút hảo cảm, rất thưởng thức nàng, nhưng hắn tựa hồ lý trí nhiều lắm, không phải thứ thuộc về hắn, kiên quyết sẽ không để cho chính mình có dục vọng.
"Ha ha, đùa gì thế, ta làm sao có khả năng thích nàng? Nàng là nữ nhân của Hàn!" Mộ Dung Sùng Tĩnh sắc mặt cứng đờ, sau đó không tự nhiên cười nói, nhưng mà lời kia nghe vào tai càng như là đang thuyết phục bản thân hắn.
Nở nụ cười một lúc lâu lại thấy hai người tựa hồ cũng không cùng vời với hắn, mà dùng ánh mắt đặc biệt nghiêm túc nhìn hắn, hắn có chút lẩn tránh dời tầm mắt. "Các ngươi nhìn ta làm gì..."
"Ca, huynh liền không cần lừa mình dối người, ánh mắt huynh mỗi lần nhìn nàng, ta đều nhìn thấy cả, Ca huynh thích nàng đúng không?" Lần này là Mộ Dung Thích Dật mở miệng, quả thật là người trong cuộc mơ hồ người bên ngoài rõ ràng a.
Thích nàng? Bắc Ảnh Linh Thứu? Nhớ lại hắn cùng nàng quen biết các loại sau, hình ảnh rõ ràng trước mắt, nguyên lai hắn nhớ tới rõ như thế, ngay cả một cái nhíu mày một nụ cười của nàng, hắn chỉ cần nhắm mắt lại là có thể thấy rõ ràng.
Mộ Dung Sùng Tĩnh đặt tay lên trái tim của mình, lồng ngực lại có chút đau đớn, không có lần đầu động lòng vui sướng cùng thấp thỏm, có, chỉ là đau đớn trầm trọng, hắn làm sao có khả năng thích nàng, hắn tại sao có thể thích nàng đây...
Nghĩ như vậy, Mộ Dung Sùng Tĩnh trong mắt chẳng biết lúc nào dần dần có chút ẩm ướt, có chút chật vật nhìn hai người, sau đó câu ra một nụ cười khó xem. "Ta sẽ không thích nàng, vĩnh viễn sẽ không..."
"Ca..."
"Sùng Tĩnh..."
Mộ Dung Thích Dật với Đoạn Chương nhìn thấy bộ dáng này của hắn trong lòng họ cũng khó chịu, nhưng bọn họ cũng không có cách nào, nếu bọn họ không nói, ngày nào đó nếu như ở trước mặt Hàn hắn lại biểu hiện ra dáng vẻ ngày hôm nay xem Linh Thứu, dựa vào thông minh của Hàn cùng với sự quan tâm của Hàn đối với Linh Thứu, nhất định là sẽ phát hiện được.
Nếu không thể, vậy không bằng sớm cắt đi tưởng niệm.
Chỉ là suy nghĩ của hai người tựa hồ quá mức đơn giản, yêu một khi mọc ra rễ sinh trưởng rồi, sẽ điên cuồng phát sinh, nhất định là không cách nào quay đầu lại.
"Ha ha, được rồi! Không phải muốn đi săn bắn sao? Vừa vặn hiện tại tâm tình không sai, chúng ta so tài chút đi?" Mộ Dung Sùng Tĩnh cười ha ha, tựa hồ trước mắt tất cả trầm trọng đều chưa từng xảy ra, hắn vẫn là hắn.
Mộ Dung Thích Dật cùng Đoạn Chương nhìn hắn như vậy, biết hắn trong lòng vẫn là nặng nề, không nói cái gì nữa, cũng đồng thời giả ngu, đồng thời tay khoát lên vai ôm lấy hắn. "Được! So liền so! Người thua phụ trách con mồi!"
Liền lúc này dã vật trong núi xui xẻo rồi, thành công cụ cho ba người phát tiết, đặc biệt là Mộ Dung Sùng Tĩnh, ra tay vừa nhanh vừa độc, không ngoài ý muốn đạt được số một, hạng chót là Mộ Dung Thích Dật thua thảm nhất, không thể làm gì khác hơn là ngoan ngoãn thu thập con mồi, còn phải cõng lấy con mồi trở lại.
Linh Thứu nhìn trên lưng hắn há hốc miệng, nàng bất quá là để bọn họ đánh bắt chút dã vật trở về làm buổi tối, bọn họ đây là?? Đem dã vật phía sau núi tất cả đều bắt hết??!!
Hiên Viên Yên Nhi mới mặc kệ nhiều như vậy nha, thịt a thịt a! Thật nhiều thịt a! Đối với chừng mấy ngày không có ăn được thịt, nàng hiện tại liền muốn nhào tới từng ngụm từng ngụm cắn xuống a, ngay cả nàng trong ngày thường không thích mùi mào tanh, giờ khắc này nghe lên cũng là mùi thơm nức mũi!
"Quá tốt rồi! Rốt cục có thể ăn được thịt, thịt a!" Hiên Viên Yên Nhi hai tay nắm chặt để ở trước ngực, hai mắt phát sáng, nước miếng chảy ròng, nhưng mà lập tức nàng đã nghĩ đến một vấn đề phi thường nghiêm túc a. "Nhưng mà... Làm sao ăn a?? Muội cũng!không biết nấu ăn..."
Linh Thứu buồn cười lắc lắc đầu, hướng ba người Mộ Dung Sùng Tĩnh nói. "Các ngươi đem nội tạng của chúng nó thanh lý sạch sẽ đi, ta với Yên Nhi đi ra sân đắp một cái giá nướng."
Hiên Viên Yên Nhi vừa nghe làm giá nướng tất nhiên là tình nguyện, tuy rằng không biết, thế nhưng có thể học mà, chỉ cần có thịt ăn, tất cả đều dễ nói chuyện!
Mộ Dung Sùng Tĩnh rõ ràng có chút không dám nhìn Linh Thứu, bây giờ biết rõ tâm ý bản thân mình, có chút tình cảm thì càng là không khống chế được, khó chịu cầm lấy vài con vật loại lớn trên lưng Mộ Dung Thích Dật liền đi múc nước thanh tẩy.
Mộ Dung Thích Dật ở phía sau cùng Đoạn Chương liếc mắt nhìn nhau, đều là lắc lắc đầu, thiên ý trêu người a.
Chỉ trong chốc lát, hai bên liền chuẩn bị xong, Linh Thứu gọn gàng hạ đao, đem một khối thịt cắt thành miếng, sau đó xuyến ở trên nhánh cây, thả lên chút đồ gia vị.
Hỏa ở phía dưới chậm rãi đốt, bất quá trong chốc lát, liền truyền ra từng trận mùi hương thịt nướng.
Báo săn có thể nói là động vật tốc độ chạy trốn nhanh nhất, vì lẽ đó thịt của nó cảm giác phi thường căng mịn có phân cao thấp, Hiên Viên Yên Nhi từng ngụm từng ngụm nhai nhai, hơn nữa Linh Thứu lấy ra rượu, được kêu là một cái sảng khoái a!
Chỉ là tựa hồ ngoại trừ Linh Thứu với Hiên Viên Yên Nhi không có tim không phổi ăn đến bất diện nhạc hồ, ba người kia mỗi người đều có tâm tư riêng, tuy rằng tình cờ cũng có nói một hai câu, nhưng luôn có chút cảm giác là lạ, một bữa tối liền ở bầu không khí quỷ dị mà kết thúc.
Linh Thứu tất nhiên là sẽ không đi hỏi bọn họ làm sao, mỗi người đều có việc riêng tư, nếu bọn họ muốn nói cho nàng thì sẽ nói, không có nói chính là không muốn để cho nàng biết, nàng cũng không có lòng hiếu kỳ mà tìm hiểu.
Canh ba, Linh Thứu vèo mở mắt ra, đã đến giờ, đứng dậy mặc xong quần áo sau quăng một tấm bùa chú liền đến phía sau núi.
Mọi người có lẽ là quá khích động hưng phấn, từ lâu đã ở nơi đó chờ đợi, nhìn thấy Linh Thứu đến đều là miệng nứt ra rồi, càng hưng phấn, trước Linh Thứu còn chưa tới thì bọn họ còn có chút thấp thỏm nha, chỉ lo nàng đổi ý, bất quá nhìn thấy người bọn họ liền yên tâm.
Linh Thứu đem bọn họ tập hợp, sau đó phân biệt hiểu rõ tên của bọn họ. "Ta muốn dạy mọi người chính là... Bùa chú."
'Bùa chú' hai chữ vừa nói xong, Linh Thứu liền nghe được lớn nhỏ tiếng hút không khí, bọn họ không có nghe lầm chớ? Bùa chú?! Bùa chú sư không phải đã tuyệt diệt sao? Đó là nhân vật mạnh cỡ nào... tuy rằng bọn họ cũng chưa từng thấy tận mắt, thế nhưng nghe đời trước kể nói, bọn họ không thể nào không biết bùa chú sư lợi hại!
"Bùa, bùa chú?!" Lạc Bân không nhịn được đem lời trong lòng mọi người nói ra. "Nhưng cái kia không phải đã thất truyền rồi sao?"
Thấy mọi người trông lại, Linh Thứu nở nụ cười, cũng không có giải thích, mà là nói. "Đúng là thất truyền, vì lẽ đó do các ngươi để nó phục xuất*, các ngươi có muốn hay không?" (phục hồi, xuất hiện)
Mọi người ngẩn ra, do bọn họ để nó phục xuất?! Do bọn họ để bùa chú đã thất truyền phục xuất?!
Phải biết bao nhiêu người muốn trở thành bùa chú sư, nhưng đáng tiếc không có cửa mà vào, nên biết bùa chú sư cho dù tuyệt diệt trăm năm, cũng vẫn như cũ không cách nào xóa đi nó ở mọi người trong lòng lưu lại mạnh mẽ chấn động! Mà bọn họ, sẽ trở thành bùa chú sư! Ngẫm lại đều phấn chấn lòng người a!
Tâm tình kích động để bọn họ không lời nào có thể diễn tả được, bọn họ không sợ bị lừa gạt, thật giả bọn họ thử liền có thể phân rõ, mà cũng tin tưởng Linh Thứu sẽ không lừa bọn họ, liền xem Linh Thứu ánh mắt càng là tôn kính rất nhiều, đã đem nàng cho rằng là thế ngoại cao nhân hoặc là tiên tử, càng đối với nàng vô tư trợ giúp bọn hắn, trong lòng vô cùng cảm kích.
Một môn công pháp mạnh mẽ như vậy, nàng dĩ nhiên liền muốn dạy cho bọn họ, còn không cầu báo đáp lại, chỉ là yêu cầu không cùng phu quân nàng là địch! Dù là mấy đại nam nhân cũng không khỏi thay đổi sắc mặt, ở trong lòng âm thầm thề, nếu tương lai học có thành tựu, nhất định phải báo đáp ơn tri ngộ của nàng.
Kẻ sĩ chết vì người tri kỷ*, câu nói này không một chút nào khuyếch đại.
Linh Thứu với bọn hắn trước tiên nói căn bản tri thức bùa chú, sau đó dạy bọn họ cách vận dụng lực lượng tinh thần, cũng hướng dẫn cho để bọn họ luyện tập, như vậy chính là sau này dù bùa chú học không được, chỉ cần dựa vào lực lượng tinh thần, cũng là có thể tự vệ.
Chỉ có điều lực lượng tinh thần luyện tập không phải một hai ngày là có thành tựu được, đó là cần tích lũy từng chút từng chút một đột phá cực hạn đến tầng cao hơn, may là bọn hắn vốn là người chịu được khắc khổ, tư chất ngốc chút đối với những người này học như vẹt đúng là không ngại.
Sắc trời dần dần sáng ra, mọi người thật không muốn tản đi, nhưng hiện tại còn không phải thời điểm để cho người khác biết đến, bọn họ nhất định phải như thường lệ mỗi ngày tham gia mỗi chương trình học.
Mà bên trong Thánh Linh điện, những người xem thường bọn họ, cũng không biết, một đám cường giả đủ để lay động toàn bộ đại lục đang âm thầm quật khởi!
- ---
* Kẻ sĩ chết vì người tri kỷ, trích từ Sĩ vị tri kỷ giả tử, nữ vị duyệt kỷ giả dung..
Con người sống trên đời có khi chỉ vì danh mà bỏ lợi, có khi quên cả mạng sống. Chỉ cần động chạm đến danh lợi của người ta thì người ta nhất định nổi giận. Còn nếu như làm cho người ta có danh thì người ta sẽ liều mình cho ta. Đó là cái gọi là kẻ sĩ chết vì người tri kỷ, thiếu nữ vì chàng trai mà trang điểm.