Mãi đến tận bóng lưng Nguyệt Dung biến mất ở trong tầm mắt Linh Thứu, Linh Thứu lúc này mới đứng dậy đem quần áo trên mặt đất lấy lên.
Vết thương trên người còn có chút đau đớn, chỉ là hôm qua được Mộ Hàn giúp nàng chữa thương, đã tốt lắm rồi, còn lại, bản thân nàng nhịn một chút liền được, dù sao những vết thương này so với trước đây bị thương không đáng kể chút nào.
Nhìn trên y phục vết máu đã khô. Linh Thú thẳng thắn đi thẳng tới tủ quần áo của Mộ Hàn, từ bên trong chọn một bộ quần áo nhỏ khoác ở trên người, mặc xong sau đó còn ngữi một chút, ân, không sai, có mùi vị của Mộ Hàn.
Nhìn về hướng cửa một chút, Linh Thứu không nhịn được cười như việc trộm thực hiện được, muốn cướp nam nhân của nàng? Muốn để nàng biết khó mà lui? Hừ! Không có cửa đâu! Liền cửa sổ cũng không có!
"Ngươi tựa hồ rất đắc ý?" giữa lúc Linh Thứu tâm tình thật tốt, đột nhiên truyền tới một âm thanh, Lãnh Mộ Hàn từ ngoài cửa liền tiến vào.
Linh Thứu nhất 囧, hắn nhìn thấy bao nhiêu? Là từ lúc nàng bắt đầu lừa gạt Nguyệt Dung? Vẫn là từ lúc nàng mặc quần áo a? Hoặc là từ lúc nàng bắt đầu cười gian.
Bất quá những điều kia cũng không đáng kể, rất nhiều chuyện nàng sẽ không nói trước, nhưng nàng cũng không muốn nghĩ tới giấu hắn. Linh Thứu cười cười. "Mộ Hàn, ngươi trở về."
Lãnh Mộ Hàn sắc mặt nhìn qua hơi khác thường, kỳ thực hắn rất sớm đã trở về, liền không khéo nghe được nàng với Nguyệt Dung đối thoại.
Ngay lúc Nguyệt Dung đi rồi, hắn chuẩn bị vào nhà thì, ai biết một nữ nhân to gan nào đó dĩ nhiên liền thân thể trần như nhộng từ trong chăn đi ra, còn ở trong phòng hắn đi tới đi lui! Cuối cùng còn mặc y phục của hắn! Sau lại còn si mê ngữi một cái chứ!
Lãnh Mộ Hàn nguy hiểm hé mắt, chậm rãi hướng Linh Thứu đi tới.
Quần áo rộng lớn làm thân thể Linh Thứu có vẻ càng gầy gò, nhìn Mộ Hàn chậm rãi tới gần, nàng vốn định lùi về phía sau một bước, lại bị hắn một cái liền bắt được: "Ái phi, không phải không xuống giường được sao?"
Ái Phi...ngữ khí này làm Linh Thứu mặt đỏ lên, quả nhiên, hắn cũng nghe được...
Cười gượng hai tiếng. "Ha ha, Mộ Hàn, ta đói."
Lãnh Mộ Hàn nâng cầm Linh Thứu lên, Thái tử phi này của hắn cũng thật là không đơn giản.
Cõng trên người danh tiếng một phế vật, nhưng dăm ba câu liền đem Nguyệt Dung tức giận thành như vậy. Bị Bắc Ảnh gia tộc lạnh nhạt ở tiểu viện, nhưng tựa hồ biết cũng không ít đâu. Gả tiến vào Thái tử phủ chưa từng ra Mai Uyển, nhưng liền đến phòng hắn như là quen cửa quen nẻo. nếu như không phải ngoài phòng của hắn có Ám vệ, hắn thật hoài nghi là nàng thường xuyên đến.
"Ái phi chẳng lẽ không phải cùng bản thái tử giải thích một chút sao?"
"Hả? Mộ Hàn muốn biết cái gì?" Linh Thứu nghe vậy lập tức liền nghiêm nghị, ngoan ngoãn đáp.
"Ngươi đến cùng là người của ai?" Lãnh Mộ Hàn nhìn vào đôi mắt của Linh Thứu, tựa hồ phải đem nàng nhìn thấu.
Linh Thứu cười cười. "Mộ Hàn, ta sẽ chỉ là người của Mộ Hàn."
Linh Thứu nói xong, thấy Lãnh Mộ Hàn vẫn như trước nhàn nhạt trầm mặc, không khỏi ở trong lòng yên lặng thở dài.
Nàng liền biết Mộ Hàn sẽ không tin tưởng, nàng không tức giận, cũng không khổ sở, trái lại càng thêm đau lòng hắn.
Người ở bên ngoài nhìn, Mộ Hàn hắn phong quang vô hạn, vừa là Thái tử được hoàng thượng sủng ái, lại là thiên phú cực cao Đấu Linh toàn tài. Nhưng mà chỉ có nàng biết, bên cạnh hắn đâu đâu cũng là lừa dối cùng nguy cơ.
Hắn không thể tin tưởng bất cứ người nào, nhưng dù là dưới tình huống như vậy, hắn biết rõ ràng yêu nàng sẽ là kết quả như thế nào, hắn rõ ràng biết tất cả mọi chuyện, nhưng vẫn là ngây ngốc vì nàng gánh lấy hết tất cả.
Linh Thứu đưa tay vuốt lên lông mày đang nhíu chặt của hắn: "Mới vừa hạ triều trở về, có đói bụng không?" Dừng một chút, hơi có oan ức sờ sờ bụng của mình. "Ta đói thì sao..."
——————————————