Quỷ Qiá

Chương 20: Chương 20




CHƯƠNG 19

Tháng bảy, Ninh Hựu năm thứ sáu, Lang Gia Vương Tần Lan khê dẫn binh đông tiến, vượt Động Đình, thế như chẻ tre. Quân Lỗ Tĩnh Vương đóng ở Ngọc thành trăm vạn lính, quân trang đầy mình chuẩn bị nghênh tiếp. Sau mấy năm đọ sức nhau, rốt cuộc hai chú cháu cũng đi đến nước động binh động đao. Thái tổ khai quốc trước đây cũng từng trải qua một trận huyết chiến bảy ngày ở đất Cẩm châu, chém giết đến độ xương trắng chất thành hai ngọn núi, phong vân đổi sắc mới bình định được giang sơn gấm vóc. Vật đổi sao dời, ba trăm năm sau, cũng ngay ở đất Cẩm châu, lại thấy một vị bá chủ mới sắp sửa xuất thế. Thiên hạ đều cho rằng, thời thế sắp đổi thay. Cuộc loạn lạc hơn mười năm nay đã đến hồi kết.

Khói bốc cuồn cuộn. Lời đồn lan khắp tứ xứ. Thương nhân từ xa đến mỗi khi nhắc đến Cẩm châu là liền vỗ ngực kêu toáng lên đầy sợ hãi. Ông ta nói đâu đâu cũng là khói lửa, ngoài cửa Ngọc thành chỉ còn là một mảnh đất chết cằn cỗi. Hai bên đường lớn không mọc nổi cỏ, toàn là những mảnh vụn hài cốt còn sót lại. Thân đầu mỗi thứ một nơi, hoặc cụt tay cụt chân, thậm chí còn chém ngang eo, trong vòng hai mươi dặm, tuyệt không thể tìm thấy một cái xác vẹn toàn. Có người còn thề sống thề chết là đã tận mắt thấy hào bao quanh Ngọc thành đã bị máu nhuộm đỏ thẫm, ngay cả nước giếng trong thành cũng nồng mùi tử thi thối rữa.

 Người ta thì thào bảo nhau, Cẩm châu chính là địa ngục trần gian. Ông lão mù hát rong trong trà quán ở thành Khúc Giang gảy đàn tỳ bà, yếu ớt ngâm một câu, “Hưng, cũng chỉ có dân khổ. Vong, cũng chỉ có dân khổ. Xưa nay có bao nhiêu công cùng danh, cuối cùng chỉ sót lệ trong mắt người ra đi.”

Khách tán gẫu trong trà quán chẳng còn mấy người. Ở Doanh châu, số người mất tích vẫn tăng đều đều. Thậm chí còn có vẻ nghiêm trọng không khác gì thế trận giằng co ác liệt ở Cẩm châu. Không chỉ ở Doanh châu, mà khắp nơi đều lan truyền chuyện kỳ lạ rằng nhiều nam nữ bỗng dưng biến mất. Nhất là trẻ em, chỉ một nháy mắt quay đầu đi, đứa trẻ còn nắm trong tay đã không còn. Đừng nói là người, ngay cả một chiếc giày, một mảnh vải, một ngón tay cũng không tìm thấy.Ban đầu càng thịnh bao nhiêu, về cuối càng mạt bấy nhiêu.

Hách Liên Phong và Phó Trường Đình hẹn nhau mười ngày, mới đó mà đã trôi qua phân nửa. Trong năm ngày đó, hôm nào đạo sĩ cẩn trọng tỉ mỉ cũng lui tới trước kệ hàng trong tiệm tạp hóa, không nóng nảy không gấp vội, thay vào đó rất trấn định dửng dưng.

Hàn Thiền cũng không nhìn trộm phía sau rèm nữa. Tấm màn trúc mới thay đã chắn đi ánh nắng chói mắt, đem hết thảy ánh kim loại trong tiệm cắt thành tấm kính vạn hoa. Con quỷ bên trong cũng ngồi cách xa trên ghế tựa, rũ mắt không biết đang suy nghĩ điều chi. Có hôm cả ngày chẳng nghe thấy ừ hử gì. Sự im lìm của quỷ kia tạo thành áp lực đến độ Hạnh Nhân và Sơn Tra không dám hó hé gì, hai con yêu tu vi thấp chỉ dám thập thò phía sau bàn tính, nhìn bóng lưng thẳng tắp của đạo giả, rồi lại dòm dòm bóng quỷ lờ mờ sau màn trúc, cuối cùng ngó lẫn nhau, thức thời ngậm miệng lại.

Sau khi mặt trời lặn, trong gian phòng yên tĩnh đã lâu bỗng truyền ra một câu hỏi, “Đạo giả có thể nể mặt ở lại uống một chén không?”

Hàn Thiền khách sáo hỏi, Phó Trường Đình cũng đáp một cách xa lạ, “Làm phiền.”

Chỗ uống rượu không phải dưới cây đại thụ trong sân thì là thạch đình bên hồ. Không biết có phải do quỷ kia gắng dựng lên không mà hai nơi này bày trí y hệt nhau, ngay cả góc đặt ghế đá cũng y xì, nhìn thấy vẻ trầm tư trong mắt Phó Trường Đình, Hàn Thiền lơ đễnh giải thích, “Đằng sau Tư quá nhai của núi Chung Nam cũng có một cái thạch đình.”

Phó Trường Đình hơi nghệt ra. Hàn Thiền bật cười, “Quên mất, như người sao đến Tư quá nhai được?”

Đó là chỗ dành cho đệ tử phạm lỗi lầm tĩnh tọa tự vấn bản thân. Trên vách núi cao, trừ núi đá lởm chởm ra sẽ không trông thấy thứ gì khác, gió lạnh thấu xương quất rát mặt đến nỗi tưởng chừng rướm máu. Đằng sau quả núi sừng sững, có người dựng lên một thạch đình giáp với núi đá, chỉ cần cúi đầu là rớt xuống khe sâu một đi không trở lại.

Phó Trường Đình hỏi, “Người phạm phải sai lầm gì mà phải đến Tư quá nhai?”

Hàn Thiền không vội trả lời, nâng bình rượu lên hơi nghiêng miệng bình, để dòng rượu êm đềm rót xuống chén, “Nếu tôi nói cho người biết, vậy đạo trưởng cũng hãy nói cho tôi biết, vì sao lại thích cây nhà tôi?”

Mỗi lần bước vào trong sân, đạo giả nhất định sẽ nâng mắt lên nhìn cây ngân hạnh bên bàn đá. Tuy chỉ nhìn thoáng, song thần thái cân nhắc đó không thoát khỏi cặp mắt con quỷ.

“Công tử nghĩ nhiều quá rồi.” Phó Trường Đình kiên quyết phủ nhận, mặt bình thản.

Hàn Thiền nhấp một ngụm rượu, cũng thản nhiên trả lời, “Vậy đạo trưởng cũng hỏi nhiều rồi.”

Y mỉm cười, sau đó nâng chén lên uống một hơi cạn sạch, rồi theo ánh mắt của Phó Trường Đình nhìn lướt qua cây.

Bên cạnh là cây ngân hạnh cao to sừng sững, cành nhánh xòe ra chi chít như tán ô, lá cây xanh mướt tươi tốt. Phó Trường Đình cũng bắt chước y, nâng chén tu một hơi sạch trơn, “Tôi cũng từng đến Tư quá nhai.”

Đũa trúc của Hàn Thiền khựng lại giữa chừng.

Khuôn mặt nghiêm nghị của Phó Trường Đình chẳng mấy khi thiếu tự nhiên, “Sư phụ lệnh tôi đi xem sư đệ đã chịu ăn năn thật chưa.”

Quả nhiên, Phó Trường Đình mẫu mực của Chung Nam sao có thể phạm sai lầm? Đối diện với vẻ trêu chọc trong mắt quỷ, Phó Trường Đình chỉ nín thinh.

“Sau đó?” Hàn Thiền hỏi.

Đạo giả nhớ lại một chút rồi lắc đầu, “Sai tức là sai, cố tình hay vô ý cũng chẳng khác gì nhau.”

Khỏi nghĩ cũng biết, vị sư đệ kia nhất định lại bị phạt thêm. Nếu đúng là có nhơn quả thiện ác, hẳn sư đệ kia kiếp trước cũng phạm không ít tội nghiệt nên kiếp này mới gặp phải một ông sư huynh tích cực như thế? Hàn Thiền thở dài sườn sượt.

Hiển nhiên Phó Trường Đình đầu gỗ không thể hiểu nguyên nhân y thở dài, còn nghiêm mặt khó hiểu ngó cái đầu lúc lắc liên tục của y, “Làm sai dĩ nhiên bị phạt, há có thể nuông chiều dung túng?”

Hàn Thiền lại thở một hơi rõ dài, “Đúng là đạo sĩ gỗ mà…”

Quỷ khi say thường hay nói nhiều, cứ như muốn trút cạn nỗi lòng, nói cho bằng sạch.

Y chỉ vào chỗ đất bên cạnh cây, nói cho Phó Trường Đình biết, “Hồi đó Sơ Vũ ở chỗ này.”

Sơ Vũ là một bụi hoa tú cầu, viền cánh hoa còn lót một lớp xanh nhạt. Nữ tử do hoa tinh biến thành có lúm đồng tiền xinh xắn, dung mạo yêu kiều, lúm đồng tiền sâu ơi là sâu.

“Mới đầu em nó nói không muốn gả chồng. Ha ha, con gái mà, làm gì có cô nương nào cả đời không lấy chồng?” Huống hồ đối với những kẻ không phải người mà nói, một đời một kiếp cũng chẳng khác chi đời đời kiếp kiếp.Nhắc đến Sơ Vũ, biểu cảm của con sâu rượu kia trở nên dịu dàng lạ lùng, không còn vẻ ngụy trang xa cách bất cần nữa, cứ mãi rũ mắt nhìn lớp bùn đất kia. Ngày ngày phơi nắng tráng gió, nơi ấy giờ cũng in hệt mọi chỗ khác, không nhìn thấy dấu vết bị đào lên lấp lại nữa. Thế nhưng trong mắt Hàn Thiền, cô em gái xinh đẹp vén nửa khăn voan ấy hãy còn đứng đằng kia, cất giọng nói thanh tao êm ái, khe khẽ ngâm nga.

Phó Trường Đình không ngừng suy đoán xem, rốt cuộc Sơ Vũ cô nương kia đã bầu bạn với y thế nào mà có thể để lại nỗi hoài niệm khắc khoải đến thế?

Hàn Thiền lẩn quẩn trong tư lự không thấy nét ngờ vực trên mặt Phó Trường Đình, chỉ lo cắn mép chén, càm ràm không ngớt những chuyện liên quan, kể cả những chuyện bé tị tì ti cũng nói ra hết.Y nói, Sơ Vũ thích đọc sách, thạo nữ công, lại còn thích may áo cho y.

Phó Trường Đình nhớ ra, trong tủ của con quỷ có mấy bộ đồ mới chưa từng mặc, từ trong ra ngoài, từ áo lót mùa hè đến áo khoác mùa đông đều có đủ.

Thế nhưng cô gái ngoan hiền cũng có lúc dựng chân mày hệt như sư tử Hà Đông, khi ấy nhất định là do y lại phạm lỗi. “Em ấy không thích nghe tôi càm ràm.” Hàn Thiền nói, đôi mắt man mát cười chuyển từ chén rượu sang Phó Trường Đình dưới trăng, “Em ấy thật lòng yêu mến người. Tôi còn trêu em ấy, nếu Tử Dương chân quân thật sự nhìn thấy cô, thể nào cũng không thèm hỏi mà đã cho một chưởng hỏa lôi đánh tan rồi.”

Phó Trường Đình hạ mắt, ngơ ngác nhìn ngón tay thiếu mất của y.Hàn Thiền dừng nói, xoay xoay chén sứ trong tay, nhìn rượu trong chén phản chiếu mặt mình, “Nó lại còn phản bác rằng thà chết dưới chưởng của người, chí ít vẫn tốt hơn bị gò bó cấm cản, đêm ngày nhúng trong biển máu, khóc lóc thảm thương, không phải sao?”

“Ha ha ha ha…” Dứt lời, con quỷ tự mình cười trước.

Y và Sơ Vũ trong lời y nói giống hệt nhau, khi cười vành mắt sẽ cong vênh, Phó Trường Đình lặng lẽ uống rượu, nghe lời say sưa tràng giang đại hải hết chuyện này đến chuyện khác.

Hạnh Nhân yêu tiền, Sơn Tra tham ăn. Chuyện khiến con thỏ vui vẻ nhất, trừ chuyện chà răng cửa ra, chính là nhặt được một đồng tiền rơi bên đường. Trời sinh nó mê mẩn những thứ phát sáng, đó là thiên tính của nó, muốn sửa cũng không được. Hồi trước cũng chỉ vì bị mê hoặc bởi mảnh gương vỡ lẫn trong đống rơm mà rơi vào bẫy của thợ săn, suýt nữa đi tong cả mạng.

Con mèo thích chây lười, đã nằm thì quyết không ngồi, đã ngồi quyết không đứng. Cho nên tu vi cứ dậm chân tại chỗ, trừ việc duy trì hình người, chỉ có thể thi triển mấy phép thuật cỏn con như biến đá cục thành bánh bao, biến cỏ khô thành cái gối.

“Lần trước bị người bắt, dùng phép thuật tra tấn suốt đêm, giờ duy trì hình người cũng không được lâu.” Nêm một chút oan ức, một chút thương xót, một chút tức giận, Hàn Thiền trách móc.Mặt đạo sĩ đờ ra suy ngẫm một hồi, biết lỗi tại mình, thế là cung kính đứng dậy, nhấc bình rượu rót đầy chén người kia, sau đó nâng chén rượu của mình lên, khom lưng tạ lỗi, “Đã trách lầm nô nhi nhà công tử, bần đạo sai rồi.”

Cái tên đạo sĩ này, nghiêm túc đến độ không phân biệt được cái gì là giỡn chơi, cái gì là trêu đùa, cái gì là ẩn ý khác.

Hàn Thiền bất đắc dĩ khoát khoát tay, “Người đó người…” Nên nói gì bây giờ? Nói chỉ thêm mệt tim.

Trọng tâm câu chuyện lại xoay quanh Hạnh Nhân và Sơn Tra. Thật ra bọn họ chung sống với nhau rất tốt. Hạnh Nhân khéo tay vun vén thu chi, tiền vào chẳng bao giờ để lọt một đồng. Ở nhân gian cần có chi phí ăn mặc. Biến đá thành vàng với rải đậu thành lính chỉ là chuyện dấm dớ. Có thể dựng tiệm với cái sân này đều là nhờ sự tính toán tỉ mỉ của Hạnh Nhân.Sơ Vũ đi rồi, tất tật việc trong nhà đều do Sơn Tra xử lý.

“Chủ nhân, trời này phải ăn lê nha.”

“Chủ nhân, hè đến phải uống nhiều canh vịt tiềm, siêu bổ dưỡng.”

“Chủ nhân, đợi trời lạnh phải mua miếng thịt dê về nhắm rượu na.”

Nhớ đến bộ dạng ngốc nghếch nhỏ nước miếng ròng ròng của nó lại thấy đau đầu, nhưng cũng chính nhờ có nó mà những năm tháng buồn chán dài dằng dặc trở nên thi vị hơn nhiều. Đắng cay ngọt bùi, trăm vị trên đời đều đến từ đầu lưỡi, sau đó lan xuống trái tim, rồi mới sực hiểu ra rằng, chỉ có khói lửa nhân gian lẫn lộn mới tạo nên hương vị cuộc sống.“Bọn họ nói, làm người tốt hơn làm yêu.” Hàn Thiền bảo.

Hỏi bọn chúng tại sao, nhưng chúng nó chẳng đứa nào chịu nói. Ngoẹo đầu suy nghĩ cả buổi mới lắp bắp phun ra một câu, “Không có gì, nhưng mà làm người tốt hơn. Tu hơn trăm năm mới có bộ dạng của con người, quý là phải.”

“Bọn họ rất tốt.” Cuối cùng, Hàn Thiền đưa ra câu tổng kết.

Hết đêm này đến đêm khác, Hàn Thiền kéo Phó Trường Đình uống rượu, nói hết chuyện này đến chuyện khác, nhiều khi lặp đi lặp lại, cũng chỉ là nói về Sơ Vũ, Sơn Tra, Hạnh Nhân, thậm chí lâu lâu còn nhắc đến Ly Cơ, nói chuyện họ gặp nhau thế nào, quen biết rồi sống chung ra sao. Mưa phùn lất phất trên cánh hoa nở rộ của Sơ Vũ, Hạnh Nhân sưu tập nguyên một hộp đầy mảnh gương vỡ, bánh ngọt Sơn Tra giấu dưới bàn tính bị chuột tha đi… Cho dù con quỷ luôn miệng bảo không quan tâm, nhưng từng từ từng ngữ, mỗi câu mỗi chữ đều khắc khoải sự lo lắng, lưu luyến, hoài niệm.

Phó Trường Đình mân mê chén rượu trong tay, yên lặng nghe.“Bọn họ không xấu, thật đấy.” Trước lúc say quắc cần câu, Hàn Thiền cố gắng chống mặt bàn, trịnh trọng tuyên bố, “Bọn họ không biết gì hết, cũng không làm gì hết.”

Y từng thấy trong mắt người đối diện sự phẫn nộ, sự quyết tuyệt, sự trào phúng, cười cợt, thương tâm, đấu tranh, và cả chơi vơi thoảng qua khi lạc trong hồi ức… Chỉ có con quỷ này mới có nhiều bộ mặt đến thế, nhiều đến mức y sắp hoa cả mắt, sắp không còn phân biệt được thật giả. Mà lúc này, dưới ánh trăng u ám, bóng cây lùm xùm vặn vẹo, phủ từ chân đến vai của cả hai. Qủy khí, tử khí, yêu khí, oán khí… như có như không, như ẩn như hiện, lờn vờn quanh họ.

Con quỷ kia hoàn toàn mặc kệ, chỉ trừng to mắt nhìn y trân trân.

Phó Trường Đình nhìn thấy vẻ cầu xin toát ra từ mắt Hàn Thiền.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.